• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3. Gợn Sóng Không Tên
4. A Chức
=====================================

Thẩm Hạc Tri rất nhanh sau đã khởi hành, cũng không biết hắn làm thế nào thuyết phục được Hoàng Đế, hôm sau liền dẫn một đội nhân mã bí mật rời khỏi Khương Quốc.

Công chúa không đi tiễn hắn, mà đứng trên thành lầu cao cao nhìn về nơi xa, chỉ có bàn tay nắm chặt chiếc lược bạc tiết lộ sự lo lắng của nàng.

Còn về vì sao lại tặng cho nàng chiếc lược bạc này thì...

Người nào đó kiêu ngạo giải thích thế này: "Tự quay về mà hỏi."

Vì thế An Hoa trở về hỏi lão ma ma, kết quả nhận được câu trả lời là – Tình yêu một đời.

Lão ma ma đỏ mặt, còn An Hoa lại giống như vừa bị người ta nhét cho một vốc mật ngọt.

Tình yêu một đời, đây không phải thâm tình hơn ngụ ý "Kết tóc đồng tâm" của lược ngọc rất nhiều lần sao? Vì đó đại diện cho, bất luận là núi sông biến đổi hay vật đổi sao dời, hắn đều coi nàng là bảo bối trong lòng, phần tình cảm nồng nhiệt ấy sẽ không bị thay đổi theo dòng chảy thời gian, cũng sẽ không vì khoảng cách núi sông mà biến mất.

Chỉ cần hắn còn sống, trong tim sẽ chỉ có một mình người thương là nàng.

Thậm chí không cần lời đáp lại của "Kết tóc đồng tâm", hắn yêu nàng, chỉ yêu nàng, mãi mãi yêu nàng.

Quá đáng thật mà, chàng ấy trước giờ chưa tặng nàng đồ gì cả, lần đầu tặng lại tặng thứ khiến cho trái tim đau đớn thế này.

Nhưng công chúa vẫn không muốn đi tiễn hắn, không muốn đi từ biệt, vì những người từng nói lời từ biệt với nàng đều không trở về nữa.

Buổi tối trước khi mẫu phi qua đời, từng đánh thức nàng dậy, mỉm cười nói với nàng: "Tiểu An Hoa, nam nhân trên đời có hàng ngàn hàng vạn, nhưng con đừng bị che mờ mắt, nhất định phải chọn lấy một người yêu con nhất. Hắn không nhất định phải giàu có, chỉ cần có thể lo cho con ăn no là được rồi, cũng không nhất định phải có quyền lực, chỉ cần không để con bị ức hiếp là được."

Nàng ngốc nhếch hỏi mẫu phi: "Lẽ nào con không xứng với nam nhân có tiền có quyền nhất trên đời này sao?"

Lúc đó nàng còn nhỏ, không hiểu giọt lệ trong mắt của mẫu phi là có ý gì, chỉ nhớ ngày hôm sau, trong Chung Túy Cung một dải lụa trắng, màu sắc che trời lấp đất, lắc lư đến khiến mắt nàng phát đau.

Còn có mấy hôm trước khi phụ hoàng rời đi, bảo nàng đến ngự hoa viên chơi cờ cùng người.

Người là một nam nhân oai phong nửa đời, thích đùa giỡn nữ nhân đi chăng nữa thì chẳng qua cũng chỉ là một người phụ thân bình thường, người đổi cách để thua An Hoa, thưởng cho nàng một đống đồ lớn.

Thỉnh thoảng thua một ván, An Hoa lại làm nũng chơi xấu, phụ hoàng lại cười hà hà nói với nàng: "An Hoa à, đời người dài rộng, được mất vô thường, chi bằng con cứ nghĩ thoáng ra."

Hai câu nhắc nhở này, là phần lễ vật cuối cùng mà phụ hoàng và mẫu phi để lại cho nàng.

Vào lúc đó, nàng không nghĩ rằng đó là lời cáo biệt, nhưng sau này mỗi lần nhớ lại, đều chứng minh rằng sự biến chuyển của cuộc đời thật ra đã sớm có dự báo trước.

Vì vậy nàng không muốn nói lời từ biệt với Thẩm Hạc Tri, không muốn cho sự biến chuyển kia xảy ra.



Bên mắt phải của nàng giật lên từng hồi, cứ cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó, cho nên nàng cũng không mong quá xa xỉ rằng Thẩm Hạc Tri có thể giải quyết được chuyện hòa thân, chỉ hi vọng chàng ấy có thể bình an trở về là đủ rồi.

