• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Chiến đổi sang bạch y mỏng nhẹ, lúc quay lại phát hiện chỗ ngồi bên cạnh đã có thêm một người.

Bước chân y thoáng khựng lại. Nhưng dường như Ân Sở không thấy có gì không thích hợp, liên tục vẫy tay gọi y mau đến ngồi.

Nàng vốn là người hoạt bát hiếu động nhưng biểu diễn ca vũ thật sự không hấp dẫn chút nào, hơn nữa Vương Nhất Bác cũng cáo bận rời đi nên càng buồn chán. Vừa nãy nàng nói muốn tìm Tiêu phi trò chuyện, vậy nên làm nũng Hoàng hậu một lát đã được cho phép, vui vẻ chạy sang đây ngồi.

Tiêu Chiến ngồi xuống, Ân Sở giống như quen biết đã lâu, đến gần khen: "Bộ này cũng rất đẹp!"

Tiêu Chiến: "... Cảm tạ."

Ân Sở lại nói: "Hình như người không thích nói chuyện, vừa rồi ở trong đình cũng không nói nhiều lắm, hay là người chưa quen? Nghe nói thần dân Lâu Lan bên kia cũng giống người, rất cẩn trọng?"

Nhưng chẳng kịp chờ Tiêu Chiến đáp lời, nàng lại nói tiếp: "Lạ thật, lúc trước ta chưa từng gặp người... Lúc trước có nhiều yến hội khánh điển như thế mà vẫn không thấy người đến? Một lần cũng chưa từng nha, nếu không ta nhất định sẽ nhớ rõ người."

Ca vũ phía trước vẫn đang tiếp tục, bọn họ chỉ có thể nhỏ giọng trò chuyện, để thuận tiện, Ân Sở dịch ghế sang rất gần y, không e dè gì cả. Tiêu Chiến không quen ứng phó với kiểu tính tình này, bị nàng nói một tràng nên căn bản không biết phải đáp câu nào —— hơn nữa cũng không có câu nào đáp được.

Bèn chuyển chủ đề: "Lúc nãy Ân tiểu thư nói muốn nghe chuyện ở Lâu Lan, là muốn nghe chuyện gì?"

Ân Sở "A" một tiếng, suy nghĩ một chút lại nói: "Thần dân Lâu Lan có đẹp giống người không? Ta thấy Lâu Lan Vương cũng rất anh tuấn, cả những hộ vệ bên cạnh nữa, cảm giác không tồi."

Tiêu Chiến cười cười, "Ân tiểu thư thấy vậy sao."

"Ừ!" Nàng gật đầu, "Nhưng mà không anh tuấn bằng Thái tử biểu ca đâu! Ta thích biểu ca nhất, ha ha."

"..." Tiêu Chiến chỉ đành cười tiếp.

"Người thơm thật đó..." Lúc trước không ngửi thấy, bây giờ ngồi gần như vậy, Ân Sở rất nhanh đã ngửi được mùi hương trên người Tiêu Chiến. Nàng chun mũi ra sức hít hà, tò mò hỏi: "Lạ thật, hình như đã ngửi thấy ở đâu rồi... Là hương hoa sao? Nhưng cũng không giống lắm..."

"Là hỗn hợp hương hoa." Tiêu Chiến mặt không đổi sắc bình tĩnh trả lời, "Có lẽ Ân tiểu thư đã ngửi thấy đâu đó bên ngoài."

"Ra là vậy." Ân Sở hiểu được, hương thơm làm nàng ngửi thêm vài lần, "Ta rất thích hương này, dùng hương bao ư? Nếu là hương bao, Tiêu phi có thể tặng ta một cái không?"

Tiêu Chiến gật đầu, "Lần sau sẽ mang đến cho Ân tiểu thư."

Tính tình Ân Sở đơn thuần, nói chuyện phiếm với nàng, dù thỉnh thoảng sẽ vì cảm giác mới gặp mà như đã quen thân làm cho bối rối, nhưng nàng thật sự rất đơn giản, rất dễ bị lừa. Thấy Tiêu Chiến đồng ý nên càng vui vẻ, lại hỏi thêm về phong tục đặc sắc ở Lâu Lan, bao gồm cả lễ Thiên Đăng lúc trước nhắc đến.

