Từng cái tên được đọc lên lần lượt, Phương cũng chỉnh lại chân váy mà đi lên cùng với bố mình. Nguyên gãi đầu gãi tai đi theo mẹ lên trên.
- Chúc mừng các em, mong các em sẽ phấn đấu cho năm học tiếp theo.
Bố Kiên cười tít cả mắt ôm vai con gái chụp hình, hai đứa thì nhìn nhau cười khì khì. Mẹ Hà đỏ mắt mừng rỡ về cậu con trai. Bốn người chung một khung hình sau khi bố Kiên nhờ nhà trường chụp thêm cho một tấm khiến toàn thể học sinh nhà trường đã nhận diện được mặt người yêu của người trong lòng bao con gái của trường.
- Được cả phụ huynh cho phép rồi á.
- Mày nghĩ thử xem tao dám cá là giấu bố mẹ.
- Nghe nói nhà chúng nó thân lắm, từ bé đã học chung trường rồi.
....
- Hai đứa giỏi lắm, năm sau cố gắng hơn nữa nhá!
- Ăn đi ăn đi!
Nguyên ngồi cạch Phương đôi đũa nâu trong tay nhanh nhẹn gắp cho nhỏ một miếng thịt chín thơm. Mẹ Hà trông thấy liền cười rồi lè nhè bảo
- Hai đứa yêu nhau đi, mẹ thích cái Phương làm con dâu mẹ.
Nguyên ngẩng lên môi mím nhẹ một cái, cậu cũng muốn nói chứ nhưng sợ lắm nhỡ như trên tivi thì sao? Phương đỏ mặt hơi cúi tay nhỏ nhanh chóng nhét thức ăn vào miệng.
- Chị cứ trêu hai đứa nhỏ mãi, chúng nó lớn thì chúng nó tự quyết với nhau chứ sao.
Bố Kiên khà một tiếng nói, ông quay ra nháy mắt một cái bảo tiếp.
- Mẹ con say rồi đừng để tâm nhé, hai đứa ra kia chơi đi bác cho tiền đi mua gì chơi nhé.
- Con muốn đi tô tượng.
Phương thích thú kêu lên, tay nắm lấy vạt áo xanh của Nguyên. Anh cũng gật đầu nói muốn đi tô tượng. Chiều đến vậy mà còn dỗi thì xứng đáng ăn đòn rồi.
Ra đến công viên, cô đòi chụp mấy tấm ảnh để lưu làm kỷ niệm. Tay cầm cành hoa tay còn lại giơ hi tạo dáng đợi chụp. Cậu nhìn mà cảm thán bản thân thật tốt số khi ôm chặt luôn nàng từ nhỏ.
- Xinh rồi, đưa chân lên trước đi anh chụp thêm tấm nữa.
- Đúng rồi! Nghiêng đầu đi!
- Cho em xem ảnh với.
- Đây đây, xinh thế này cơ mà.
Phương lướt lướt xem ảnh còn cậu nhanh chóng đi lấy tượng để tô. Lướt một vòng thì anh cầm cái tượng hình cô dâu chú rể lên rồi bắt đầu suy nghĩ viển vông rằng hai đứa kết hôn rồi sinh con xong đi du lịch chụp ảnh...
- Em tô cô dâu anh tô chú rể nếu anh làm em giận thì em vứt tượng luôn cũng không thèm làm cô dâu của anh.
- Không có ngày đó đâu nhé
- Hứa nhé?
- Anh hứa.
Hai đứa móc tay nhau rồi cười khì khì xong bắt tay vào tô tượng. Dưới đáy tượng Nguyên cười tủm tỉm mà vẽ hình trái tim với cái tên Phương
- Anh làm gì đó?
- Đố biết luôn mà em tô xong chưa?
Nguyên thành công dời sự chú ý của cô gái nhỏ sang cái tượng cô dâu còn đang tô dở dang. Cô nhỏ chề môi quay về cầm cọ tô tiếp.
- Chút nữa chú tô sơn bóng cho con nhé.
- Hai anh em các cháu cứ yên tâm sơn bóng rồi màu không phai được đâu, phai thì quay về đây chú đổi cho con khác.
- Dạ/ Vâng ạ.
Hai tiếng đồng thanh cất lên, chen chút dư vị vui vẻ khiến chủ quán vui lây. Mở hàng cho hai nhóc con này chắc sẽ đông khách lắm đây.
- Cháu xin ạ.
- Được rồi, giảm cho hai đứa mười nghìn mau về đi muộn rồi.
- Cháu cảm ơn ạ.
Phương lễ phép hơi cúi một cái rồi ngẩng lên cười tươi rói, tay ôm lấy bức tượng để trong bịch ni lông. Nguyên cầm tiền thừa rồi ngắm hai bức tượng, miệng vui đến nỗi không tự chủ được mà cong lên.
Từ ngày đó trong phòng của hai đứa luôn chưng bày một bức tượng. Một chú rể một cô dâu. Chúng bị tách ra nhưng lại chứa đầy cảm xúc của đôi bạn trẻ lén lút yêu đương.
...----------------...
- Anh Nguyên! Em xin được vào trường A rồi đấy.
Cô gái nhỏ ngày nào đang mặc áo cử nhân, tay cầm giấy báo trúng tuyển màu trắng giơ lên mà cất cao tiếng gọi. Nguyên mặc sơ mi trắng, quần âu đen đứng đó cười bởi hai đứa vẫn có thể chở nhau đi học rồi.
- Giỏi quá, mau lại đây anh tặng cho bó hoa hướng dương này với mong muốn em mãi nở rộ hướng đến ánh mặt trời mà tỏa sáng mà nơi mình đang đứng.
- Xinh quá, em xin nhé.
- Tối nay đi chơi không? Bố mẹ anh hay được tin rồi, họ đang ở nhà em mở tiệc luôn rồi đó.
- Em có! Tối lên khu vui chơi chơi đi, em kìm hãm quá lâu rồi.
- Được!
Nguyên dắt cô ra chỗ để xe, dắt xe máy ra kêu cô lên xe. Cô vui vẻ hát hò ở đằng sau, anh cũng ngâm nga hát cùng. Người đi đường ngoái lại nhìn hai người lạc quan đến mức này.
- Con gái tôi nó đỗ đại học rồi! A..a..a
Bố Kiên thường ngày trầm tĩnh bao nhiêu thì nay tính khí như trẻ con mà hò hét, nước mắt ông chảy ra ở nếp nhăn của tuổi già. Cả đời vất vả lắm nuôi con đến bây gi chính là niềm tự hào.
- Phương vào đây, chụp với mẹ mấy tấm ảnh nào.
- Chụp với mẹ Hà nữa.
- Chị thôi đi mới năm ngoái khoe con trai xong.
- Thì sao hả? Đều là con tôi cả nhá!
Cả nhà cười nói vui vẻ đến nỗi kéo nhau đi hát karaoke...
- Anh Nguyên em xinh không?
- Cô gái nhỏ của anh....
* Uỳnh*
- Tiếng gì vậy???
- Chết rồi! Hình như tai nạn giao thông!
- Kiên! Hình như là cái Phương?!!
- Cả thằng Nguyên nữa! Mau mau! Gọi cấp cứu!!!