Có lẽ là không có cách nào khác có thể đảm bảo được chuyện này, An Hoa gần như cố chấp mà tin tưởng, chỉ cần bọn họ không nói từ biệt, cho dù Thẩm Hạc Tri bò cũng phải bò về tìm nàng.

Trên thành lầu trống trải, có tiếng bước chân dần tới gần, Quan Quan đi tới: "Công chúa, ám vệ tới báo, cữu mẫu* của Tứ công chúa từng vào cung thăm hỏi nàng ấy."

(*) Cữu cữu: Cậu; Cữu mẫu: Mợ.

"Cữu mẫu?" Công chúa nhíu mày: "Phu nhân của Hướng Như Tê?"

Quan Quan gật đầu nói phải, lại nói tiếp: "Nhưng đáng nghi chính là, người phụ nữ này bên cạnh còn dẫn theo một tiểu nha hoàn lạ mặt, thuộc hạ đã sai người vẽ lại chân dung của nha hoàn đó, mời công chúa xem qua."

An Hoa nhận lấy hai tờ giấy mỏng manh, buông mắt nhìn một cái: "Bùi Thanh?"

Nụ cười lạnh tràn ra khóe môi.

Hóa ra là như vậy, nàng suy nghĩ vài lần, đã xâu chuỗi được hết nguyên nhân hậu quả vào với nhau.

Đơn giản chính là Bùi Thanh muốn cho nàng đi hòa thân, để giữ lại trái tim càng lúc càng xa của Bùi Tịch, nhưng thân là con gái của tội thần, đương nhiên nàng ta không thể nghĩ cách ở phía Hoàng Đế, liền đánh chủ ý lên trên đầu Lí An Mật.

Nhưng nàng ta không có cửa, không vào được cung, liền nghĩ tới Phó Thủy Tâm.

Công chúa vừa mới đánh gãy một chân của nàng ta, tự tay đưa lên điều kiện tiên quyết để củng cố mối liên minh, Bùi Thanh không có lí do gì không lợi dụng.

Thù hận khiến trí thông minh của hai người tăng lên, ngoài sáng trong tối hợp kế lại, liền nghĩ tới còn có một thân tín là Hướng Như Tê.

Phó gia và Hướng gia là quan hệ thân thiết đã mấy đời, Hướng Như Tê lại là cậu của Tứ công chúa, ông ta thường không chấp nhận được những hành động của An Hoa, từ lâu đã muốn đá nàng ra khỏi Khương Quốc, vậy nên muốn thuận nước đẩy thuyền giúp Bùi Thanh một phen cũng không hề gì.

Công chúa mỉm cười, trong mắt lại đều là u ám.

Đám người này, vì muốn tống nàng đi hòa thân, người đệm người lót xoay một vòng, cũng thật sự không ngại mệt.

Có chút trí tuệ này, thử nghĩ xem làm thế nào để thăng quan phát tài không tốt hơn sao?

Lí An Mật kia cũng ngốc thật, cứ như thế mà làm cây thương cho người khác sai khiến, uổng phí một khuôn mặt xinh đẹp hòa nhã.

Bức vẽ bị ném lại về tay Quan Quan, đợi hắn thu tranh hẳn hoi xong, ngẩng đầu lên lần nữa đã phát hiện công chúa đang nắm chặt một nắm đá vụn trên tường thành.

Đá vụn sắc bén va vào nhau kêu ra tiếng, lúc mở bàn tay ra lần nữa, bên trong đã có màu máu, nhưng dường như nàng chẳng có chút cảm giác gì, một tay phủi sạch những đá vụn dính trong tay.

Quan Quan vội tiến lên, xé ra một mảnh vải từ trên ống tay áo dài rộng, định băng bó giúp công chúa, nhưng công chúa lại đè chặt tay hắn lại.

"Quan Quan, bọn họ làm ta giận rồi."

Giọng nói lộ ra ý lạnh đáng sợ, cũng không biết có phải đang nói với người trước mắt không nữa.

Quan Quan khựng lại một chút, cúi đầu giấu tấm vải trên tay ra sau lưng, trầm giọng nói một câu: "Thuộc hạ hiểu rồi."

Gió lạnh khô khốc thổi qua làn da mềm mại, cây cối ở đằng xa rít lên vi vu, trong một vùng xơ xác tiêu điều, công chúa xoay người lại, nhìn về phía nơi xa chỉ còn lại một chấm đen, ánh mắt trở nên vừa thê lương vừa bi tráng.

Trên thế gian này, làm sai bất cứ chuyện gì cũng đều phải trả giá, vết máu trong lòng bàn tay là sự trừng phạt cho sự nhân từ nương tay của bản thân, mà đám người hại nàng kia cũng sẽ chạy không thoát khỏi sự trừng trị đâu. Cho dù nàng cuối cùng vẫn phải đi hòa thân đi chăng nữa, thì nàng cũng phải khiến cho những người đó biết, dám giở thủ đoạn với nàng, bọn họ còn non lắm.

........

Xuân đi nắng đến, ngày hè thật ngắn ngủi, chớp mắt đã qua hơn nửa tháng rồi, Thẩm Hạc Tri vẫn chưa trở về.

Công chúa cũng coi như hoàn toàn không để tâm, nàng chưa từng hỏi về hành tung của hắn lấy một lần, giữa hai người như có một loại ăn ý quỷ dị, không hẹn mà cùng làm nên sự nghiệp.

Vào lúc công chúa đang nhẹ nhàng hời hợt tính kế người khác, thì Thẩm Đại nhân đương nhiên cũng không nhàn rỗi, chỉ có điều chuyện hắn tính toán nhiều hơn An Hoa một chút.

Mưu của hắn chính là đất nước.

Mắt thấy ngày phải đi hòa thân càng ngày càng tới gần, Thái Hậu thường xuyên gọi An Hoa vào cung, vừa lau nước mắt vừa chuẩn bị của hồi môn cho nàng, lại lén cho nàng rất nhiều đồ tốt, còn cứ luôn miệng nói nữ nhân ở bên ngoài, nhất định phải có chút đồ phòng thân.

Có lẽ nàng bị sự bịn rịn lưu luyến của Thái Hậu lây nhiễm, ngược lại An Hoa lưu luyến mọi thứ xung quanh nàng, không phải bầu bạn cạnh Thái Hậu thì nàng sẽ một mình tản bộ trong phủ, giống như muốn nhớ kĩ tất cả mọi thứ liên quan đến Khương Quốc.



Chỉ là mỗi lần đi tới hòn giả sơn kia, nàng đều sẽ theo thói quen ngẩn người một chút, sau đó bảo Kim Tống đi lấy một vò rượu mơ tới, lại tiếp tục bước những bước đi lười nhác, chầm chậm bước đi trên thềm đá, lúc ngồi xuống đã là buổi chiều.

Vào một ngày khá dễ chịu, Quan Quan tiến vào bẩm báo: "Công chúa, phía Phó Thủy Tâm đã xử lí ổn thỏa, bây giờ Phó gia và Hướng gia tranh chấp không ngừng, gần như xích mích rồi."

Đều nằm trong kế hoạch của nàng.

Công chúa nhấp một ngụm rượu mơ, nhàn nhạt đáp lại một tiếng.

Mấy ngày trước, lúc Phó Thủy Tâm đến Sơn Tự tìm Khổ Diệp đại sư châm cứu trị liệu, bị Hướng Diễm cùng trai giới làm vấy bẩn sự trong sạch, mà Phó Nghĩa Hải lại muốn thuận nước đẩy thuyền, gả nữ nhi què đi. Nhưng nghĩ một chút cũng biết, loại quần áo là lượt như Hướng Diễm làm sao có thể nhìn trúng Phó Thủy Tâm, lập tức táp ngược lại, nói là Phó Thủy Tâm dụ dỗ mình.

Nút thắt cứ như vậy mà kết lại, hai lão già của hai nhà không ít lần thổi râu trừng mắt mắng nhau.

Đây đại khái là tin sau khi Thẩm Hạc Tri đi nàng nghe được cảm thấy vui vẻ sảng khoái nhất.

Công chúa thỏa mãn uống thêm một chén, lại hỏi: "Bùi Thanh đâu?"

Quan Quan lạnh giọng nói: "Bên đó khó xơi hơn, có Bùi đại nhân áp chế, chỉ là tạm thời nhốt người vào trong nhà lao, có điều người thẩm tra lại là người của phía Thẩm đại nhân, nếu động tay chân một chút cũng có thể."

Quan Quan nói như chuyện theo lẽ thường, dường như ở trong lòng hắn, người của Thẩm đại nhân đã sớm tương đương với người của công chúa rồi.

Công chúa mỉm cười, tâm trạng không hiểu sao lại tốt lên, dặn dò tiếp: "Lui xuống đi, ba ngày sau, tiếp tục đóng cửa không tiếp khách."