Tiêu Chiến kể cho nàng, "Đăng" ở Lâu Lan tượng trưng cho những điều tốt đẹp, còn lễ Thiên Đăng chính là lễ cầu nguyện được lưu truyền từ xưa, năm năm mới có một lần nên vô cùng long trọng. Chúng nhân sẽ viết nguyện vọng lên đèn, tự tay thả theo ý thích, ấy là lúc Lâu Lan đẹp nhất, bầu trời với hàng vạn ngọn đèn, dưới nước cũng ngập tràn ánh sáng, phố lớn ngõ nhỏ bày bán hoa đăng, đủ loại màu sắc, đủ loại hình dạng, lung linh rực rỡ, đẹp không sao tả xiết, thắp sáng cả đêm không tắt.

Có người nói nếu cầu nguyện vào ngày này thì nguyện vọng nhất định sẽ thành hiện thực, vậy nên rất nhiều người hữu tình đều chọn ngày ấy để thổ lộ tấm lòng, tặng cho đối phương hoa đăng của mình, nếu thành công thì còn có thể ngắm ánh sáng rực rỡ cùng tình nhân, quả thật lãng mạn vô cùng.

Ân Sở nghe đến say mê, một lúc lâu mới lên tiếng: "Vậy khi ấy người cầu nguyện điều gì?"

Lần bị người nhận ra là "tuyết tiên" kia cũng chính là lần đầu Tiêu Chiến tham gia lễ Thiên Đăng. Trước đây y chưa bao giờ xuất hiện, sau lại đến Đại Tấn làm phi tử. Như vậy, trong lần duy nhất ấy, Tiêu Chiến đã cầu nguyện điều gì?

Tiêu Chiến nói: "Cầu được tự do."

Ân Sở "A" một tiếng, "Tại sao lại cầu điều này?"

"Là hy vọng ngày sau được tự do tự tại."

"Một nguyện vọng rất đẹp." Nàng không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu, lại mơ màng nói: "Nếu là ta thì sẽ cầu được sớm ngày thành thân với Thái tử biểu ca, sau đó tặng cho huynh ấy hoa đăng của ta."



Có lẽ vì bị chuyện này hấp dẫn, ban đêm lúc đốt pháo hoa, Ân Sở đặc biệt chọn loại pháo thật to chạy đến muốn đốt cùng Vương Nhất Bác.

Pháo hoa được đốt gần hồ nước trong hoa viên, xung quanh lấp lánh ánh hoa đăng, chúng nhân tụ hội ở đây, cách đó không xa là cây cầu trúc trên mặt hồ bàng bạc, thân cầu cũng điểm sáng chiếu xuống mặt nước lấp lánh ánh vàng, các hoàng thân quốc thích dạo bước trên cầu, tuy không đông đúc như quanh hồ nhưng cũng vô cùng náo nhiệt.

Khó khăn lắm nàng mới tìm được Vương Nhất Bác cạnh thành cầu, đưa pháo cho hắn: "Thái tử biểu ca, chúng ta cùng đốt cái này có được không?"

Nương theo ánh sáng, Vương Nhất Bác liếc qua dòng chữ "Thành thân với biểu ca" xiêu xiêu vẹo vẹo, nhướn mày hỏi: "Đây là gì?"

Ân Sở liền kể chuyện buổi chiều Tiêu Chiến nói cho nàng nghe với Vương Nhất Bác.

Nghe xong, Vương Nhất Bác còn chưa mở miệng, Tiểu Thập Lục vắt vẻo trên vai hắn đã nháy mắt hỏi: "Càn nhi cũng muốn viết "Bánh quai chẻo đường", viết xong sẽ được ăn rất nhiều đúng không?"

Vương Nhất Bác nói: "Hôm qua mới khóc loạn kêu đau răng, còn dám ăn ngọt."

"Vậy viết "Không luyện công khóa"."

*công khóa: bài tập

"Nói lại lần nữa xem?"

Vương Nhất Bác giả vờ định ném hắn xuống, Tiểu Thập Lục vội ôm chặt lấy cổ ca ca xin tha: "Thái tử ca ca ta sai rồi, ta không nói nữa!"

Hai huynh đệ mỗi người một câu, Ân Sở bị gạt sang bên dậm dậm chân, giận dỗi gọi: "Thái tử biểu ca!"

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng nhìn đến nàng, ngừng một chút, nói: "Muội đốt đi."

"Huynh phải đốt cùng ta!"

"Hai người làm sao đốt được," Vương Nhất Bác nở nụ cười, "Ta nhìn muội đốt là được."

Ân Sở dẩu môi, tuy có hơi mất hứng, nhưng xem tính tình của Vương Nhất Bác thì đồng ý đốt pháo với nàng đã là rộng lượng, không thể được voi đòi tiên, nên nàng quay sang lấy lửa từ thị vệ.

Pháo hoa hôm nay sẽ được các cung nhân đốt lên, cũng xem như Ân Sở tự mình đốt. Trên bầu trời đêm, pháo hoa bung tỏa từng chùm, chầm chậm nở rộ, lúc giống mưa rơi, lúc lại giống đóa hoa tưng bừng, chấm nhỏ bay khắp trời; khi lại giống hồ điệp bay lượn hay cự long phóng lên, ánh lửa tỏa ra bốn phía, rực rỡ lung linh trong màn đêm, chúng nhân ngắm nhìn đều tấm tắc khen ngợi.

"Đẹp quá, đẹp quá!" Tiểu Thập Lục vỗ tay hoan hô, chỉ vào chùm pháo hoa hình đoá hồng mẫu đơn, "Sở Sở tỷ tỷ, tỷ đốt cái này đẹp nhất!"

Nghe vậy, Ân Sở cũng cảm thấy hài lòng, lại có chút xấu hổ, giống như chuyện này tượng trưng cho điều may. Nàng lén nhìn phản ứng của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác căn bản không hề ngắm pháo hoa, ánh mắt rơi vào giữa đám đông như đang tìm người.

"Huynh tìm ai vậy?" Nàng nghi hoặc hỏi.

Hắn lạnh lùng thu hồi ánh mắt.

"Không có gì."

Đình nghỉ mát trong Quan Cảnh viên.

Cách một mặt hồ, bên kia náo nhiệt, bên này lại rất an tĩnh.

Việt Đế đang ngồi trong đình. Ngồi đây thật ra cũng có thể thấy pháo hoa, chỉ là xa hơn chút.

Đối diện với hắn là Lâu Lan Vương, giữa hai người là một bàn cờ chưa phân thắng bại.

Nhưng trọng điểm đêm nay không nằm ở ván cờ.

"Ước định lúc trước giữa ngươi và trẫm là hai năm." Việt Đế nói. Không còn bộ dạng ôn hòa trên yến hội ban ngày, thoạt nhìn vừa lạnh lùng vừa uy nghiêm, "Trẫm đã ưu ái cho y rất nhiều, nhưng hôm nay đã đến kỳ hạn mà vẫn chưa thấy thành quả."

"... Thỉnh bệ hạ ban thêm chút thời gian." Lâu Lan Vương nói, cũng không còn bộ dạng cười ha hả ban ngày, "Cổ trùng dù sao cũng chỉ có trong truyền thuyết, người luyện thành công rất ít, Tiểu Cửu hài tử này có thiên phú dị bẩm, nhất định không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ."

Việt Đế "Ha" một tiếng, tựa lưng lên ghế dựa, nhìn lên bầu trời đêm rực rỡ pháo hoa.

Chỉ chốc lát, chợt nghe hắn nói: "... Đã lâu không gặp, Tiểu Cửu ngày càng đẹp hơn trước."

Ngón tay Lâu Lan Vương căng thẳng, "... Tạ bệ hạ khen ngợi."

"Hai năm qua trẫm vẫn chưa nhìn kỹ người này. Hôm nay gặp mặt, thấy y ngược lại không hề thua kém nữ tử."

"Bệ hạ!" Lời nói được một nửa, vẫn chưa rõ ràng, Lâu Lan Vương đã nóng nảy, "Người đã đáp ứng sẽ không đối với Tiểu Cửu..."

"Đừng kích động." Việt Đế cười xua tay, "Trẫm đã đáp ứng thì nhất định làm được. Không tin ngươi hỏi Phạm Sàn, hai năm qua trẫm chưa từng thăm hỏi y."

Nghe vậy, Phạm công công bên cạnh hành lễ, cung kính báo: "Hồi Lâu Lan Vương, hai năm trước người đưa Tiêu phi đến đây, bệ hạ liền an bài một góc trong hoàng cung, để thuận tiện, đã truyền ra ngoài nói không hứng thú với nam phi, hai năm qua cũng không đặt chân đến, chỉ để Cao đại nhân giám sát việc này, thỉnh thoảng truyền tin hỏi thăm tiến độ. Cao đại nhân là thân tín bệ hạ bồi dưỡng từ bé, mấy năm gần đây mới đón về bên cạnh, hành sự ổn trọng, Lâu Lan Vương có thể yên tâm."

Lâu Lan Vương thoáng thở phào nhẹ nhõm, lại lắp bắp nói: "Tạ bệ hạ."

"Trẫm phối hợp với ngươi chặt chẽ như vậy mà lại chậm chạp không thu được thành quả. Lâu Lan Vương, có phải ngươi nên cho trẫm công đạo không? Hay là... Tiểu Cửu này của ngươi, rốt cuộc có bản lĩnh đó không?"



Ngữ khí càng lúc càng nặng nề, vô cùng nguy hiểm.

Bên tóc mai Lâu Lan Vương lấm tấm mồ hôi.

Cuối cùng chỉ có thể nói, "... Thỉnh bệ hạ ban thêm chút thời gian."

Cùng lúc đó, tại một ao nước nhỏ phía sau hoa viên.

Mặc dù cách đoàn người khá xa nhưng cũng không quá tách biệt. Phía trước là một mảnh rừng nhỏ, không dễ bị nhìn thấy, nhưng nếu không cẩn thận bị bắt gặp cũng sẽ không bị gán tội danh "Phi tử và thần tử gặp riêng", dù sao lúc này chúng nhân đều đi dạo ngắm pháo hoa, gặp nhau trò chuyện đôi câu, không thể bình thường hơn.

Tiêu Chiến hơi khom người đẩy chiếc lá trên mặt nước làm thuyền nhỏ để chơi.

Cao Viễn ở bên cạnh y, cách một khoảng không gần không xa.

Hai người không ai lên tiếng.

Bầu không khí lạnh lẽo, Tiêu Chiến lại như không có việc gì lật chiếc lá qua nhìn nó nổi lên rồi lại lật xuống.

Cứ như thế, một lát sau, Cao Viễn rốt cuộc không chịu nổi nữa, chủ động mở miệng: "Tại sao vẫn chưa ra tay với Thái tử?"

Ngữ khí vẫn ôn hòa như ngày thường, nhưng vang lên trong bầu không khí này, ngược lại ẩn chứa ý tứ khó lường.

Có ẩn vệ ở gần đó bí mật theo dõi, là tâm phúc của hắn, không cần lo tai vách mạch rừng.

"Võ công của tên thị vệ họ Lý kia không khác với Thái tử là bao, nếu đã ra tay thành công trên người thị vệ, vậy trên người Thái tử lẽ nào không thể thành công?"

"Cao Viễn." Tiêu Chiến vẫn cúi đầu nghịch lá, "Ngươi đang dạy ta hành sự sao?"

"..." Cao Viễn đáp, "Không phải."

Hắn nói: "Kỳ hạn của bệ hạ sắp đến rồi, ta chỉ đang lo cho ngươi."

