Phó Nhiễm không hề chú ý, khi cô nói xong câu đó, mặt Nhan Đông Thanh hơi đen lại. Dường như là bị Hoàng Hậu nhìn thấy mình đi mua nước tương, có chút mất mặt.
Nhan Đông Thanh không để ý cô, tự mình vào nhà.
Phó Nhiễm quen cửa quen nẻo theo đuôi đi vào.
Bốn gia đình ở đây đều chen chúc trong một căn nhà một tầng, chia đều mỗi nhà không đến 60 m2, bên ngoài chỉ có một cái ống dẫn nước. Để tiết kiệm diện tích đất, mấy gia đình như đã thương lượng, đều đặt lò bếp ở bên ngoài, cộng thêm mái ngói a-mi-ăng kéo dài, khiến cho ngôi nhà đã không lớn lại càng nhìn thêm chen chúc.
Tình trạng nhà Nhan Đông Thanh tốt hơn một chút, không phải bởi vì nhà cậu được chia diện tích lớn, mà bởi vì nhà cậu có ít trẻ con nhất.
Bấy giờ cơ bản nhà ai cũng có bốn năm đứa con, ba chị em nhà Phó Nhiễm đã gọi là ít, nhà Nhan Đông Thanh lại càng ít hơn, chỉ có hai chị em.
Phó Nhiễm thích chị của Nhan Đông Thanh - Nhan Đông Tuyết nhất. Nói năng chậm rãi, tính tình cũng tốt, đầu óc khách quan hơn Phó Yến, cô thà thân thiết với chị hàng xóm này còn hơn.
Nhưng lúc này, hốc mắt Nhan Đông Tuyết đỏ bừng, ngồi ở trên giường lau nước mắt.
Thấy Phó Nhiễm đi vào, Nhan Đông Tuyết vội vàng lau nước mắt, gượng cười, vẫy tay bảo Phó Nhiễm lên giường ngồi, bàn tay nóng hầm hập nắm lấy tay cô: "Bên ngoài có lạnh không? Buổi trưa có ăn no không?"
Vừa nói, cô vừa bảo Nhan Đông Thanh: "Đông Thanh, đi lấy nửa cái bánh bao buổi trưa còn dư lại đưa cho Tiểu Nhiễm."
Mặc dù Nhan Đông Thanh là Hoàng Đế, trời sinh dáng vẻ kiêu ngạo, nhưng xem ra vẫn nghe lời của “chị hai”, lấy từ trong nồi nửa cái bánh bao còn sót lại, đưa cho Phó Nhiễm.
"Ăn đi." Nhan Đông Thanh rót cho cô một chén nước nóng.
Phó Nhiễm chưa ăn no, nhỏ giọng nói cảm ơn, nhận lấy liền há to miệng cắn. Trước kia không thấy bánh bao ăn có gì ngon, hiện tại được ăn bánh bao trắng đã là một loại hy vọng xa vời.
Hai người đồng thời tới nơi này, dĩ nhiên vận khí của Nhan Đông Thanh so với cô tốt hơn. Ba Nhan là tổng kỹ sư của xưởng một, mẹ Nhan là chủ nhiệm công đoàn, tiền lương hai người nhận đều là việc hành chính, chỉ tiêu lương thực cũng cao hơn người khác.
Nhất là ba Nhan, mỗi tháng được nhận bốn mươi hai cân(*) lương thực. Trong đó lương thực tinh(*) chiếm bốn cân, còn có hai cân thịt, phiếu dầu bốn lạng, phiếu đường nửa cân. Ít nhiều như vậy, đã đủ để cho cuộc sống nhà Nhan gia tốt hơn ba hộ gia đình khác.
(*) 1 cân của TQ = ½ kg.
(*) lương thực tinh: lương thực loại tốt (bột mì trắng và gạo)
Phó Nhiễm uống chén nước nóng ăn nửa cái bánh bao, mới cảm giác no bụng một chút. Cô đến gần Nhan Đông Tuyết, quan tâm hỏi: "Chị, ai bắt nạt chị ạ?"
Nhan Đông Tuyết xoa đầu cô, cười lớn nói: "Không có, không có ai bắt nạt chị cả."
Phó Nhiễm tinh mắt, thấy chị ấy không muốn nói, biết điều nên không hỏi nữa, nhưng vẫn âm thầm hỏi Nhan Đông Thanh.
"Vì hưởng ứng Thượng Sơn Hạ Hương(*), chị của trẫm phải đi Tây Bắc trợ giúp xây dựng."