Lần này, nàng sẽ không cho Bùi Tịch bất kì cơ hội cầu tình gì nữa.

Nếu không phải là đóa tiểu liên hoa kia, Thẩm Hạc Tri căn bản không cần quỳ ở bên ngoài ngự thư phòng lâu như thế, cũng không cần vất vả bôn ba giữa hai nước như vậy.

Lần này, nàng tuyệt đối không được nương tay.

Chỉ là nghĩ tới đây, công chúa đột nhiên phát hiện, nàng vậy mà không phải đang trách Bùi Thanh tính kế mình, mà là đang trách nàng ta làm Thẩm Hạc Tri vất vả.

Hương rượu quanh quẩn ở chóp mũi đột nhiên có hơi khác biệt, công chúa nhăn mũi hỏi Kim Tống: "Vò rượu mơ hôm nay, sao lại không thấy chua nhỉ?"

.............

Ngày tháng của An Hoa trôi qua rất chậm, lúc tin tức Khương Quốc và Nam Lương liên minh truyền tới, rượu mơ trong hầm đã còn lại chẳng bao nhiêu nữa rồi.

Lúc ám vệ tới báo, tay của nàng run mạnh một cái, suýt chút nữa đánh vỡ một chén rượu ngon cuối cùng.

Hai nước liên minh, có nghĩa là Triều Tống mạnh thế nào đi chăng nữa, thì lúc này muốn khởi binh cũng phải suy nghĩ kĩ một chút.

Không chỉ như thế, ám vệ còn nói ở Triều Tống đột nhiên nhảy ra một vị Nam Quảng Vương, Lão Hoàng Đế đã tự mình xác nhận, đích thực là đứa con trai lưu lạc nhân gian của mình, tuy rằng Mộc Thân Vương là đệ đệ ruột của Hoàng Đế, nhưng luận về sự nghiệp kế thừa, vẫn phải xếp sau Nam Quảng Vương.

Tống Lệ bừng bừng dã tâm, đương nhiên không chịu từ bỏ như vậy, nhưng các lão thần trong triều cho rằng hắn ta sát phạt quá nặng, hơn nữa lại có thêm một bộ phận người ủng hộ Nam Quảng Vương đăng cơ.

Tranh đoạt nổi lên, Triều Tống thoáng chốc đã loạn cả lên, về phần chuyện hòa thân căn bản không ai nhắc tới nữa.

Vừa nhận được tin tức, An Hoa vội nhanh chóng chạy vào cung, bước chân của nàng quá nhanh, vừa vào ngự thư phòng đã đụng phải một người.

Bùi Tịch nhẹ nhàng đỡ lấy công chúa, thấp giọng nói một câu "Cẩn thận".

Hai tháng không gặp, hình như hắn tang thương đi không ít, mặt mày đều nhuộm lên vẻ phong trần.

Thật ra An Hoa cũng không phải muốn gặp hắn, nhưng không biết là vì tin tức tốt hôm nay khiến nàng vui tươi thông suốt hay là vì Bùi Tịch một quả rắm cũng không đánh, vì nàng mà kiên quyết đày Bùi Thanh vào ngục, người này nhìn như vậy... Cũng thận mắt hơn một chút chút.

Công chúa gật đầu với hắn, coi như chào hỏi, rồi nghiêng người vào trong tìm Hoàng Đế, để lại Bùi Tịch đứng nhìn chằm chằm bóng dáng xinh đẹp nhanh nhẹn kia mà trầm mặc hồi lâu.

Một trận đặt câu hỏi che trời lấp đất, dường như muốn đem hết sự phiền muộn nghẹn ứ trong lồng ngực phát tiết hết ra ngoài.

Hoàng Đế biết khoảng thời gian này nàng nơm nớp lo sợ, liền kiên nhẫn giải thích cho nàng.

Thì ra lần trước Thẩm Hạc Tri xuất chinh, đánh lùi Nam Lương là giả, âm thầm tìm kiếm Nam Quảng Vương thất lạc trong dân gian mới là thật, hắn biết Khương Quốc và Triều Tống sớm muộn cũng có ngày xung đột chiến tranh, liền chuẩn bị từ sớm.

Lúc đem tin tức Nam Quảng Vương và sứ giả của Triều Tống âm thầm phác họa bản đồ trình đến trước mặt, Hoàng Đế cũng kinh ngạc không thôi.

