Mấy ngày nay, tôi lơ đãng.
Cô Trần phát hiện ra.
Cô ấy hỏi tôi có chuyện gì.
"Tinh Tinh, muốn nói chuyện với tôi một chút không?"
Tôi nhìn nơi chật chội nhưng ấm áp này, nói ra điều kiện của Trì Cận.
Cô cười sờ sờ đầu tôi, "Hoá ra vì chuyện này mà em phiền não sao?"
"Không phải em vẫn muốn mở một nhà trọ à? Mảnh đất kia, đối với em rất quan trọng mà. Trước kia em từng nói với tôi, muốn xây một ngôi nhà của riêng mình trên đó.
"Đúng là như thế ạ."
Tôi không có nhà.
Cho nên tôi muốn dùng quà của ba, xây một ngôi nhà, cho du khách nghỉ ngơi, nghe chuyện xưa ngũ hồ tứ hải.
Nhà trọ náo nhiệt, tôi cũng sẽ không cô độc nữa.
Như vậy, coi như cho mình một gia đình hoàn chỉnh đi.
Đáng tiếc, tôi không có tiền, chuyện này không biết phải bao lâu mới có thể thực hiện.
"Tinh Tinh, nơi này là sự nghiệp của tôi, tôi luôn muốn đem cả đời này hiến dâng cho bọn nhỏ. Em không cần vì tôi mà hy sinh ước mơ của mình."
"Bọn nhỏ không lo ăn mặc, có chỗ che gió tránh mưa, còn có cơ hội đọc sách. Chúng tôi không thiếu gì."
Giọng cô dịu dàng, nhưng lại có sức mạnh.
"Tinh Tinh, em không cần phải vì chúng tôi mà làm gì cả."
"Em muốn làm gì thì cứ làm đi. Em sẽ là tấm gương cho đám trẻ kia, em phải nói cho chúng biết, em có thể làm được bao nhiêu, có thể đi được bao xa."
"Tôi muốn em làm mẫu cho bọn chúng, nói cho bọn chúng biết, một ngày nào đó, chúng cũng sẽ giống như em, sống cuộc sống mà mình yêu thích."
Tôi nghĩ, ánh sáng trên người Giang Yến Tri biến mất cũng không sao, tôi còn có cô Trần, tôi còn có bọn nhỏ.
Trong lòng tôi đã có đáp án.
Không đợi tôi liên lạc với Trì Cận, đã có một vị khách không mời mà đến.
Là một đạo sĩ trẻ tuổi tướng mạo thanh tú.
Anh nói: "Cuối cùng tôi cũng tìm được cô."
12.
Tôi không hiểu nguyên do.
Hắn đem chuyện xưa kể lại.
Một trậm bão phá hủy một đạo quán lâu năm không tu sửa.
Đạo sĩ vì xây dựng đạo quán mới, xuống núi.
Ông gặp một cặp vợ chồng, họ nói với ông rằng chỉ cần hợp tác với họ trong một vở kịch, họ sẽ quyên góp tiền để xây dựng đạo quán cho ông.
Đạo sĩ nghĩ đến các đệ tử không có nơi nào để đi, nghĩ đến huynh đệ bần hàn phiêu bạt.
Suy nghĩ đắn đo mãi cuối cùng cũng đồng ý.
Một vở kịch mà họ nói, là tiên đoán cho một đứa bé.
Đạo sĩ làm theo lời dặn.
Hắn nói: "Đứa bé này trời sinh sát tinh, khắc phụ khắc mẫu khắc thân khắc hữu, tới gần cô, đều không có kết cục tốt đẹp."
"Cô vốn không nên sinh ra, có thể sống sót, đều là dựa vào cha mẹ vì cô ngăn cản tai ương!"
Đứa trẻ trong câu chuyện là tôi.
Vợ chồng hại người, là cô chú.
Đạo sĩ bị lợi ích che mắt, là sư phụ của Trương đạo sĩ trước mắt tôi.
"Sư phụ thấy cô trời sinh phúc tướng, là phúc tinh khó gặp. Bất luận gặp phải cái gì, đều có thể gặp dữ hóa lành, có quý nhân tương trợ. Thầy cho rằng, chỉ có câu nói dối đó, sẽ không ảnh hưởng gì đối với tương lai của cô."
