"Hoàng thượng, em không lừa ngài đấy chứ?" Phó Nhiễm cũng đưa mình vào, ngồi xổm bên cạnh một hàng cây khoai tây, mới lạ nói: "Khoai tây này hôm qua thiếp vừa mới cắt, nhanh như thế đã nảy mầm. Thiếp nghe mẹ nói ít nhất phải bảy tám ngày mới có thể nảy mầm đấy!"
Bởi vì quá kích động, Phó Nhiễm vui vẻ đến hí hửng, lời ra khỏi miệng mới ý thức được mình không nói kính ngữ.
"Hoàng thượng, thiếp..."
Nhan Đông Thanh phất tay, có lẽ bởi vì tâm trạng tốt, không đặt ở trong lòng. Cậu cũng ngồi xổm xuống, cầm lấy một khối khoai tây đã nảy mầm, nghiêng đầu nhìn Phó Nhiễm: "Bây giờ có thể trồng?"
Phó Nhiễm gật đầu: "Ngài nghỉ ngơi, thiếp đi trồng."
"Cùng nhau làm." Nhan Đông Thanh nhìn hai bên một chút, cầm xẻng sắt lên đào hố, không hề có dáng vẻ “nói như rồng leo, làm như mèo mửa”(*).
(*) nói nhiều nhưng làm thì ít
"Còn phải tưới nước, thiếp đi múc nước."
Phó Nhiễm nhớ ở trước sân có một cái giếng, cô vừa định đi, Nhan Đông Thanh đã đứng lên nói: "Nàng đợi, trẫm đi xách cho."
Rất mau hai người đã trồng xong toàn bộ. Sau đó, Nhan Đông Thanh đi xem xét toàn bộ Phượng Loan Cung, trong lòng có dự định, vẫy tay ý bảo Phó Nhiễm lại đây.
"Trẫm có chuyện nói với nàng."
Nghe thấy Nhan Đông Thanh gọi, Phó Nhiễm nhanh chóng ném gáo nước trong tay ra, lạch bạch chạy tới: "Hoàng thượng, có cái gì muốn dặn dò thiếp?"
Nhan Đông Thanh khụ một tiếng, ánh mắt nhìn trên khuôn mặt bị nắng phơi ửng hồng của cô: "Về sau đừng có gọi Hoàng thượng nữa, bị người nghe thấy không tốt."
Cái này Phó Nhiễm đầy xúc động. Ba năm trước có đợt đốt phá không hiểu tại sao, mọi người nói chuyện làm việc đều cẩn thận rất nhiều, sợ bị đánh lên báo dạo phố.
Mà "Phá tứ cựu"(*) hoàn toàn đứng mũi chịu sào, cô và Nhan Đông Thanh lại là giai cấp thống trị mà bọn họ cần lật đổ đầu tiên.
(*) Phá trừ cựu tư tưởng, cựu văn hóa, cựu phong tục, cựu tập quán (破除舊思想、舊文化、舊風俗、舊習慣) hoặc Phá tứ cựu, lập tứ tân (tiếng Trung: 破四舊、立四新) là khẩu hiệu hành động của trào lưu Cách mạng văn hóa. Bốn điều cần tiêu diệt này là tất cả "tư duy cũ", tất cả "văn hóa cũ", tất cả "thói quen", tất cả "phong tục cũ" tại Trung Quốc.
"Thần...Gọi thế này có được không?" Xưng hô là chuyện lớn, Phó Nhiễm cảm thấy cần phải trưng cầu ý kiến của vị “bản tôn” này.
"Gọi trẫm là anh ba đi." Dường như Nhan Đông Thanh đã nghĩ từ lâu.
Phó Nhiễm hiểu. Dù Hoàng thượng ở Đại Ngụy hay là hiện tại, đều đứng hàng thứ ba. Cho dù có gọi trước mặt người nhà họ Nhan cũng sẽ không có người thấy lạ.
Nhan Đông Thanh chắp tay sau lưng, yêu cầu: "Gọi thử một tiếng xem nào."
Phó Nhiễm giương mắt nhìn cậu, cho rằng cậu cố ý, nào biết trên mặt người ta nghiêm trang, không có chút nào đùa giỡn.
Cô đã nghĩ nhiều rồi...
"Anh ba." Phó Nhiễm nhỏ giọng gọi, rất ngại.
Dường như Nhan Đông Thanh rất hài lòng, ừ một tiếng, nói sang chuyện khác: "Thời gian chúng ta đến đây không ngắn, nàng học được những cái gì rồi?"
Đột nhiên bị hỏi chuyện này, Phó Nhiễm co quắp cúi thấp đầu, vo viên tà áo nói: "Thiếp...thiếp..."
Em nửa ngày, cũng không nói được chữ nào. Thoáng nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Nhan Đông Thanh, Phó Nhiễm đột nhiên nhớ tới cái gì, gấp gáp thay đổi: "Thiếp có thể mang ngài tới nơi này."
Đúng là chỉ vẻn vẹn có kỹ thuật này, Nhan Đông Thanh cạn lời.
Cậu bảo Phó Nhiễm ngồi xuống, ngón trỏ gõ gõ bậc thang bằng đá: "Nếu chúng ta có thể đến nơi này thì không thể lãng phí thời gian được."
Phó Nhiễm gật đầu hiểu: "Ngài yên tâm, về sau chỉ cần thứ gì Đại Ngụy chúng ta không có, em sẽ nghĩ biện pháp mang đến nơi này."
Nhan Đông Thanh cười: "Cho người cá không bằng dạy người bắt cá. Cây khoai tây có thể trồng vào trong đất, vậy còn điện, còn than đá?"