Hơn nữa, Thẩm Hạc Tri còn chủ động thỉnh cầu Bùi Tịch, hi vọng hắn có thể thay mặt mình đi nói liên minh với Nam Lương, lí do là miệng lưỡi của quan văn giỏi hơn quan võ, nhưng nguyên nhân chân chính rốt cuộc là công nhận Bùi Tịch, hay là không muốn hắn ta tiếp tục tiếp xúc với công chúa hay không thì rất khó nói.



Càng làm cho Hoàng Đế kinh ngạc chính là, Bùi Thủ Phụ trước nay luôn chủ trương yên bình ổn định lại sảng khoái đồng ý, hai người ở trong ngự thư phòng người này tiếp ý người kia, ý kiến thống nhất cuối cùng khiến người ta nghi ngờ bọn họ có phải huynh đệ ruột hay không nữa.

Hoàng Đế nghe kế hoạch của bọn họ, cảm thấy cũng không phải là không thể, hai nước liên minh có thể tạm thời đảm bảo sự an toàn cho Khương Quốc, Nam Quảng Vương quay về lại làm cho nguyên khí của Triều Tống tổn thương nặng nề, nếu kế này thành, ít nhất có thể bảo đảm cho Khương Quốc mười lăm năm không lo nghĩ.

Đến lúc đó tái chiến, chưa biết chắc ai sẽ thắng ai, vì thế nên mới có một màn kịch lừa gạt giấu giếm này.

Gió thu thổi khắp nơi, chiếc lược bạc treo ở thắt lưng cuồn cuộn phát nóng lên, An Hoa đột nhiên cảm thấy, hình như mình chưa bao giờ thật sự hiểu rõ Thẩm Hạc Tri, nam nhân quanh năm luyện võ đánh người này, vậy mà cũng có tâm tư thâm trầm như thế.

Đang vui mừng vì bản thân thoát khỏi kiếp nạn, An Hoa lại đột nhiên chú ý đến vẻ mặt của Hoàng Thượng hơi bất thường.

Hình như huynh ấy... Không hề vui vẻ.

An Hoa hỏi: "Hoàng huynh, xảy ra chuyện gì sao?"

Hoàng Đế thở dài một hơi, không nhẫn tâm giấu nàng: "An Hoa, Thẩm Hạc Tri... Mất tích rồi."

...........

Công chúa mang theo tâm tình phức tạp khó nói thành lời đi ra khỏi ngự thư phòng, Bùi Tịch vẫn luôn đứng ở bên ngoài đợi, thấy nàng đi ra liền sánh vai đi cùng nàng.

Hai người cùng đi qua đường cung dài dằng dặc, nghe tiếng xào xạc của lá cây mùa thu giẫm dưới chân, ngầm hiểu mà không nói câu gì.

Lúc cửa cung còn gần trong gang tấc, đột nhiên An Hoa quay đầu lại, hành lễ về phía Bùi Tịch.

"Đa tạ Bùi đại nhân."

Tuy rằng hắn đồng ý đi sứ Nam Lương không hoàn toàn là vì bản thân mình, nhưng nàng là người trực tiếp được lợi, về tình về lí, đều nên nói tiếng cảm ơn với hắn.

Bùi Tịch vì một tiếng đa tạ này, trong mắt lại có thêm vài phần mệt mỏi, mỉm cười tự giễu: "Đây là chuyện ta nên làm." Cho dù là do sự dung túng của hắn, mới phạm phải lỗi lầm lớn như vậy.

Bầu không khí lại bắt đầu đình trệ lại, An Hoa không biết còn có thể nói gì với hắn được nữa, nên xoay người đi về phía xe ngựa của mình.

Bùi Tịch đứng ở dưới cây ngô đồng, toàn thân đều lộ ra hai chữ cô tịch, ngay vào lúc nàng sắp lên xe ngựa, đột nhiên lại nhàn nhạt hỏi một câu:

"Công chúa, ta còn có cơ hội không?"

Bóng dáng đơn bạc không xa hơi dừng lại, nhưng cũng chỉ dừng lại một chút, sau phút trầm mặc ngắn ngủi, lại bảo Kim Tống dìu lên xe ngựa.

Công chúa cảm thấy Bùi Tịch rất đáng thương, nàng đã bước vào cuộc sống mới rồi, nhưng hắn vẫn ôm những quá khứ không thể quay lại ấy nữa.

Hắn không buông nổi nàng, cũng không hiểu có những người đã bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ, cho dù nước biển có thể chảy ngược, gương vỡ có thể lành lại, thì năm tháng cũng không thể quay về.

Mà nàng, không có nghĩa vụ đi thương hại hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK