Ba ngày thoáng chốc trôi qua. Lễ sinh thần của Trình Minh là buổi tối, Trình Mậu vội vàng trở về. Dù sao hắn cũng là phụ thân của Trình Minh, cho dù bận rộn đến đâu, cũng không thể quên đỡ quan cho Trình Minh.
Còn ta, cả ngày đều ngoan ngoãn ở cùng một chỗ với A di, nhìn nàng thành thạo xử lý mọi việc. A di sợ ta mệt mỏi, cùng ta ngủ một giấc chiều, mới gọi thị nữ trang điểm.
Vì phối với chiếc váy màu hồng này, A di cố ý giao cho thị nữ tư châu, làm cho ta một bộ trang sức trân châu. Còn chải một kiểu tóc hoạt bát xinh đẹp.
Sau khi đang điểm, làm tóc xong, ta liền đi theo A di, khởi hành đi về phía thủy đình được trang hoàng lộng lẫy. Thực ra ta vốn không muốn ở chỗ đông người, vì quá choáng ngợp và có quá nhiều người không quen thuộc, ta không biết làm thế nào để có ở cùng với họ. Càng không muốn để ý tới người vốn đã có thành kiến với ta.
A di thấy ta đi chậm liền nắm lấy tay ta, lòng bàn tay ấm áp và khô ráo, ta thích nàng nắm tay ta.
"Tri Phất không thích ầm ĩ, lát nữa xem xong Hi Minh chọn linh chương, không cần ép mình ở lại, muốn thì cứ rời đi là được."
"Có thể sao?" Ta không muốn bất cứ ai vì ta mà chỉ trích A di.
Nhưng A di chỉ cười cười, không quan tâm: “Chúng ta không sợ ám tiễn khó phòng, nhưng bọn họ dám làm người khai cung sao? Không cần sợ, A Phất. Ai cũng không thể làm thương tổn con."
Ta nhìn làn váy áo dài màu đen của A di, khảm hoa văn tinh xảo được dệt bằng sợi tơ màu vàng, trang trọng và uy nghiêm.
Phải, ta đang sợ cái gì vậy? Giương mắt nhìn lại, trước mặt là hành lang cầu thật dài. Nhưng con đường tiếp theo, ta đi rất ổn định.
Lúc chúng ta đến thủy đình, phu nhân, nữ lang của các nhà đã sớm ngồi xuống, các thị nữ bên cạnh hầu hạ cực kỳ thỏa đáng, giờ phút này bọn họ đều đang chào hỏi lẫn nhau.
Cách nhau một dòng nước, bên kia bờ chính là đình nước mà các lang quân tụ tập. A di kéo ta cho đến khi chúng ta ngồi ở vị trí tương ứng, chỗ ngồi của ta chỉ sau vị trí đầu tiên của nàng. Vừa ngồi xuống liền có thị nữ rửa tay cho ta.
A di mỉm cười nhìn ta lau khô tay, mới quay đầu chào hỏi mọi người. Nhưng không ai hỏi ta là ai. Ta vui vẻ an tâm chỉ nhìn thị nữ gắp rau múc canh, nhặt xương cho ta rồi ngoan ngoãn ăn hết.
Thức ăn trên bàn ta rõ ràng không giống của người khác, ta biết là A di cố ý dặn dò người làm, tâm ý của nàng ta cũng không phụ lòng.
Sự kiện như này quả thật rất nhàm chán. Ta ngồi đó, chỉ chờ bữa tiệc kết thúc. Lễ phù quan vừa qua, lập tức chính là khâu lựa chọn linh chương, đến lúc đó các nữ lang cũng có thể cùng nhau quan sát. Nhìn Trình Minh chọn xong, ta sẽ đi hoa viên hít thở không khí, không cần trở về tiệc.