"Thái tử điện hạ và Lý Uy không giống nhau." Tiêu Chiến nói, "Ta không chắc có thể ra tay với hắn."

"Tại sao?"

"Khó mà nói rõ." Tiêu Chiến rốt cuộc không nghịch lá nữa, xoay người tựa lưng vào gốc cây khô. Y vẫn một thân xiêm y sạch sẽ thanh mát trong bóng đêm, ngữ khí mềm mại như thường, "Nhưng vẫn có thể dùng phương pháp khác, không cần cổ trùng."

Như đoán được y định nói gì, Cao Viễn trầm mặc không đáp.

"Hôm nay ngươi cũng đã thấy, ngay tại góc tường, lỗ mãng như vậy căn bản không phải tác phong của Thái tử điện hạ." Tiêu Chiến nói. Dừng một chút, lại tiếp: "Ngươi cũng rất lỗ mãng."

Cao Viễn vẫn trầm mặc. Hắn vốn cũng viện cớ cáo lui, định đi tìm Tiêu Chiến, lại bị Vương Nhất Bác đến trước một bước. Nếu không phải lần hôn cuối là Tiêu Chiến chủ động để đánh lạc hướng Vương Nhất Bác, e rằng chính hắn cũng bị phát hiện.

Nhưng rõ ràng lời của Tiêu Chiến còn có ý khác. "Lỗ mãng" tất nhiên không chỉ có vãn yến mà còn ngay tại yến tiệc, khi hắn lưu loát kể lại mỹ đàm.

"Chọc giận hắn có ích gì không?" Tiêu Chiến hỏi.

"Chỉ là muốn thử." Cao Viễn đáp.

Kết quả của phép thử này —— ngay sau đó cũng đã chứng kiến. Chỉ có điều lại gây thêm phiền phức cho Tiêu Chiến.

"Xin lỗi, A Chiến. Là ta suy tính không chu toàn."

Tiêu Chiến nhìn hắn, không nói gì nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm rực rỡ pháo hoa. Khoảng trời bên dưới pháo hoa khi sáng khi tối, thâm sâu khó lường.

"Ngươi đứng về phía ta, có đúng không?" Chốc lát sau, y hỏi.

Cao Viễn bất động nhìn y.

"Ừ."

Một lúc sau, hắn đáp.

*chỗ này tác giả dùng 他 cho cả hai nên mình cũng không chắc ai hỏi và ai trả lời, mạn phép đoán là TC đang ngước nhìn trời nên một lát sau cúi xuống hỏi, và theo mạch truyện thì có lẽ TC cần một người đứng về phía mình. Chỉ là suy đoán, 2 câu đối thoại trên cũng có thể là CV hỏi TC

Lần này Lâu Lan Vương ở lại kinh ba ngày. Việt Đế muốn phô diễn giao tình giữa hai nước nên đã hạ chỉ đãi yến suốt ba ngày. Mỗi ngày khi vãn yến còn có những hoạt động khác, trên dưới trong cung hết sức náo nhiệt.

Ngày thứ hai là săn bắn.

Hằng năm Đại Tấn có một ngày săn địa hình lớn cố định, địa điểm luân phiên thay đổi, mục đích là thi tài. Nhưng bình thường cũng sẽ có vài buổi săn tiêu khiển, việc này còn phải xem tâm tình Việt Đế.

Cửu Hương Sơn nằm ở phía sau hoàng cung, buổi săn lần trước cũng diễn ra ở đây, vừa qua không bao lâu, bố trí vẫn chưa dọn sạch hoàn toàn, để thuận tiện nên đã hạ lệnh lần này sẽ săn tại đây. Dù sao cũng chỉ là tiêu khiển, không cần cực khổ như vậy.

Tiêu Chiến vốn không định đi, nhưng sáng sớm hôm nay Lý Uy lại đến gõ cửa, nói điện hạ truyền lời muốn nương nương cùng đi săn.



"Để làm gì?" Tiêu Chiến dụi dụi mắt hỏi.

"..." Lý Uy suy nghĩ, ẩn ý đáp: "Điện hạ săn bắn rất lợi hại."

"..."

Hôm qua còn hơi âm u, hôm nay tiết trời trong lành, đúng là thời điểm tốt để săn thú.

Vì lần này không phải buổi săn chính thức nên chỉ chỉnh sửa sơ lược bãi săn, mở rộng phạm vi lớn hơn, thêm vào một rừng cây bạt ngàn ngoài núi, vì không chỉ có núi nên đã giảm bớt độ nguy hiểm, người không thạo săn bắn cũng có thể tham gia, tỷ như Ân Sở có thể theo vào, rất thích thú với vòng ngoài này.

Tiêu Chiến không muốn xem náo nhiệt, chỉ đi theo Lâu Lan Vương, ngồi chờ ở phía xa.

Y đến khá muộn, vừa vào thì buổi săn đã bắt đầu, cách lớp rào chắn, nhìn người cưỡi ngựa đi đi lại lại nhưng không thấy bóng dáng Vương Nhất Bác.

Đúng lúc này, y vừa vô thức quay đầu đã thấy Lệ phu nhân đang cưỡi tuấn mã đỏ đến.

Nàng vận kỵ trang tinh xảo, mái tóc gọn gàng, không còn các phục sức rườm rà, chỉ búi lên, so với vị phu nhân dịu dàng an tĩnh hôm qua tưởng như hai người khác nhau, khiến người ta suýt nữa không nhận ra.

Lệ phu nhân biết cưỡi ngựa bắn cung...?

Việt Đế cũng nhìn nàng, cười nói: "Đã lâu không thấy ái phi như thế này."

Lệ phu nhân cũng cười, nụ cười này cuối cùng cũng gợi lại nét dịu dàng trên gương mặt, "Đã lâu không cưỡi ngựa, thần thiếp cũng cảm thấy không quen."

Việt Đế nói: "Đi vòng quanh bên ngoài là được, đừng lên núi. Trẫm sẽ phái thị vệ theo nàng."

"Vâng." Lệ phu nhân đáp, dừng một chút, ánh mắt lại dời sang Tiêu Chiến bên kia.

"Tiêu phi biết cưỡi ngựa không, có muốn đi vào cùng bổn cung không?"

————

Mi Hoa:

Chiến Chiến rất đáng sợ, khi cần hung ác cũng có thể hung ác, nhưng bởi vì hoàn cảnh lớn lên nên tính tình vẫn thiên về mềm yếu...

Dù rất tức giận cũng sẽ không mắng người, chỉ chất vấn "Ngươi đang dạy ta hành sự sao", "Có ích gì không" đại loại thế, nói chuyện tương đối nhẹ nhàng chỉ đủ gãi ngứa, không hề có lực sát thương.

Giống như lúc trước chỉ trích điện hạ cũng chỉ nói "Ngươi là Thái tử, nhưng trước nay ta chưa từng trêu chọc ngươi", "Ngươi không cảm thấy mình quá đáng sao", là kiểu chỉ trích mềm mỏng.

Đáng yêu đến nỗi không biết nói sao...

Người khác nghĩ y đang làm nũng, nhưng thật ra người ta thật sự tức giận đó, thật sự rất nghiêm túc hỏi ngươi nói cái quái gì vậy, làm chuyện ngu xuẩn gì vậy.

Có thể tưởng tượng ra, sau này khi mâu thuẫn với điện hạ ngày càng sâu, lúc tranh cãi vẫn mềm mỏng như vậy, nhìn giống như người khác bắt nạt y, muốn giận cũng giận không được...

Cảm ơn rất nhiều bình luận phía dưới 😘 Cảm ơn mọi người thả tim ở chương trước

————

Themis: chương 14 mình đăng ngày 13 mà hum nay mới có chương 15 lận, lâu quá đúng hong cả nhà, vậy nên hãy giúp mình bằng cách truy cập page đọc bài tìm thành viên tha thiết và share hoặc apply vào tim mình nheeee, tất cả vì các em fic thân iu <3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK