45
Ta không biết còn bao lâu nữa. Nghĩ đến câu trả lời này có thể là phần còn lại của cuộc đời, ta cảm thấy tương lai thật ảm đạm. Tại sao? Không chiếm được thứ gì, Trình Mậu cần gì phải cưỡng cầu?
Ta càng ngày càng không hiểu hắn. Hắn cho tới bây giờ cũng không phải là người có tư tình của nữ nhi, lại hết lần này tới lần khác muốn nắm chặt ta. Trình Mậu hao hết tâm tư, g**iết biết bao nhiêu người, rõ ràng một người đáng sợ như vậy, nhưng lại được dân chúng tán tụng vì tru sát quân vương, leo lên đế vị.
Một Trình Mậu lạnh lùng không tình cảm lại bị một cô gái như ta mê hoặc đến thất hồn lạc phách, bản thân ta cũng không tin.
Nhưng trò đùa đã trở thành sự thật. Ngày ngày hắn đến thăm ta, cùng ta nói chuyện, dẫn ta đi chơi xung quanh Kiều Oa Các, thật sự xem mình là phu quân của ta.
Ta không muốn ở cùng một chỗ với hắn, hắn liền cưỡng ép bế ta đi ra ngoài. Lúc đầu, ta đã kháng cự, thậm chí nguyền rủa hắn một cách cay nghiệt, chế giễu hắn, nhưng hắn chỉ mỉm cười, để cho ta mặc sức làm như vậy.
Giống như bị tơ nhện quấn lấy, cực kỳ bất lực. Dứt khoát không để ý tới hắn nữa, mặc kệ hắn nói cái gì, ta cũng không đáp lại lời nào, hoàn toàn ngó lơ hắn.
Buồn bực trong lòng càng lúc càng lớn, bằng mắt thường cũng có thể thấy được ta gầy đi, sắc mặt vốn tái nhợt càng thêm tái nhợt.
Nữ lang trong gương gầy đến hốc mắt lõm xuống, hai mắt mở to, trong sâu thẳm tâm hồn lại tối tăm, giống như sắp ch**ết, nhìn vào cảm thấy khiếp người. Đây là... Có phải ta không? Làm thế nào ta lại trở thành như thế này?
Một bàn tay phủ lên mắt ta: “A Chức nên ra ngoài tản bộ."
Cái gọi là tản bộ, chẳng qua là ở bên ngoài phòng đi lại một chút mà thôi, đều là ở trong lồng sắt, có gì khác nhau đâu?
Nhưng Trình Mậu không cho, ta có muốn đi hay không không quan trọng, hắn cảm thấy ta cần đi tản bộ, cảm thấy ta lười đi, hắn có thể bế ta đi.
Lần này ta được hắn đưa ra khỏi viện. Kiều Oa Các quả nhiên rộng lớn, đi rất lâu, hắn bế ta đến một con hẻm thật dài: “A Chức đoán xem, đây là nơi nào?
Ta nhìn Trình Mậu, không biết hắn muốn làm gì. Hắn ôn nhu dán lên mặt ta: "Đây không phải ngõ nhỏ, là đại môn."
Từ xa xa, ta nhìn thấy đại môn màu đỏ sậm, trong mắt ta trông nhỏ đến đáng thương.
“Nơi này là đại môn Kiều Oa Các." Giọng trầm thấp của Trình Mậu, vững vàng xuyên vào trong tai ta: "Chờ A Chức khỏi bệnh, có thể từ nơi này đi ra ngoài."
"Nếu ta không khỏi thì sao?"
Ta ngay cả mình bị bệnh gì ta cũng không biết, nhưng trong mắt Trình Mậu, ta không yêu hắn, chính là bệnh nặng.
"Không sao, Trình thúc thúc sẽ mãi mãi ở bên cạnh nàng."
Sự hoang tưởng trong mắt hắn khiến người ta sợ hãi, hơi thở của ta bắt đầu dồn dập. Ta có thể tỉnh táo trong bao lâu?
Có lẽ một vài năm sau nữa ta sẽ phát đ**iên, hoặc có thể ngày mai. Nhưng ta không muốn thỏa hiệp, ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không cúi đầu phục tùng hắn!
Ta không giấu được sự căm gh**ét đối với Trình Mậu, giống như ta không giấu được sự yêu thích đối với Trình Minh. Một ngày nào đó, ta sẽ chạy ra khỏi đại môn, chạy ra khỏi Kiều Oa Các này, chạy rất xa, không quay đầu lại.
