Rất nhanh mọi chuyện đã được điều tra rõ ràng.
Cô chú không chịu nổi áp lực phòng giam, đã khai hết.
Bà nội thoáng cái đã già đi mười tuổi.
Lưng còng xuống, ngay cả ánh mắt, cũng không sắc bén như trước.
Tôi nhìn chằm chằm tin tức, lẩm bẩm nói: "Bọn họ làm những thứ này, chỉ là muốn chứng minh cháu thật sự là tai hoạ thôi sao?"
Đương nhiên không chỉ như thế.
Reynolds không thành công, tôi lại là tai hoạ, tôi sẽ không còn giá trị lợi dụng.
Bọn họ muốn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Thịnh.
"Mấy năm nay, chuyện xấu xảy ra với cháu..."
Tôi không nói hết câu.
Bà nội nhắm mắt lại, không nói gì.
Thân thể lại không nhịn được run rẩy.
Bà ấy khóc.
"Xin lỗi con, Tinh Tinh, bảo bối của bà, bà xin lỗi con......"
Bà ôm tôi trong vòng tay.
Đây là lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm, tôi cảm nhận được vòng tay của bà tôi.
Bà ấy chưa bao giờ ôm tôi.
Chưa một lần.
Nhưng bây giờ tôi mới biết, thì ra vòng tay tôi vẫn khát vọng, cũng chẳng có bao nhiêu ấm áp.
Không bằng cô Trần.
Ta cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt.
Sau đó, tôi tìm thấy người làm năm đó.
Để cô ấy nói với bà về những gì đã xảy ra đêm đó.
Cô tận mắt nhìn thấy, chú động tay động chân với xe của ba tôi.
"Không thể nào! Không thể nào!"
Bà nội lại ngất xỉu.
Bà ấy bị kích thích quá nhiều trong những ngày này và bác sĩ nói rằng bà bị đột quỵ.
Trải qua cấp cứu, đã giữ được mạng, nhưng toàn thân trên dưới không thể động đậy, chỉ còn lại có tròng mắt.
Tôi đăng đoạn ghi âm sám hối của người làm lên mạng, yêu cầu cư dân mạng trả lại công bằng cho tôi.
Tôi biết, chỉ là một nhân chứng, không thể buộc tội họ.
Nhưng tôi sẽ cho xã hội biết tội lỗi của họ.
Tôi đã cho báo chí toàn bộ thông tin.
Tôi còn phát ra đoạn ghi âm lúc tôi và Thịnh Mẫn ở bệnh viện.
Sau khi điện thoại bị hỏng, tôi mang đi sửa.
Đoạn ghi âm vẫn còn đó.
Nội dung ghi âm cho thấy, là cô ta cố ý để tôi lên xe, cố ý vượt đèn đỏ.
Là cô ta đưa ra lời đồn "tôi là ngôi sao chổi", để cho tôi bị bạn bè bắt nạt.
Hiện tại, toàn dân đều biết.
[Ba mẹ Thịnh Mẫn thậm chí ngay cả anh
trai mình cũng mưu sát...... Trời ơi, hào môn thật sự thay đổi thế giới quan của tôi.]
[Thịnh Mẫn và ba mẹ cô cùng một loại người, vừa bắt nạt vừa hãm hại, còn thiếu mỗi mưu sát.]
[Thịnh Tinh thật đáng thương. Cho nên cô mới đến 'Ngôi nhà của những vì sao', bởi vì nơi đó mới là nhà của cô ấy.]
[Thịnh gia nợ Thịnh Tinh quá nhiều. Từ nhỏ cha mẹ đều mất, hung thủ giết người còn không có một chút hối hận, tiếp tục hãm hại cô, nói cô là tai hoạ...... Đây căn bản là quá cực khổ rồi.]
[Thịnh Mẫn thật đáng chết!!]
Thịnh Mẫn nhốt mình trong phòng, ngày đêm nhìn chằm chằm điện thoại di động và máy tính.
Cô ta điên cuồng xóa bỏ bình luận, điên cuồng xóa bỏ tin nhắn riêng, điên cuồng block tài khoản.
Cuối cùng đến một ngày, cô ta đã ra khỏi cửa phòng.
Đến thăm cô chú trong tù.
Cô ấy nói:
"Các người sao lại ác độc như vậy! Nếu không phải hai người, tôi làm sao lưu lạc đến nước này?!"
"Tại sao đến lúc này, mới muốn cho tôi sống gánh vác danh hiệu con gái sát nhân!"
Cô hét lên, lặp đi lặp lại, nguyền rủa hết câu này đến câu khác.
"Đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi!"
Tuyết rơi từng hạt lại từng hạt.
Cuối cùng, tạo thành một hồi tuyết lở.
Cô tôi tự tử.
Bà ta yêu con mình như thế.
Nhưng con của bà ta, lại rủa mẹ mình đi tìm chết đi.
Thịnh Mẫn nghe được tin tức này, hoàn toàn điên rồi.
Tôi đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần.
Cả đời này, cô ta cũng không có khả năng đi ra.
Về phần chú.
Trì Cận nói, nhất định sẽ có người ở trong tù "Chiếu cố" hắn.
Tất cả đều kết thúc rồi.
30.
Tôi đến bệnh viện thăm nội.
Thấy tôi đi vào, bà nội nhắm mắt lại, không muốn nhìn tôi.
Bà ấy đã biết, tôi đã làm tất cả.
Tôi xoa bóp cho cô ấy như trước đây.
"Bà nội, bà biết cháu đã trải qua chuyện gì không? Bởi vì các người, cháu mới sống thành cái dạng này."
Tôi nhớ, đó là hồi học trung học, tôi thường về nhà với vết thương.
Khi đó, Giang Yến Tri đã xuất ngoại
Thành tích của hắn không tốt, Giang tiên sinh vì lót đường cho tương lai của hắn, trực tiếp đưa hắn ra nước ngoài.
Sau khi hắn đi, tình hình của tôi khó khăn hơn rất nhiều.
Sự bắt nạt của những người đó đối với tôi, từ trong bóng tối chuyển sang công khai.
Tôi bị nhốt trong tòa nhà bỏ hoang cả đêm.
Cổ họng hết đến khàn cả đi, cũng không có ai đến cứu.
Kỳ sinh lý đến, tôi bị người ta đạp bụng, bị người ta ấn vào trong bể bơi, nửa ngày cũng không dậy nổi.
Bà nội rõ ràng nhìn thấy vết thương của tôi.
Rất nhiều lần.
Rất nhiều lần, rất nhiều lần.
Nhưng bà một câu cũng không nói.
Trong trường trung học quý tộc kia, quan hệ của các gia tộc rắc rối phức tạp, học sinh đều là người trong giới.
Chỉ cần bà ra mặt giải quyết, bất luận như thế nào, bọn họ cũng sẽ nể mặt mũi Thịnh gia.
Nhưng bà ấy lại không làm thế.
Kể từ đó, cuộc sống của tôi trở nên tồi tệ hơn.
Nhưng tôi cũng chưa từng hận bà ta.
Hiện tại, tôi lại cực kì hận.
"Bà nội, đây là lần cuối cùng cháu đến thăm bà."
Lúc này nàng mới mở mắt, trong mắt dường như có ý lưu luyến.
Tôi cười: "Bà nội, thứ bà chưa từng cho cháu, bà cũng đừng hi vọng cháu cho bà."
"Bà biết không? Nếu bà yêu cô như yêu ba, cô sẽ hận ba như vậy sao? Hận đến mức tự tay gi.ết anh trai mình sao.?"
"Bà nội, ba là bà hại chết. Là bà tự tay hại chết hai đứa con của bà."
Bà mở to đôi mắt đục ngầu, không ngừng run rẩy.
Hai giọt nước mắt lăn xuống gối.
Dường như có một tiếng rên rỉ trong cổ họng.
Tôi ghé vào bên tai bà, nhẹ giọng nói: "Bà nội, bà cần phải sống lâu trăm tuổi, vĩnh viễn sống trong áy náy như vậy nhé."
Cứ vậy đi.
Sau đó.
Làng du lịch Trì thị xây xong, Trì Cận mời tôi và anh ấy cùng tham gia nghi thức cắt băng khánh thành.
Tôi ở nước ngoài công tác, không đi.
Nhưng tôi đã hứa với anh, nhất định sẽ xem trực tiếp.
Trong buổi lễ, phóng viên hỏi anh: "Trì tiên sinh, tôi nghe nói tên khu nghỉ dưỡng là anh đặt. Sao lại đổi thành cái tên này?"
Khu nghỉ dưỡng của anh có tên là "Khu nghỉ dưỡng Tinh Kình".
Tôi hiểu ý anh ấy.
Trì Cận đột nhiên nhìn thẳng vào ống kính, vẻ mặt vô cùng trang trọng thành kính.
"Tặng cho một người. Tôi là cá voi, mà cô ấy là ngôi sao của tôi."
Tôi mỉm cười, tắt chương trình phát sóng trực tiếp.
- Kết thúc-