(*) Phong trào Thượng Sơn Hạ Hương (gọi tắt là Thượng Sơn Hạ Hương), là phong trào kêu gọi thanh niên thành phố có văn hóa (thanh niên trí thức) đến nông thôn định cư và lao động do chính phủ cộng hòa nhân dân Trung Hoa tổ chức năm 1950 - 1970.
Sợ cô không hiểu, Nhan Đông Thanh giải thích cho cô cái gì gọi là Thượng Sơn Hạ Hương: "Giống như một loại chế độ của Đại Ngụy, khích lệ thanh niên có văn hoá đến nông thôn và biên cương khai hoang."
"Vậy phải đi bao lâu?"
Nhan Đông Thanh lắc đầu: "Không biết, có thể là cả đời."
Làn sóng Thượng Hương Hạ Sơn cuối năm nay đã đạt đến đỉnh cao. Không chỉ những người tốt nghiệp đại học bị kêu gọi trợ giúp nông thôn xây dựng, người tốt nghiệp cấp 3 và trung chuyên cũng không thể tránh khỏi.
Trên mặt văn kiện của Đảng phát xuống, nhóm người tốt nghiệp này đầu mùa xuân năm sau sẽ tới Tây Bắc xây dựng.
Biết được tin này, mẹ Nhan lo lắng mấy ngày mấy đêm cũng không ngủ yên. Nhan Đông Tuyết cũng cảm thấy sợ hãi với tương lai mù mịt. Mặt mày hai mẹ con ủ rũ suốt ngày, khiến cho ba Nhan và Nhan Đông Thanh cũng không cảm thấy dễ chịu.
Trên bàn cơm tối, Nhan Lập Bản nhấp ly rượu, nhìn mặt mày đứa con gái ủ rũ, khích lệ nó nói: "Đồng chí chủ tịch đã nói, thanh niên có văn hoá đi đến nông thôn, giáo dục lại bần nông và trung nông, là điều rất cần thiết."
"Nói xạo!" Liêu Quyên chụp đôi đũa trong tay, suýt nữa hô lên: "Đông Tuyết nhà mình từ nhỏ đến lớn chưa nếm qua việc gì đau khổ. Đến chỗ đó, làm sao mà nó sống được!"
Đây còn chưa phải điều mà người làm mẹ như bà lo lắng nhất. Hồi trước trong xưởng không phải là chưa có con em công nhân nào Thượng Sơn Hạ Hương, điều đáng sợ là, có đứa con gái đã quyết định ở lại nông thôn, ở chỗ đó sinh con dưỡng cái!
Chưa quen sống ở chỗ ở mới, điện thoại cũng không thể gọi, con gái mình nhỡ chẳng may đụng phải việc gì bẩn thỉu, vậy phải làm sao!
Trái với Nhan gia lo lắng trùng trùng, Phó gia không có bất kỳ băn khoăn nào, một nhà vây quanh cái bàn vuông thấp ăn cơm. Để tiết kiệm điện, Từ Lan Anh không cho mở đèn. Nhưng trong cảnh tối lửa tắt đèn, cũng không ảnh hưởng đến việc hóng chuyện đông chuyện tây của nhà họ.
"Nghe nói đầu xuân, con gái nhà chị Liêu bên cạnh, phải đi Đại Tây Bắc hỗ trợ xây dựng."
Một linh năm nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, xưởng trong xưởng ngoài gắn liền nhau, gia đình nhà ai có chút việc gì đó, rất nhanh toàn bộ người trong Gia Chúc Viện đều biết.
Từ Lan Anh cực kỳ quý Nhan Đông Tuyết, đáng tiếc thay cô, không tránh khỏi lại cảm thấy may mắn: "May mà tôi dự kiến trước, không để cho Yến Tử nhà chúng ta học cấp 3. Nếu không chẳng phải cũng giống Đông Tuyết, đi đến nơi chim không thèm ỉa chịu tội. Đợi đầu xuân sang năm, Yến Tử nhà ta tròn 16, có trình độ văn hóa cấp 2, Phó Hướng Tiền ông nhớ hỏi thăm chút, tốt nhất cho Yến Tử nhà ta làm ở công đoàn hoặc ủy ban xưởng. Đừng để giống tôi, suốt ngày sàng đá, ngột ngạt bẩn thỉu tịt cả mũi!"