Nhưng ta cũng biết ta hiện giờ trốn không thoát, cho nên mặc dù đại môn này ở ngay trước mắt, cho đến khi Trình Mậu bế ta rời đi, ta vẫn chưa từng liếc mắt một cái.
Việc ta phải làm bây giờ, chính là chờ A di và Trình Minh tìm được mình, ta muốn ngoan ngoãn chờ bọn họ, chờ bọn họ đến đón ta về nhà.
Cũng may Trình Mậu không phải lúc nào cũng ở cùng ta, ta có thể thoải mái một chút.
Hắn tìm cho ta rất nhiều thị nữ hoạt bát lanh lợi, trên người bọn họ, đều có bóng dáng Thiện Thiện. Nhưng bọn họ đều không phải Thiện Thiện.
Thiện Thiện đi rồi, chỉ để lại cho ta một sợi dây tóc. Tiểu lừa đảo, lại giúp Trình Mậu dỗ dành ta, nhưng chỉ cần nàng trở về, ta lập tức tha thứ cho nàng, tuyệt đối không giận dỗi.
Vậy thì nầng sẽ quay lại chứ? Ta tự hỏi một lần lại một lần nhưng không ai trả lời ta
"Phu nhân, nô tỳ đến chải đầu cho người nhé?" Một thị nữ tiến đến bên cạnh ta, muốn làm ta vui.
Một thị nữ khác cũng tiến lại gần: "Nô tỳ đọc sách cho người!"
Thị nữ trong Kiều Oa Các không giả vờ câm điếc giống với thị nữ trong phủ đệ trước kia. Lúc Trình Mậu không có ở đây, bọn họ luôn thay đổi trò chơi cùng ta nói chuyện vui vẻ.
Nếu là trước kia, ta chắc chắn sẽ rất vui vẻ, nhưng bay giờ quá mệt mỏi, đã không còn tâm sức cùng bọn họ chơi đùa nữa. Nhưng vì Thiện Thiện, ta nguyện ý cho bọn họ thêm hai phần bao dung.
Ta không nói lời nào, nhìn bọn họ một cái, quay đầu lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói cự tuyệt. Hai người bắt đầu công việc của mình.
Thị nữ chải đầu cẩn thận cởi dây buộc tóc của ta, đặt nó vào tay ta, ngay lập tức ta quấn quanh bàn tay, nắm chặt. Đây là lễ vật sinh thần Thiện Thiện tặng cho ta, là bảo vật của ta, không thể làm mất.
Bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng của thị nữ đọc sách. Vừa nghe mở đầu, ta liền đoán được là tiểu lang quân bần hàn bỏ trốn cùng tiểu nữ lang phú quý. Giống như những gì ta đã nghe trước đây.
Ta thậm chí có thể đoán được, kết thúc tất nhiên là lang quân làm quan, cùng nữ lang ngọt ngào thân mật ở cùng một chỗ.
Lang quân trong sách, tên là Minh Lang. Đó không phải là sự trùng hợp hay ngẫu nhiên: “Minh Lang kia ba hồn mất đi hai phách, ở nhờ thánh miếu, chuyên tâm làm văn chương, không ngờ thấy ngọc nhân (trai đẹp) thổi tiêu dưới trăng, hắn liền biết tại sao Nhan Như Ngọc lông mày quạ, thắt lưng liễu, gò má ửng hồng..." (颊霞: gò má hà - đoạn này tảnét đẹp của người con gái)
“Đừng sinh vọng tưởng, một thư sinh nghèo khó như ta, gia đình trang nông, sao xứng với nàng!"
“......”
46
Thời gian trôi qua như một con kiêu ngạch trắng (đại khái là nhanh như chó chạy ngoài đồng ). Đại lễ đăng cơ của Trình Mậu được ấn định vào ngày 13 tháng 8, ba ngày sau đại lễ, chính là sinh thần của ta.
Ta đã bỏ lỡ ngày sinh thần của A di. Nói muốn bên cạnh nàng nhiều hơn, nhưng ta chung quy vẫn là thất hứa. Trình Mậu nói với ta, chờ đến sinh thần của ta, sẽ đề lệnh cáo thiên hạ, bảo ta làm chiêu nghi duy nhất của hắn, chức vị tương đương như thừa tướng, tước vị ngang hàng các chư hầu: “Ngoại trừ hậu vị, cái gì cũng cho A Chức."
Trong lòng ta không có một tia gợn sóng, hắn muốn cho cái gì cũng không liên quan đến ta, hay là hắn cho rằng ta sẽ vì vậy mà cảm kích đến rơi nước mắt? Ngồi ở vị trí phía sau hắn là A di hay là ta thì ta cũng mặc kệ? Ai cần chứ.