Hắn lắc đầu, "Nhưng không nghĩ tới, haizz......
"Sư phụ đối với chuyện này vẫn canh cánh trong lòng, trước khi chết, ông nói cho tôi biết, ông vẫn muốn bồi thường cho cô. Ông tính toán một quẻ, cha mẹ cô chết, không phải ý trời, mà là do con người."
"Mấy ngày nay, tôi bôn ba khắp nơi, chính là vì đi tìm bằng chứng."
Anh ấy cho tôi xem một đoạn video.
Bên trong là lời thú tội của một người phụ nữ trung niên.
"Cô ấy là người giúp việc nhà cô, lúc chú của cô làm hỏng phanh ô tô, cô ấy nhìn thấy."
"Nhưng cô ấy không nói ra, mà cầm một khoản phí bịt miệng, trở về nông thôn."
Tôi nhắm mắt lại, không nhịn được run rẩy.
Ngọn lửa trong lòng, bốc lên ngùn ngụt.
Tất cả khổ nạn của tôi, đều là do cô ruột mang đến.
Nhưng họ vẫn thoải mái, đổ hết lỗi lầm lên người tôi.
Hơn 20 năm qua, cuộc đời tôi như một trò đùa.
Bị bà nội hận, bị người nhà ghét bỏ.
Bị mọi người cười nhạo, xa lánh.
Tôi đã làm việc rất chăm chỉ để không ai đổ lỗi cho mình.
Đó không phải lỗi của tôi.
Cái chết của bố mẹ, không phải lỗi của con.
Tôi bị ghét bỏ và đó không phải lỗi của tôi.
Đó là sự trùng hợp chết tiệt, là số phận chết tiệt này.
Mọi người đều dùng "đồ sao chổi" gọi tôi cũng không sao, mọi người đều làm tôi bị thương cũng không sao.
Tôi đợi đến khi thoát khỏi ngôi nhà lạnh lùng đó, đợi đến khi tôi hạ quyết tâm muốn mở ra một chương mới.
Lại nhảy ra một người nói cho tôi biết:
Tất cả đau khổ của tôi đều bắt nguồn từ một âm mưu.
Hại tôi thành như vậy, mà còn vui vẻ hưởng thụ thành quả thắng lợi.
Tôi không thể không hận.
Tôi nên có một cuộc sống hạnh phúc và rực rỡ.
Vốn dĩ phải giống như Thịnh Mẫn, được cha mẹ yêu chiều, vui vẻ mà lớn lên.
Nhưng không, tôi cẩn thận từng li từng tí mà sống, sợ một hành động, liền rơi vào miệng người ta, lần nữa chứng thực thân phận sao chổi của mình.
Đối mặt với người muốn quan tâm, muốn tới gần, tôi cũng chỉ dám đứng ở xa không dám lại gần, sợ đi quá gần, sẽ mang đến tai nạn cho bọn họ.
Hơn hai mươi năm nay, tôi độc lai độc vãng, sống thật sự là vất vả.
Tôi rất hận.
Trương đạo sĩ trấn an tôi: "Ác nhân tự có trời phạt, mọi việc đều có nhân quả báo ứng. Những năm gần đây, là phúc khí của cô che chở bọn họ. Hiện giờ cô đã rời đi, quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ. Vậy những ngày kế tiếp của bọn họ, sẽ không tốt đẹp đâu."
Tôi cảm thấy thật buồn cười.
"Đại sư, anh nói những lời này, là muốn tôi tha cho bọn họ sao? Nếu quả thật muốn tôi buông tha, vậy tại sao lại nói cho tôi biết chân tướng?"
"Có phải cảm thấy, nói cho tôi biết chân tướng coi như bù đắp cho tôi không?"
"Mấy năm nay tôi chịu tủi nhục như tra tấn, tính là cái gì đây?"
Trương đạo sĩ mím chặt môi, dường như không biết nên nói gì.
Cuối cùng, cũng chỉ thở dài.
"Đại sư, tôi phải vì cha mẹ, vì chính mình đòi công lại công bằng."
"Không phải anh cảm thấy áy náy sao?"
"Không phải muốn sửa chữa sao? Vậy giúp tôi đi. Tôi cần anh."
Hắn do dự thật lâu, mới gật đầu đáp ứng.
- --------