Chờ mãi cuối cùng cũng đợi được. A di kéo ta, các phu nhân và các nữ lang cũng đứng dậy, thị nữ của họ đi theo. Một đám người chậm rãi đi đến bờ bên kia. Cuối cùng đứng vững trong đình rộng bên cạnh thủy đình, dù sao thì nam nhân nữ tử đều có chỗ ngồi khác nhau, mà mọi người lại đây, cũng chỉ là xem náo nhiệt mà thôi. Trong nhiều người như vậy, ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trình Minh.
Đây lần đầu tiên ta thấy hắn mặc xiêm y màu nhạt, ở Trình thị, bình thường hắn cũng luôn mặc màu tối, giống như một người trưởng thành vậy.
Thay đổi xiêm y, có thể coi như có chút sống động. Hôm nay hắn cũng không giống ngày bình thường, tóc buộc toàn bộ, đầu đội mũ. Ngọc đen trên mũ đơn giản mộc mạc. làm hắn nổi bật.
Trình Minh càng ngày càng anh tuấn. Hôm nay hắn không giống như trước kia, trước kia, hắn mặc dù cũng trầm ổn, nhưng là do bất đắc dĩ mà làm, ta có thể nhìn thấy, vì vậy ta luôn coi hắn là một hài tử.
Mà bây giờ, hắn tự nhiên lộ ra loại khí chất này. Ta biết, a đệ của ta, đã là một người trưởng thành. Ánh mắt của hắn nói cho ta biết, hắn đã trở thành một lang quân trưởng thành có thể dựa dẫm.
Trưởng thành không phải là một điều tốt, cũng không phải là một điều xấu. Một số người thực sự trưởng thành, và một số người, nhìn vào tưởng là trưởng thành nhưng đã mất cơ hội. Nghĩa là, là trực tiếp khô héo. Một đóa hoa, còn chưa từng trải qua nở rộ đã héo úa.
Đối với ta mà nói, ngây thơ và khô héo chẳng khác gì nhau, đều ở trong sương mù, mờ mịt khó hiểu. Ta không biết cảm giác hoa nở là như thế nào mà chỉ đơn giản là rơi vào trạng thái bối rối.
Nhưng ta rất hâm mộ Trình Minh. Cho dù ta cảm thấy Trình Mậu ngàn vạn lần chán ghét, nhưng cho dù hắn vẫn đang bận rộn vẫn dành thời gian, tự mình giúp Trình Minh đỡ quan. Làm phụ thân, đối với con cái của hắn luôn có một phần dịu dàng. Trình Mậu không phải là hiền phụ của Trình Minh, nhưng hắn luôn ở đây, luôn có thể nhìn thấy, thậm chí sờ được ngửi được
Ta thậm chí không thể nhớ khuôn mặt của phụ thân của mình, chỉ nhớ rằng phụ thân ta, khi ở nhà, luôn luôn mặc xiêm y đen.
Trình Minh chưa từng nói qua, nhưng ta hiểu được. Là con cái, ai sẽ không ngưỡng mộ phụ thân mình? Mặc dù phụ thân ta không yêu ta, không thèm để ý ta, nhưng ta vẫn nhịn không được mà nhớ người, muốn làm nũng với người, nói cho phụ thân biết sự tủi thân, uất ức của ta.
Tuy rằng chính ta cũng không rõ ràng ta phải chịu tủi thân, uất ức gì, nhưng vừa nghĩ tới phụ thân, ta liền cảm thấy trong lòng tràn đầy chua xót.
Trình Minh và ta chung quy không giống nhau, hắn có phụ thân, mọi người đều biết, phụ thân của hắn, tên là Trình Mậu. Đây là một thực tế. Nhưng hắn không nói, ta cũng không muốn nói. Ta chỉ là một a tỷ tốt, mặc dù ta luôn quên, nhưng ta vẫn là a tỷ. Vậy, a đệ, phù quan lễ thành, mọi chuyện như ý.
39
Trình Minh nói không sai, quả nhiên chỉ có linh chương của ta là một màu hồng tươi sáng. Lớn nhỏ hai mươi cái, hầu như đều là màu xanh đen, vài cái màu đen, sặc sỡ nhất cũng là khối màu xanh nước. Chỉ có linh chương của ta, bá đạo đặt ở giữa, rất bắt mắt.
Linh chương là do A di giao cho thị nữ bên người nàng đặt vào, cho nên mới ở vị trí dễ nhìn như vậy. Nhưng xét về phương diện màu sắc, không nổi bật cũng không được.
Trình Minh bắt đầu chọn linh chương, hiển nhiên hắn cũng nhìn thấy ta, tay cố ý phất lên phía linh chương màu đen. Ta mở to hai mắt, sợ hắn trơn tay, lại thấy khóe miệng hắn nhếch ép cười.
Trong nháy mắt tiếp theo hắn kiên định cầm linh chương màu hồng lên, ta yên lòng, nở ra một khuôn mặt tươi cười. Linh chương kia nằm ở lòng bàn tay hắn, phối hợp với màu sắc xiêm y hôm nay của hắn, cũng coi như phù hợp.
Bên cạnh có một vị phu nhân cười nói: "Tiểu lang chủ chọn cái linh chương này quả thật độc đáo, mặc dù màu sắc có chút nữ tính, nhưng không ngờ, tiểu lang chủ lại áp chế được."
Mọi người phụ họa, đều là khen ngợi. Chỉ có ta mới biết, chữ trên đó khắc rất vụng về. Trình Minh chọn linh chương, làm bộ lơ đãng nhìn ta một cái, thấy ta vui vẻ, cũng lộ ra ý cười.
Một tầm mắt mãnh liệt quét qua người ta, không cần đoán, ta biết là Trình Mậu. Có lẽ trong lòng hắn đang tức giận, hắn bảo ta đừng đi tìm Trình Minh nữa, nhưng ta hết lần này tới lần khác đi tìm, hắn muốn ta nghe lời, ta lại hết lần này tới lần khác muốn trái lời hắn.
Nhưng vậy thì sao? Ta không muốn nhìn thấy hắn, chỉ quay mặt của mình, và vô tình nhìn thấy một cây hải đường ở phía xa. Ta còn chưa từng tới hoa viên bên thủy đình, dù sao mỗi ngày ta đều vô cùng bận rộn, làm sao có thời gian đi xa như vậy.
Hải đường ở Khang Tây quá yếu đuối, ỷ vào mình đẹp mắt, nở mười ngày liền cảm thấy ủy khuất, không chịu lộ diện nữa (ý là 10 ngày là tàn). Hải đường ở Kinh Lăng không có nhỏ nhen như vậy, ngoan cường đến không chịu nổi, thật sự phải chống đỡ đến đầu đông, mới lưu luyến không muốn rời rời đi. (ý là nở đến hết mùa đông vẫn chưa tàn)
Ta vừa bỏ lỡ hoa hải đường của Khang Tây, nhưng thưởng thức hải đường của Kinh Lăng, cũng không tồi. Dù sao, linh chương của Trình Minh cũng đã được lựa chọn, kế tiếp tất cả mọi người có thể thoải mái, ta cũng không cần ở lại nữa.
Ta kéo ống tay áo A di, chớp chớp mắt. A di cưng chiều ta, tự nhiên biết ta muốn chuồn đi, thừa dịp người khác không chú ý, lại cũng bướng bỉnh nháy mắt với ta.Trong lòng ta ngạc nhiên, chưa từng nghĩ tới, thì ra A di cũng có một mặt hoạt bát như vậy. Thật sự là... đáng yêu.
Vừa rồi bởi vì Trình Mậu mà có chút phiền não, thoáng cái được xoa dịu. Thừa dịp mọi người tản ra, ta theo mấy tiểu thị nữ, lặng lẽ vòng vào hoa viên, yến hội đang diễn ra sôi nổi, vẫn chưa có ai vào đây.