Đại lễ sắp tới, thời gian hắn mỗi ngày ở Kiều Oa Các cũng càng ngày càng ngắn. Mặc dù ta bị nhốt ở đây, nhưng có thể không nhìn thấy hắn, thật là tốt.
Bên ngoài Kiều Oa Các này, Trình Mậu cho binh lính thân cận chắn gác, người bên ngoài không vào được, người bên trong cũng không ra được.
A di, bọn họ... hẳn là cũng biết ta ở trong đó, phải không?
Ta kiềm chế tâm tư bất ổn, cầm lấy quyển sách trong tay, cũng không cần thị nữ, tự mình đọc: "Trăng chiếu vào những bông hoa còn sót lại, rèm châu chưa treo lên. Thiếp thân Oánh Nương, người Ngư Khê ở Nam đô, phụ thân nàng là Ngô Diễm Giả, trước là Ngư Khê Lệnh, vì bị kẻ gian hại, từ năm tám tuổi đã ở giáo phường, ngày ngày thổi tiêu, chơi đàn tỳ bà mua vui, ngày ngày cố gắng chịu đựng..."
Lời này vốn không giống lúc trước. Cũng chưa biết Minh Lang cùng Oánh Nương kia, kết quả sẽ như thế nào.
Nhưng không vội, ngày còn dài và ta có rất nhiều thời gian để đọc.
“Con én cô đơn bay ngang qua đình Hải Đường, nhưng không thể bay đến thành Thanh Điểu. Chiếc ghế dài lạnh lẽo trong chùa vắng tanh, chơi đàn tỳ bà bên mái hiên bằng tranh, tiếng mưa rơi tí tánh trên cây chuối, tiếng mưa rơi… đại môn im lặng trong bóng tối..."
47
Từ xưa đến nay, khi một vương triều bị lật đổ, sử quan đều viết là hồng nhan họa thủy, uế loạn triều cương. Mặc kệ mỹ nhân có thật sự mê hoặc quân vương hay không, nhưng cuối cùng, mọi người đều quen với việc đem tất cả tội nghiệt đổ lên đầu nàng.
Giống như sủng phi của Tề Đế. Ta không biết nàng là một nữ lang như thế nào, nhưng ta biết rằng sự sụp đổ của một vương triều không phải là vấn đề một sớm một chiều. Càng không thể trách nàng quá mức mỹ lệ.
Mỹ lệ cho tới bây giờ đều không có sai, sai chính là lòng người, thế gian này quá nhiều sự độc ác và bẩn thỉu, lòng người ngâm mình trong nước bẩn, ngày này qua ngày khác, bị ô nhiễm bởi trần tục và thành kiến.
Có lẽ bọn họ cũng biết, thật ra cũng không trách được người khác, chỉ là dù sao cũng phải tìm một tấm vải để che da mặt mình mà thôi.
Là do Văn thần? Tể tương không sai! Họ đã đọc rất nhiều sách, đã viết bao nhiêu lời trung thành trình lên, nhưng... họ đã cố gắng hết sức! Còn Võ tướng? Các tướng quân ở trên chiến trường gi**ết giặc, làm sao hiểu được chính trị triều đình? Bọn họ tận chức tận trách, bảo vệ quốc gia, làm sao có thể trách bọn họ gi***ết chưa đủ người?
Đế vương kia mặc dù đã ch**ết, nhưng dù sao hắn cũng là vua của một nước, dù sao cũng phải lưu lại chút thể diện, nếu bây giờ giẫm mạnh lên hắn một cước, chẳng phải là tân đế mới đăng cơ này độc ác sao?
Không được, không được! Chi bằng đổ hết tội lỗi lên sủng phi dịu dàng kia, ai dạy nàng dáng vẻ mê hoặc người khác, nhất định là nàng làm cho đế vương thất hồn lạc phách, khiến dân chúng oán hận, rơi vào cảnh nước mất nhà tan.
Diệu kế, diệu kế... Hậu thế có người cười, có người mắng, có người lắc đầu, có người nhìn nghiêng nhưng xương người, làm sao phân biệt được văn thần hay võ tướng, ai quan tâm nó cứng hơn xương trâu hay mềm hơn xương cá, họ chỉ quan tâm xem tim hắn có m**áu hay không thôi.
Chỉ là người nhận được tình yêu lớn, ta cũng được một lần, là người gây họa cho quân chủ. Lúc đó ta ngồi ở bên cửa sổ, đang đọc đến Oánh Nương và Minh Lang từ biệt. Không phải vì chạy đêm bị bắt, cũng không phải vì người khác ngăn cản.
Lời này vốn viết rất thú vị, Minh Lang và Oánh Nương thuận lý thành chương yêu nhau, a nương và tỷ muội ở giáo phường cũng đều tốt bụng, chúc mừng nàng trưởng thành mỹ lệ, phụ mẫu của Minh Lang đào được thiên lượng hoàng kim từ dưới lòng đất, nhân lúc thiên hạ đại xá, chuộc thân cho Oánh Nương.
Bọn họ vốn được định là phu thê xứng lứa vừa đôi, ai ngờ ông trời trêu ngươi, Oánh Nương đột nhiên bệnh năng, từ đó âm dương cách biệt. Ta đang đọc đến Oánh Nương hấp hối, nàng thổ lộ tình cảm với Minh Lang.
Chỉ tiếc còn chưa nhìn thấy kết cục của Minh Lang thì có đám người xông vào, bắt giữ các thị nữ. Chưa kịp phản ứng thì có người cho ta uống một chén rượu vừa đắng vừa ngọt. Ta kinh ngạc nhìn lại thì thấy một lão nương chưa từng gặp qua.
Không nói một lời, lão nương khẽ ấn cằm ta, rượu nồng nặc từ cổ họng chảy xuống bụng. Làm sao nàng vào được đây?
Ta không biết. Lão nương trước mặt ta trông có vẻ hiền lành, mang theo ý cười: “Nữ lang, nàng phải đi."
"Đi à? Đi đâu vậy?"
"Còn nửa nén nhang nữa, sẽ làm lễ đăng quang. Giờ phút này, ngoài Kiều Oa Các cái gì cũng không có... Nữ lang có muốn ra ngoài xem một chút không?"
“...... Ngươi là ai?"
"Ta là ai đã không quan trọng, quan trọng chính là, thời gian còn lại của nàng chỉ là nửa nén nhang.”
"Chén rượu kia là..."
“Là rượu, cũng là độc dược."
Ta có chút mờ mịt, là độc dược sao?
"Lão nương có tội, chờ nữ lang đi rồi, ta sẽ tạ tội. Nhưng xin đừng trách cứ chủ nhân của ta, nàng chờ ngày này, đã chờ năm mươi bảy năm."
"Là tổ lão sao?" Ánh mắt ta bắt đầu tập trung: "Cho nên... Ta sắp ch**ết phải không?"
"Ta biết nữ lang vô tội, nhưng làm sao có đạo lý phụ tử xây tường?" (ý nói cha con tranh vợ)
Lão nương nặng nề thở dài, trên mặt mang theo bi thương. Ta tưởng rằng mình vẫn còn rất nhiều thời gian để lãng phí, nhưng bây giờ... hóa ra mọi chuyện thật khó lường và ta không làm được gì.
Vậy thì chạy đi! Chạy ra khỏi Kiều Oa Các này! Chạy ra khỏi đế cung này! Ngay cả khi ta ch**ết, ta không nên ch**ết trong lồng sắt!
Không biết sức mạnh từ đâu mà có, ta đứng dậy, xách váy, chạy ra khỏi tẩm ốc (phòng ngủ), chạy thẳng, giờ phút này trong lòng ta chỉ vang vọng một câu: "Đừng ch**ết ở đây... Đừng chết trong lồng sắt...".
Sinh ra trong cái lồng do mẫu thân tự làm, lại lớn lên trong lồng do Trình Mậu chế tạo, cả đời này ta đều sống trong lồng sắt, giống như một con chim. Bây giờ ta sắp ch**ết, ta không muốn, không muốn ch**ết vẫn còn ở trong lồng.
Chỉ cần ta chạy ra khỏi đại môn, ít nhất để cho ta chạy ra khỏi đại môn... Có thể ch**ết một cách thanh thản không? Nước mắt vẫn chảy ra, ta không cam lòng! Ta không cam lòng!
Tại sao tất cả những gì cay đắng nhất đều được đổ vào trái tim ta? Ta rõ ràng không nợ bất cứ kẻ nào, ta cũng không làm sai bất cứ chuyện gì, nhưng người hết lần này tới lần khác gánh trái đắng, lại là ta.
Ta không muốn chết như vậy, ta còn chưa nhìn thấy A di, còn chưa thấy Hi Minh... Ta vẫn còn rất nhiều điều để nói với họ, ta vẫn đang nghĩ về họ mỗi ngày, nghĩ đến rơi nước mắt. Cho ta nhìn họ một lần nữa, nhớ khuôn mặt của họ, đi một mình như vậy, ta không nỡ.
Đại môn quá xa, rượu độc trong bụng bắt đầu có tác dụng, bắt đầu đau âm ỉ, nhưng ta không thể dừng lại, ta sợ nếu ta dừng lại, thì sẽ không chạy nổi nữa. A di nói, ta sẽ không bao giờ thất vọng nếu chờ đợi Hi Minh. Hắn sẽ đến chứ?
Cổ họng ta có mùi tanh tanh, mùi máu và rỉ sét, thời gian của ta… có vẻ như không còn nhiều nữa.
Trước mắt dần tối sầm, ta nhìn về phía đại môn màu đỏ sậm, đóng chặt, cổ họng dường như bị chặn lại, đau như lửa đốt. Năm giác quan dần mất đi, không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu. Sợ là... Không đợi được Hi Minh.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo ta cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, đại môn màu đỏ sậm bị đẩy ra, người kia mặc lễ phục đen, chạy về phía ta. Đó là ai?...
"A Phất!".
Hi Minh? Đó là Hi Minh! Ta vẫn đợi được hắn đến, ta đợi được...
Sau khi hít một hơi, giây phút hắn đến bên ta, ta ngã vào trong ngực hắn, cảm thấy nhẹ nhõm như cánh chim mệt mỏi trở về rừng.
Cảnh tượng này làm ta nhớ lại cảnh tượng khi ta học guốc gỗ, nhào vào trong ngực hắn. Nhưng ta không còn sức để tự đứng dậy.
Ta không khống chế được từ trên người hắn trượt xuống, hắn ôm ta ngồi trên mặt đất, một tay nâng hai má ta, mất đi dáng vẻ bình tĩnh thường ngày, vội vàng gọi ta.“A Phất tỉnh lại! A Phất tỉnh lại!"
Đôi mắt của hắn ửng đỏ, đừng khóc, Hi Minh, ta đau lòng.
Nhưng ta không thể nói được nữa, ta muốn gọi tên hắn thêm một lần nữa, nhưng ta chỉ có thể phát ra một âm thanh mơ hồ của m**áu dâng lên trong cổ họng, ta muốn nhìn hắn bằng đôi mắt không chớp nhưng ta đã không làm vậy, cũng không biết ta có rơi nước mắt hay không. Trông ta rất xấu xí phải không?
Bụng đau quặn, chất lỏng nóng ấm từ khóe miệng tràn ra, lướt qua mặt, hình như nôn ra máu. Đột nhiên ta muốn khóc.
Ta nhớ tới guốc gỗ còn chưa học xong, nhớ tới chữ lớn trong thư phòng còn chưa chép xong, nhớ tới lời hứa cho hắn bức chân dung, nhớ tới linh chương, nhớ quả lựu đỏ rực, nhớ hoa hải đường, nhớ bộ hoàng mập của Khang Tây... Rất nhiều.
Ta còn chưa nhận được lễ vật sinh thần của A di và Hi Minh. Rất nhiều lời trong lòng, ta vẫn chưa nói với Hi Minh. Còn chưa kịp mở miệng nói một câu... Ta thích hắn, ta thật sự rất thích hắn. Nếu ngay từ đầu, ta được đưa tới bên cạnh A di, thì thật là tốt...
Trong lúc hoảng hốt, nhớ tới Oánh Nương, ta rốt cuộc cũng hiểu được tâm tư khổ sở của nàng, thật thật giả giả, tựa như mộng như ảo, giờ khắc này ta hình như trở thành Oánh Nương.
Dùng hết sức lực cuối cùng, móng tay ta hung hăng véo xuống mu bàn tay hắn, đây là dấu vết duy nhất ta có thể để lại cho hắn.
A di đừng khóc, Hi Minh cũng đừng khóc, Tri Phất đi tìm phụ mẫu trước, ta chờ các người có được không? Hi Minh chắc chắn sẽ là một hoàng đế tốt, phải không?
Thần thức ta lâm vào trong bóng tối, dù không muốn, ta vẫn phải nhắm hai mắt, chỉ có thể rời đi cùng sự tiếc nuối… vì vẫn không thể chạy ra khỏi đại môn.
Quyển sách kia, còn chưa đọc xong đâu. Nhưng cuộc đời ta quá ngắn ngủi, câu chuyện chỉ có thể đi xa đến thế.
(Hoàn chính văn)