Phó Hướng Tiền không nói gì, gắp miếng rau trắng, cắm đầu uống bát cháo, mãi đến khi Từ Lan Anh bất mãn đá ông, ông mới ồm ồm nói: "Tôi chỉ là một công nhân suốt ngày xuống giếng đào quặng, quen biết gì người trong công đoàn hay lãnh đạo xưởng. Hơn nữa, Yến Tử nhà ta cũng chỉ có trình độ văn hóa cấp 2, còn chưa tốt nghiệp. Năm trước những người có thể vào công đoàn, ủy ban xưởng, ai mà chả có ít nhất trình độ văn hóa cấp 3?"
Phó Nhiễm dựng thẳng lỗ tai nghe hai vợ chồng này nói chuyện, mặc dù thời gian cô tới nơi này không ngắn, nhưng trong xưởng có rất nhiều việc cô không hiểu.
Nhưng mà có một điểm Phó Nhiễm rất rõ ràng, đó là chế độ tiền lương hiện nay chia làm ba loại.
Tiền lương hành chính và lương bộ đội giống nhau, có tổng cộng hai mươi lăm bậc. Bậc hai mươi lăm hành chính là bậc thấp nhất, tiền công mỗi tháng chỉ có hai mươi lăm khối, cao nhất là lãnh đạo đặc biệt, có thể lĩnh hơn hai trăm tiền lương.
Nếu là đi theo con đường kỹ thuật này, có mười mấy bậc. Lấy ví dụ về phương diện dạy học, tổng cộng tất cả có 10 bậc, cấp bậc lấy tiền lương bắt đầu từ bậc 1,2,3 chính là giáo thụ(*), bậc 4,5,6 là phó giáo sư, bậc 7,8 là giảng viên, bậc 9 và 10 là giáo viên tiểu học, cấp 2, cấp 3.
(*)(Từ cũ) chức quan trông coi việc học trong một phủ.
Còn như nhà xưởng, lại thực hiện chế độ lương 8 bậc. Cấp bậc cao nhất là cấp 8, công nhân mỗi tháng ước chừng được một trăm khối, cấp thấp nhất là học việc, nhận tiền công 16 khối rưỡi. Sau 5 năm xuất sư, mới có thể chuyển thành công nhân bậc 2, có thể cầm đến 20 khối tám.
Không nhắc đến con đường kỹ thuật, so sánh xem ra, tiền lương hành chính phổ biến cao hơn chế độ tiền lương nhà xưởng tám bậc, tuy nói công nông binh một nhà thân thiết, nhưng thật sự liên quan đến ăn cơm kiếm sống, đã không còn là một chuyện nữa.
Cho nên Từ Lan Anh mới nghĩ đến chuyện để cho Phó Yến vào làm ở công đoàn hoặc ủy ban xưởng. Nói cách khác, vào làm ở xưởng chỉ có thể làm học việc, phải làm 5 năm mới được lên cấp 2, vậy phải làm đến bao giờ mới có thể lên làm lãnh đạo!
Phó Yến mãi không nói gì, nhắc nhở nhẹ nhàng tự nhiên: "Mẹ Đông Tuyết không phải là chủ nhiệm công đoàn sao? Dì ấy sẽ biết rõ tình huống chiêu công năm sau."
Một câu nói như khiến cho bừng tỉnh từ trong mộng, Từ Lan Anh ngồi không yên, bưng bát cháo mới uống một nửa đi đến sân trước lôi kéo làm thân với Liêu Quyên.
Phó Nhiễm níu lấy Từ Lan Anh đang vô cùng lo lắng. Chỉ cần là người có chút suy nghĩ sẽ biết đây không phải là thời điểm thích hợp: "Bác gái đang phiền lòng vì chuyện của chị Đông Tuyết. Bây giờ mẹ đi sang, chẳng phải làm người phiền ghét sao?"
Từ Lan Anh không kiên nhẫn bỏ tay cô ra: "Đi ra, mày biết cái gì!"
Nói xong, vén rèm đi đến sân trước.
Phó Nhiễm cũng nói rồi, những chuyện khác cô cũng mặc kệ. Sau khi ăn xong, cô múc một gáo nước nóng trong lò, rửa mặt rửa chân, nhanh chóng bò lên giường.
Khu phía bắc thành phố Nam Châu, đa số trong nhà không có nhiều giường ngủ, dường như đều ngủ chung một cái giường, một cái giường dài, cả nhà nằm chen chúc, dưới giường gạch để một cái bô, buổi tối khi đi tiểu hay đại tiện có thể nghe thấy rõ ràng.
Nhưng mà còn hơn, Phó Nhiễm không thể chịu được nhất là có đôi khi hai vợ chồng Phó Hướng Tiền và Từ Lan Anh sẽ làm chuyện đó ngay bên cạnh cô, chăn mền động đậy, tiếng thở dốc cô cũng nghe thấy rõ ràng.
Không ngoài suy đoán của Phó Nhiễm, Từ Lan Anh từ nhà Nhan Đông Thanh trở về, sắc mặt rất khó coi, nói thầm Liêu Quyên là người không biết để ý tình nghĩa. Phó Hướng Tiền chán nghe, tay không nặng không nhẹ xoa nắn vợ ông, xem chừng đứa con đã ngủ, ông lấy tay đẩy nhẹ đứa con gái thứ hai.
Trong bóng tối, đứa con gái thứ hai nhắm chặt mắt giả chết.
Dùng chân đá đá thằng út, thằng út ngủ say như chết giống heo.
Còn con gái đầu, không nghe thấy tiếng nó nói gì, chắc cũng đã ngủ.
Không lâu sau, tiếng thở quen thuộc không ngừng chui vào tai Phó Nhiễm, cô vụng trộm bịt chặt lỗ tai, trong lòng lại bắt đầu uất ức, không tránh được bắt đầu oán giận Nhan Đông Thanh, cô chẳng thèm là cái đồ bỏ đi Hoàng Hậu. Nếu không phải tại Hoàng Đế, cô sẽ không tới nơi này, chỉ cần vui vẻ gả cho biểu ca, vì biểu ca của cô sinh con dưỡng cái.
Cô đã cùng biểu ca đính hôn, chỉ tại thánh chỉ của cẩu hoàng đế chia rẽ bọn họ.
Phó Nhiễm càng nghĩ càng giận, nước mắt lộp bộp rơi, cho đến khi lỗ mũi bị tắc, nén lại tiếng khóc nấc.
Tiếng thở dốc bên cạnh lập tức biến mất...
Ngày hôm sau, mới sáng sớm, bên ngoài đã có tiếng nói chuyện cùng tiếng nước chảy róc rách.
Phó Nhiễm rời giường với mí mắt sưng húp, Phó Thanh nhìn thấy, đến gần nhéo mí mắt cô hỏi: "Chị, sao mắt chị lại bị sưng húp thế?"
Phó Nhiễm đẩy tay nó ra, nói vớ vẩn: "Bị em làm phiền."
Phó Thanh im lặng một lúc, giống như là đang nghĩ lại mình lúc nào thì trêu chọc chị nó, không đầy một lát, nó lớn tiếng nói: "Nói điêu, em có làm gì đâu!"
Nói xong, nó lê giày thở phì phì xuống giường, nửa ngày đều không thèm để ý Phó Nhiễm.
Phó Nhiễm nhét bàn chải đánh răng trong miệng, ngồi xổm bên cống thoát nước đánh răng. Sân trước và sau chỉ có mỗi cái cống thoát nước này, Nhan Đông Thanh cũng tới đây, đứng ở trên cao nhìn cô, cuối cùng ánh mắt rơi vào mí mắt sưng húp.
Mặc dù Phó Nhiễm không muốn để ý cậu, nhưng long uy bức bách, vẫn ậm ờ nói: "Hoàng thượng, sớm."
"Mắt ngươi bị sao vậy?" Nhan Đông Thanh đứng súc miệng.
Phó Nhiễm xoay đầu đi, không lên tiếng.
Không hổ là Hoàng Đế, rất nhanh liền nghĩ đến một khả năng, không khỏi trầm mặt. Mặc dù đang mang một gương mặt non nớt, vẫn không hề ảnh hưởng đến long uy.
"Phó Nhiễm, thu hồi loạn thất bát tao tâm tư cho trẫm, dù không tình nguyện thế nào, ngươi cũng là nữ nhân của trẫm."
Mỗi lúc Phó Nhiễm không phục ai, cô liền lựa chọn không nói câu nào. Lúc này cô không muốn lên tiếng, bởi vì cẩu Hoàng Đế gậy đánh uyên ương, sau khi cô đến nơi này, nói ít đến đáng thương, cộng thêm sự sợ hãi khi đối mặt với cảnh xa lạ, khiến cho một đoạn thời gian rất dài người Phó gia đều cho rằng cô là một người ngốc.
"Trẫm đang nói chuyện với ngươi, có nghe thấy không." Cẩu Hoàng Đế lạnh lẽo nhìn về phía cô.
Cuối cùng vẫn sợ chọc giận mặt rồng, Phó Nhiễm rũ mắt, thấp giọng nói: "Hoàng thượng nói đúng lắm, nô tì biết sai."
Kỳ thật Hoàng Đế chẳng cần phải lo ngại, cho cô mượn 10 cái gan, cô cũng không dám cho Hoàng Đế đội nón xanh nha...