Ta cho thị nữ lui, chỉ muốn một mình ngồi trên bậc thang nghỉ ngơi một chút. Thật ra ta đang chờ Trình Minh. Hắn cũng không biểu lộ ý muốn đến tìm ta, nhưng ta theo bản năng cảm thấy như vậy. Bởi vì ta đã nhìn thấy chỗ ngồi của mình, có những thứ mới lạ mà ta chưa bao giờ thấy trước đây.
Quả nhiên, lúc ta ngửa đầu tìm đóa hải đường diễm lệ nhất kia thì Trình Minh tới. Trong tay hắn cầm một quả bóng được bọc bằng hồng ngọc.
“Đây là cái gì vậy?" Nhìn vào da như thể nó là trái cây trên cây cao. Nhưng ta trưởng thành như vậy, thật đúng là chưa từng thấy qua chưa bao giờ thấy cây nào có quả mang bảo thạch.
Trình Minh ngồi xuống bên cạnh ta, đầu tiên là hái một viên bảo thạch nhỏ đặt ở trong tay ta, ý bảo ta nếm thử một chút.
Ăn được không... Ta bỏ vào trong miệng, hàm răng nhẹ nhàng nhai, vị ngọt tràn xuống cuống họng. Thật ngọt! Trình Minh thấy ta thích, đem trái cây trên tay mở ra, lau sạch lớp màng trên đó, trầm giọng giải thích: "Tây Xuyên Lệnh nhờ người đưa tới, là hoa quả Tây Phiên, gọi là lựu. Ta nếm thử thấy ngọt, là thứ nữ tử thích."
Ta chỉ nhìn vào những gì hắn có trong tay, không ngừng gật đầu. Hắn một tay cầm, đưa tới trước mặt ta. Thật tú mỹ, màu đỏ rực rỡ, sắp xếp gọn gàng. Nhưng ta từ trước đến nay là người tâm ngoan thủ lạt (tàn nhẫn nên sẽ không miễn cưỡng), sẽ không có cái gì là không nỡ.
Lấy một nắm, nhét vào khoang lưỡi, nước cốt bắn tung tóe trong miệng, ngọt ngào mà sảng khoái. Nhưng nó có hạt, ta ngậm phần còn lại của hạt trái cây không biết nhổ ở đâu, ta không muốn sử dụng khăn A di của ta cho.
Trình Minh thấy ta không tiếp tục ăn, miệng lại phình to, vừa đoán liền biết là chuyện gì xảy ra. Ta đang do dự có nên nuốt vào hay không, bàn tay to của Trình Minh liền xuất hiện trước mắt ta, ta có chút bối rối, trong chốc chốc phản ứng lại, ý của hắn là gì, ta có chút ghét bỏ.
Cũng không phải ghét bỏ chính mình, mà là ghét bỏ nhổ hạt vào tay người khác thật sự là không đứng đắn, nhưng dừng vài hơi thở, ta vẫn nhổ vào tay hắn. Dù sao bản thân Trình Minh cũng không chê, vậy ta rối rắm làm gì? Vẫn nên tiếp tục ăn lựu là được rồi.
Vì thế ta và Trình Minh, một người nhổ hạt, một người giữ lấy, ta ăn hết quả lựu, dù sao cũng đều là nước.
"Ngọt không?"
"Ngọt." Ta liếm liếm môi, có chút ý còn chưa thỏa mãn.
Trình Minh nắm hạt trong tay, cũng không ngại phía trên có nước miếng của ta, đứng dậy dặn dò ta vài câu, liền vội vàng rời đi. Hắn là nhân vật chính của yến hội, không thể vắng mặt quá lâu.
Nhưng đang lúc ta nhìn hắn, chuẩn bị xoay người rời đi, phía sau truyền đến một giọng nam: "Tiểu lang chủ." trong sáng và quen thuộc.