Thanh âm trầm thấp quẩn quanh trong gió, dù vang lên ngay bên tai cũng khiến người ta cảm thấy xa xôi lạ lẫm —— có một khắc, Tiêu Chiến tưởng như mình không nghe thấy gì.
Y nói: "Tại sao điện hạ lại nghĩ như vậy?"
Vương Nhất Bác không nhanh không chậm vuốt ve cổ tay y.
"Ta vốn không biết chuyện mẫu phi ngươi."
Quả thật lúc trước hắn không hề biết những chuyện này. Đã là chuyện của rất nhiều năm trước, cụ thể ra sao, chỉ có ít người của triều đại đương thời mới biết được. Vương Nhất Bác khi đó mới một hai tuổi, thêm nữa hắn căn bản không quan tâm chuyện nước khác, vậy nên đến nay lâu như vậy mà vẫn chưa từng tìm hiểu.
Mà ngay cả chuyện Ô Dực và Lâu Lan từng có chiến tranh cũng là ngày ấy ở ôn tuyền nghe Tiêu Chiến kể, còn lại tiền căn hậu quả, ân ân oán oán, hắn càng không biết.
Sau khi xảy ra chuyện thích khách, hắn phát hiện có điều kỳ quái, bèn lệnh thủ hạ đi điều tra chuyện năm xưa, nhưng vì đã rất xưa, lại còn là bí văn quốc gia nên cần thêm vài ngày, đến hôm nay mới có kết quả.
Trong đó có nhắc đến vị hồng nhan họa quốc A Đế Vương phi kia. Vì dung mạo mà bị hai vị quốc chủ tranh đoạt —— chuyện mất thể diện như vậy, hoàng thất Lâu Lan đương nhiên sẽ giấu kỹ, đối ngoại chỉ nói bất hạnh ngã chết trong cuộc chiến, về phần nguyên nhân cụ thể lại càng là bí văn trong bí văn, thuộc hạ tốn rất nhiều công sức mới tra được.
Nếu thật như vậy... Nếu như A Đế Vương phi thật sự là vì bị quốc chủ Ô Dực mưu toan chiếm đoạt mới phải lấy cái chết tỏ rõ khí tiết, vậy Vương Nhất Bác hắn chính là số trời run rủi thế nào mà lại báo thù giúp Tiêu Chiến.
Vấn đề nằm ở đây.
Thực sự vừa khéo như vậy sao?
Nhiều năm trước hắn giết chết kẻ thù của Tiêu Chiến, nhiều năm sau bọn họ gặp nhau nơi hoàng cung, phát triển thành quan hệ như bây giờ —— hơn nữa, Tiêu Chiến lại biết rõ chuyện này. Vương Nhất Bác không biết A Đế Vương phi vì quốc chủ Ô Dực mà ngã chết, Tiêu Chiến lại biết Vương Nhất Bác giết quốc chủ Ô Dực... Đối với hắn mà nói, việc này không liên quan đến quốc gia, đây là thù riêng, mà dính đến thù riêng thì tính chất sự tình hoàn toàn bất đồng, Vương Nhất Bác đối với Tiêu Chiến mà nói không còn là Thái tử của một đất nước xa xôi, bọn họ đã sớm có mối liên hệ khác.
Nhưng y chưa bao giờ nhắc đến việc này. Cứ như chưa bao giờ hay biết Vương Nhất Bác. Ở chung lâu như vậy mà Tiêu Chiến chưa từng nhắc đến dù chỉ một lời, chỉ có hôm ấy ở ôn tuyền hỏi vài câu, nhưng cũng vừa kín đáo vừa lơ đễnh, hệt như chỉ nhất thời tò mò.
Vương Nhất Bác vốn không tin những chuyện vừa khéo như vậy, nhớ lại lần đầu gặp nhau, hắn bị địch ám toán, bất đắc dĩ tìm một nơi hẻo lánh ẩn thân, lại trùng hợp vào đúng tiểu viện của Tiêu Chiến. Vốn là không có gì, nhưng hôm nay hắn mới biết, thì ra Tiêu Chiến và mình từ mấy năm trước đã có giao điểm, Tiêu Chiến vẫn luôn biết, nhưng lại tỏ ra không hề liên quan. Dựa theo điểm này suy ngược về, dường như tất cả phản ứng từ trước đến giờ của Tiêu Chiến đều có vẻ khả nghi.
—— Tính đa nghi của Việt Đế, hắn nhưng lại thừa hưởng trọn vẹn. Chỉ mỗi chuyện ấy mà có thể liên tưởng đến tận đây.
Hơn nữa Tiêu Chiến và Cao Viễn có quan hệ bằng hữu cũ... Hắn rất khó không hoài nghi hết thảy.
Tiêu Chiến nói: "Không phải, điện hạ. Ta nào có thần thông như vậy."
Vương Nhất Bác nói: "Ngươi có Cao Viễn."
"..." Tiêu Chiến nói: "Thật sự không phải."
"Vậy tại sao chưa từng nhắc đến việc này." Vương Nhất Bác hỏi y, "Quan hệ giữa ta và ngươi còn hơn cả hiện tại."
"Phải nhắc thế nào đây?" Tiêu Chiến lại nói, "Ta và điện hạ không là gì cả, chuyện này đối với ta quan trọng, nhưng đối với điện hạ mà nói có lẽ căn bản không quan trọng gì, cũng không cần tự mình đa tình."
Hơn nữa —— y chưa nói ra, nhưng dựa theo thái độ của Vương Nhất Bác đối với y trước kia, hoàn toàn xem như một thứ đồ chơi tùy tiện cầm nắm, thêm vào món nợ này, đại khái chỉ biết sẽ càng bị khi dễ.
Dù sao ngày ấy ở ôn tuyền, Vương Nhất Bác mượn công diệt Ô Dực khiến Tiêu Chiến hết ngậm lại quỳ, để hắn chơi đùa rất nhiều lần. Nếu lại cho hắn biết chuyện A Đế Vương phi, không biết còn muốn làm đến mức nào. Nghĩ như vậy, e rằng Tiêu Chiến không phải không cần, mà là không dám.
Ngay từ đầu là chưa kịp, không tìm được thời cơ thích hợp để nói, kết quả càng về sau thì càng khó nói, càng ngày càng không thể nói.
Vương Nhất Bác không biết cũng tốt, ngược lại chuyện ấy đối với hắn cũng không quan trọng, Tiêu Chiến tự mình biết báo đáp là được. Kỳ thực, ba điều kiện kia, cho dù Vương Nhất Bác không uy hiếp tiết lộ bí mật, Tiêu Chiến cũng sẽ đồng ý. Nhẫn nhục chịu đựng lâu như vậy, cũng không hoàn toàn chỉ là vì sợ hãi, mà còn vì có một mối liên hệ như vậy tồn tại.
Cho nên mới nghe theo, thuận theo, bảo làm gì thì làm đó, chưa bao giờ chất vấn, chưa bao giờ cự tuyệt, chưa bao giờ phản kháng.
Y nói có lý, sắc mặt Vương Nhất Bác nhất thời khó coi.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
"Ngươi nghĩ như vậy sao?"
Tiêu Chiến trầm mặc.
Vương Nhất Bác: "Nói."
"Không đúng sao?" Tiêu Chiến hỏi. Gió đêm như mạnh hơn, lại sợ độ cao, y cuộn người, thanh âm vừa mềm vừa nhẹ, "Lẽ nào điện hạ còn muốn có quan hệ khác với ta sao? Như bây giờ có lẽ đã đủ rồi."
... Y dám hỏi một câu chất vấn như vậy.
Vương Nhất Bác nổi giận: "Ngươi làm sao biết ta không muốn?"
Tiêu Chiến không trả lời, ngồi trong lòng hắn ngẩng mặt lên.
Dưới ánh trăng, ánh mắt y trong suốt sáng ngời, hai gò má sáng loáng, dấy lên một cảm giác không thực.
Vương Nhất Bác đang nóng giận, cũng không biết tại sao lại kích động, trong lòng âm ỉ một ngọn lửa không cách nào phát tiết.
"Ai cho ngươi quyền tự ý an bài? Còn cả gan tùy ý phỏng đoán suy nghĩ của bản Thái tử, ta không hỏi, ngươi còn định không nói? 'Không có chuyện gì cả', ngươi ngược lại tự đặt vị trí cho mình, cho rằng nói thế nào thì ta sẽ nghe như vậy có đúng không?"
Hắn một khi nóng giận nói chuyện sẽ không biết nặng nhẹ, ngữ khí vừa lạnh vừa cứng rắn, sắc bén không ai so được, khiến người nghe vô cùng khó chịu.
Tiêu Chiến hỏi: "Chẳng lẽ không phải như vậy?"
Dường như y cũng tức giận, thanh âm mạnh hơn như chất chứa nhiều cảm xúc.
Cũng phải, đêm nay với y mà nói thật sự là gặp họa. Hắn vừa về, trước tiên tuyên bố chuyện hôn sự, sau đó đưa y lên chỗ cao, nửa uy hiếp nửa chất vấn muốn y trả lời, lại vô cớ hoài nghi y sớm có âm mưu sắp đặt, hiện tại lại phát hỏa với y.
Y nói: "Ta chẳng nghĩ ngươi thế nào cả, vốn chính là như vậy. Không phải điện hạ cũng nghĩ ta như vậy sao, có khác gì nha hoàn làm ấm giường?"
—— không đúng, nha hoàn làm ấm giường tốt xấu còn có một thân phận. Nhưng Tiêu Chiến đến thân phận này cũng không có, chỉ có thể giấu trong phòng, không thể để ai thấy, thậm chí không thể nhắc đến.
"... Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác triệt để phát hỏa, nghiến răng nói, "Ta thực sự quá nuông chiều ngươi rồi. Thật sự cho rằng ta sẽ không bức ngươi có đúng không?"
"Ta chưa từng cho rằng gì cả... Điện hạ nghĩ thế nào thì chính là như vậy."
Đến trêu đùa Tiêu Chiến là hắn, cùng Tiêu Chiến dây dưa không rõ là hắn, mang Tiêu Chiến đến tẩm điện là hắn, hiện tại chất vấn cũng vẫn là hắn. Hôn sự của bản thân sắp đến rồi, còn muốn dây dưa quan hệ với người khác, không nhận được đáp án thỏa mãn thì phát hỏa.
Sao có thể cố tình gây sự như thế chứ? Tiêu Chiến vừa giận vừa tủi thân nghĩ.
"Nghĩ thế nào thì chính là như vậy?" Vương Nhất Bác lạnh giọng phản vấn.
"... Được, bản Thái tử sẽ cho ngươi biết thế nào là 'Nghĩ thế nào thì chính là như vậy.' "
Nói xong, hắn chuyển mình, bỗng nhiên áp Tiêu Chiến xuống trên đỉnh điện. Đúng là muốn làm y ngay tại đây.
Bản thân thật quá dung túng, quá nhượng bộ y rồi. Thiên vị nhiều như vậy, khoan dung nhiều như vậy, muốn cái gì cho cái đó, kết quả lại bị người không biết tốt xấu này cắn ngược lại.
Hắn đã từng như vậy bao giờ? Là Thái tử Đại Tấn, bên người có biết bao mỹ nhân như ngọc, ai có thể khiến hắn trở nên thế này? Ai có thể khiến hắn nhìn thêm một lần? Thậm chí khi hoài nghi đối phương là mật thám thì không hề thương tiếc tiêu diệt, tàn nhẫn quả quyết, lạnh lùng vô tình như vậy. Chỉ có Tiêu Chiến, không thể hung ác, không thể van xin, bị y nắm giữ, ngay cả Lý Uy cũng biết Thái tử điện hạ rất để ý đến Tiêu phi nương nương.
Nếu như không phải Tiêu Chiến, đổi lại là người khác dám nói với hắn như vậy...
Từ khi bị hắn áp lên đỉnh điện, cả người Tiêu Chiến cứng đờ, không dám động đậy.
Y sợ độ cao, thực sự rất sợ. Vừa rồi được Vương Nhất Bác ôm lấy mà y còn sợ đến run, không dám nhìn xuống, lúc này là trực tiếp bị ấn nằm, bên cạnh chính là khoảng không trống trải...
Y muốn giữ tay Vương Nhất Bác, người nọ không cho y giữ, vừa động đã rụt lại, căn bản không để Tiêu Chiến chạm được mình.
"Điện hạ..." Y nghiêm mặt tái nhợt, giọng run run.
Vương Nhất Bác lại không nói lời nào, bắt đầu xé toạc y phục.
Hắn cũng không thật sự muốn làm ở đây, chỉ là bị thái độ của Tiêu Chiến chọc giận, muốn cho y nếm mùi lợi hại, tay kia từ đầu đến cuối vẫn chống gần bên khẽ ôm y. Nhưng Tiêu Chiến đã sợ đến mức không biết gì, căn bản không phát hiện, chỉ cho rằng Vương Nhất Bác thực sự muốn làm ở đây.
"Không được, điện hạ, ở đây không được..."
Thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở.
Vương Nhất Bác dừng lại, chống xuống, lạnh lùng nhìn y.
Tiêu Chiến nằm bên dưới hắn, mặt trắng bệch, vành mắt đỏ bừng, cả người phát run, giống như con thỏ sợ đến cực độ, chỉ cần có thêm kích thích thì ngay lập tức sẽ sụp đổ, dáng vẻ đáng thương vô cùng.
"Đổi lại là người khác, ta sớm đã ném xuống." Một lát sau, Vương Nhất Bác nói.
Ngữ khí vẫn lạnh lẽo cứng rắn nhưng vẻ mặt đã dịu dàng trở lại.
Tiêu Chiến đáng thương hít mũi —— không còn khí thế như vừa nãy, y sớm đã bị dọa sợ đến thất hồn lục phách. Thấy thái độ của Vương Nhất Bác hòa hoãn hơn, y cẩn thận giữ tay Vương Nhất Bác, nhưng không dám nắm chặt, đợi thật lâu mới nắm lấy.
Vương Nhất Bác lúc này không thu tay lại, mặc y nắm chặt mình, ôm cánh tay hắn vùi mặt vào.
Góc vải rất nhanh đã thấm ướt.
Hắn thở ra một hơi, lạnh lùng nhíu chặt lông mày, cuối cùng chịu thua.
Hắn ôm Tiêu Chiến vào lòng, xoay người nhẹ nhàng bay xuống từ đỉnh điện, trở về phòng.
"Đừng khóc." Hắn hung tợn nói, "Không cho ngươi khóc."
Tiêu Chiến không để ý đến hắn, vẫn vùi mặt bất động, không lên tiếng.
Đan Đan vốn đang nằm dưới chân bàn, vừa thấy hai người trở về, thật cao hứng chào đón. Vương Nhất Bác cũng không nhìn nó, ôm Tiêu Chiến trở về nội thất, muốn thả người lên giường nhưng Tiêu Chiến níu hắn thật chặt, chính là không chịu động đậy.
Một lúc lâu sau y mới nói: "Ngươi thật sự rất quá đáng."
Vương Nhất Bác nói: "Ngươi xuống trước đã."
Tiêu Chiến vẫn không buông tay, hệt như đang dỗi, "Nói không được thì khi dễ người khác, sao ngươi lại không nói đạo lý như vậy."
"Là ngươi làm ta nổi giận."
"Ta làm ngươi nổi giận gì chứ." Tiêu Chiến càng nói càng tủi thân, "Vốn chính là vậy mà."
Y chính là kiểu người càng giận càng nói chuyện mềm mại không còn khí thế. Vừa rồi trên đỉnh điện chẳng qua là cảm thấy có chút tức giận, cũng không quá mãnh liệt, nhưng lúc này vừa sợ vừa oan ức, ngữ khí vừa mềm vừa nhẹ hệt như chịu khi dễ rất nhiều.
"Vốn chính là vậy cái gì? Bản Thái tử còn chưa nói, cần ngươi thay ta nói sao?" Vương Nhất Bác trầm giọng, đại khái là lại có chút căm tức, "Ta có từng nói ngươi không phải là gì cả ư? Nhìn xem hiện tại ngươi đang ở nơi nào, ngủ trên giường của ai, đổi lại là người khác, có thể bước vào một bước không?"
Tiêu Chiến không lên tiếng.
Y buông tay ra, theo lực nhẹ nhàng ngồi xuống giường.
"Đêm nay ta không muốn ngủ cùng ngươi." Tiêu Chiến nói.
"Không ngủ thì không ngủ."
Dù sao Vương Nhất Bác cũng không thoải mái, nhìn vành mắt y vẫn hồng hồng, còn giận cũng không phát tiết được, không nói nên lời, đứng đó một lúc lâu, cuối cùng phiền não phất tay áo rời đi.
Hắn đi rồi, Tiêu Chiến ngồi một mình trên giường hồi lâu mới chậm rãi nằm xuống. Y không muốn xuống giường nên không đi tắt nến.
Nước mắt trên mặt còn chưa lau, y không soi gương nên chưa nhận ra, cứ như vậy lấp lánh ẩn hiện.
Quá nửa đêm, trăng lên, sương mây hòa quyện một màu mờ nhạt.
Trong nội thất vẫn còn ánh nến, giường không buông rèm, Tiêu Chiến rúc vào chăn lộ ra nửa gương mặt nhỏ nhắn ngủ say.
Cửa lặng lẽ mở. Vương Nhất Bác đi đến, Đan Đan theo bên chân hắn.
Đến bên giường, Đan Đan nhẹ nhàng nhảy lên, cẩn thận tránh Tiêu Chiến, nằm xuống bên cạnh y. Vương Nhất Bác nhìn y một lát mới vươn tay ra dịch chăn xuống, lau mặt cho y.
"Cái bao nhỏ thích khóc." Hắn nói.
Trước đây không hề biết Tiêu Chiến còn có thể nóng nảy như vậy, nổi giận lại còn muốn khóc. Phiền chết đi được.
Đan Đan hoang mang nhìn hắn, đôi mắt vàng lục dưới ánh nến sáng lên trong trẻo.
Vương Nhất Bác không để ý đến nó, hoặc là ngầm cho phép nó ở lại đây, hắn cầm ngoại bào dự định ra ngoài.
Trước khi đi còn nhẹ nhàng tắt nến trên bàn.
——————
Mi Hoa:
Kiến nghị đọc ngược trở lại chương 9, chính là ngày ấy ở ôn tuyền, đọc kết hợp có lẽ sẽ tốt hơn
Có điều sao điện hạ và Chiến Chiến cãi nhau mà cuối cùng còn bị đuổi khỏi phòng mình...
Chiến Chiến nói đêm nay ta không muốn ngủ với ngươi, điện hạ lẽ ra nên nói với y đây là phòng của ta giường của ta, sao lại kiêu ngạo đi nơi khác thế...
"Không ngủ thì không ngủ!" 😂😂
Cảm ơn mọi người thả tim ở chương trước