***
Thời gian thoáng cái đã qua, nháy mắt đã đến ngày lễ Thượng Tỵ.
An Hoa đắn đo nhiều lần, vẫn định đi đến chỗ hẹn với Bùi Tịch, chỉ là trước khi ra ngoài, nàng sai người đưa một phong thư đến nhà của Bùi Tịch, viết rõ thời gian địa điểm nàng và Bùi Tịch gặp mặt.
Đi ba người, cũng không tính là vi phạm lời hẹn đâu nhỉ?
Kim Tống lấy ra một chiếc váy lụa lưu tiên màu xanh nhạt đưa cho nàng, An Hoa lắc lắc đầu, chỉ vào chiếc váy lụa sợi vàng thêu kim tuyến óng ánh kia.
Phong thư này vừa đưa đi, Bùi Thanh chắc chắn là ngồi không yên rồi.
Tình địch cũ gặp mặt, nàng càng phải giữ thể hiện của công chúa, kiên quyết đè đầu nàng ta. Không đúng, đè đầu thôi không đủ, nàng phải đè chết cứng nàng ta, áp đảo số đông, để cho đóa hoa sen nhỏ đó không chuẩn bị được cái gì nữa.
Không bao lâu sau, Quan Quan ở ngoài cửa bẩm báo: "Công chúa, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi."
Trên đường Huyền Vũ, tiếng người huyên náo, không những có người múa võ mãi nghệ, còn có những quầy hàng rong bán những đồ chơi nhỏ hét lớn rao vặt, vì là lễ Thượng Tỵ nên có rất nhiều chỗ bán hoa đăng.
An Hoa vén rèm cửa lên, xa xa đã nhìn thấy Bùi Tịch đang đứng ở chỗ đầu hẻm chờ nàng, hắn đang vuốt ve đồ vật ở trong tay, không biết đang nghĩ cái gì.
Trên đường nhiều người, xe ngựa không thể đi qua, An Hoa chỉ đành đi bộ qua đó.
"Bùi đại nhân, đi thôi."
Không phải muốn đi cùng sao? Vậy thì nhanh chút, chơi xong nàng còn phải về ngủ dưỡng nhan nữa.
Bùi Tịch nhìn thấy công chúa, đôi mắt sáng ngời.
Dáng người yểu điệu, cánh môi điểm nhẹ son, lông mày cong cong, châu ngọc cài đầu, chiếc váy bó sát người ôm vòng quanh thân hình xinh đẹp, toàn thân đều tràn đầy sự xinh đẹp dát lụa nạm vàng.
Không chút nghi ngờ nào, sự diễm lệ của công chúa rất thích hợp với cảnh náo nhiệt này, nàng đứng trong ánh đèn của con phố mười dặm, chính là đại từ đẹp nhất cho hai chữ "Phồn hoa".
Bùi Tịch nhìn ra công chúa ăn mặc trang điểm lộng lẫy, không khỏi cong cong khóe miệng. Hắn đưa vật cầm trong tay ra: "Xin công chúa nhận cho."
An Hoa không rõ nguyên do, nhìn vào trong tay hắn một cái, một chiếc lược ngọc đẹp đẽ nằm trong lòng bàn tay hắn, chiếc lược óng ánh trơn bóng phát sáng, vừa liếc một cái đã biết là đồ tốt.
Chỉ là, hắn tặng cái này là có ý gì?
Lễ Thượng Tỵ có một truyền thống, đó là người có tình có thể tặng tín vật bày tỏ sự ái mộ, nam là lược, nữ là túi thơm.
Nàng nhíu mày lại, không nhận: "Bổn cung không chuẩn bị túi thơm."
Ngụ ý là, nàng không có ý định có tình cảm với ngươi.
Bùi Tịch khẽ cười: "Không sao, đây là quà đáp lễ."
Rất nhiều năm trước, An Hoa mặt dày lừa Bùi Tịch cùng đón lễ Thượng Tỵ với nàng, tặng cho hắn một túi thơm. Cho tới bây giờ, túi thơm đó vẫn luôn đặt trong hộp kín cất giữ cẩn thận ở trong thư phòng Bùi Tịch, chỉ là lúc đó hắn vẫn chưa đáp lễ.
An Hoa nhớ tới chuyện này, nhướn mày mỉm cười, không khách khí nói: "Đã là chuyện cũ nhiều năm trước rồi, Bùi đại nhân thật đúng là thích nói vuốt đuôi."
Nói xong liền tự mình đi về phía trước, không để ý tới Bùi Tịch.
Nhưng đi được hai bước, người đằng sau vẫn chưa đi theo, công chúa quay đầu lại liền nhìn thấy Bùi Tịch vẫn duy trì tư thế đưa lược như cũ, dưới ngọn đèn yếu ớt nhìn về phía mình, ý đại khái chính là "Nàng không nhận thì ta sẽ không đi".
Công chúa hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Vì danh sách.
Một tay kéo lấy chiếc lược ngọc trong tay hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Bùi đại nhân, có thể đi được chưa?"
Tâm tình của Bùi Tịch rất tốt, cuối cùng chân cũng bước lên trên, cánh tay hơi nâng lên nói: "Mời công chúa."
Trên đường, Bùi Tịch luôn theo sát nàng tiếp lời, bầu không khí giữa hai người không tính là quá náo nhiệt, nhưng cũng không tới mức tệ.
Công chúa hơi thổn thức, nàng đã từng luôn luôn đi theo phía sau Bùi Tịch, ríu ra ríu rít nói không ngừng, mà hắn thì sao, chỉ biết đơn giản trả lời một hai câu, thỉnh thoảng nhận được một nụ cười theo phép lịch sự, bản thân trở về đã vui vẻ nửa ngày rồi.
Hiện giờ phong thủy luân chuyển, cuối cùng nàng cũng cảm nhận được khoái cảm của sự báo thù.
Có điều không thể không thừa nhận, Bùi thủ phụ đích xác là một người học rộng tài cao, kinh sử tử tập không gì không biết, cho dù bây giờ thứ bàn luận với nàng chính là đồ ăn vặt Dương Châu tràn đầy khói lửa, hắn cũng có thể trích dẫn ra điển cố, rõ ràng rành mạch.
Hắn nói đến những việc hắn thích, bao giờ cũng giống như ánh sáng rực rỡ, trong mắt lóe lên thứ ánh sáng chói mắt, khiến người ta nhìn thấy không rời được mắt.
Nhưng An Hoa không rảnh thưởng thức, vì đi dạo bộ là chuyện tiêu hao thể lực nhất, đặc biệt là đối với người có thể ngồi thì quyết không đứng như nàng.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, hai người cuối cùng cũng đi tới bờ sông.
Ở Khương Quốc, lễ Thượng Tỵ xem như một ngày hội náo nhiệt.
Những công tử, tiểu thư nhà có tiền sẽ thuê một chiếc thuyền hoa ở trên sông, thưởng thức phong cảnh hai bên bờ, những đứa trẻ của nhà bách tính bình thường cũng sẽ mua hai chiếc đèn sông, ước nguyện vọng sau đó thả xuống theo mép bờ.
Lên trên cầu, An Hoa đặt mông xuống ngồi lên trụ cầu: "Bùi Tịch, muốn đi thì ngươi tự đi đi, bổn công chúa nói gì cũng không đi nữa."
Bùi Tịch lẳng lặng nhìn công chúa thở hổn hển, có một loại cảm giác giật mình tựa giấc mộng, nàng đã rất lâu rồi không dùng ngữ khí thoải mái như vậy nói chuyện với hắn nữa rồi.
Hôm nay trăng tròn như mâm, ánh bạc vỡ vụn sáng chói hắt xuống mặt đất, đắp lên trên người của hai người một tầng vầng sáng nhu hòa.
Bên trên có một chiếc hoa đăng dạt qua, ngọn đèn màu hơi vàng nhanh nhẹn lướt qua lưu luyến trên bóng hình xinh đẹp của công chúa, khung cảnh này khiến trái tim của Bùi Tịch chậm rãi mềm xuống, trong ngực cũng nhóm lên một niềm ái mộ cùng nhớ thương không thể áp chế.
Nàng đã từng ngấn lệ hỏi mình có thích nàng ấy không. Lúc đó, Bùi Tịch muốn nói không thích, vì hắn là con nuôi của Bùi gia, kiếp này chỉ đáp lại tình cảm của Bùi gia, hắn không thể hủy hôn, cũng không thể để Bùi Thanh bị rơi vào những lời đồn đãi vô căn cứ.
Hắn biết, hắn không nên thích công chúa.
Nhưng câu nói "Không thích" kia giống như mọc chân vậy, ngoan cố víu chặt lấy cổ họng của hắn, khiến hắn không nói được chữ nào.
Hắn không thể lơ đi sự yêu mến của nàng, lại càng không thể bỏ qua lá gan lớn làm loạn của nàng, ở đáy lòng hắn có một giọng nói đang gào thét:
Thích, ta thích nàng đến sắp phát điên rồi.
Hai loại ý niệm dằn vặt Bùi Tịch không thôi, vì vậy lời nói chần chừ ấp úng ở trong miệng vài lần, cuối cùng lại chẳng nói cái gì.
Hắn tưởng rằng bản thân có thể chịu đựng được, chỉ là hắn không ngờ rằng, sau khi mất đi sự yêu thích lộ liễu của công chúa, từng đêm từng đêm tối tịch mịch khó nhịn lại khiến hắn thương tích đầy mình.
Công chúa giống như một rễ cây đâm mạnh vào ngực hắn, khiến hắn cầu không được, cũng không thể buông xuống.
Mà hiện giờ, hắn đã trả hết âm tình cho Bùi gia, có phải cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc rồi không? Có phải cũng có thể nói ra thứ tình cảm ẩn nhẫn này rồi không?
Thậm chí hắn vô sỉ muốn theo đuổi lại công chúa, muốn cầu xin sự tha thứ của nàng, cùng nàng nối lại nhân duyên, nhưng hình như... Nàng đã không bằng lòng quay đầu nhìn hắn nữa rồi. Không cười đùa, không oán giận, tới nỗi khi Bùi Tịch đột nhiên nghe thấy giọng oán giận mềm mại của công chúa, hắn lại cảm thấy rất thân thiết.
"Bùi đại nhân, ta đang nói chuyện với ngươi đấy." An Hoa lườm hắn một cái.
Bùi Tịch khôi phục lại tinh thần, thu lại mạch suy nghĩ, mỉm cười nói xin lỗi, lại chỉ chỉ ra phía xa: "Nơi này ngắm pháo hoa, phong cảnh là đẹp nhất."
An Hoa hơi ngẩn ra, đi xa như thế chỉ vì xem một màn pháo hoa thôi hả?
"Sao Bùi đại nhân không nói sớm là thích xem pháo hoa, thứ đồ này ở phủ ta có rất nhiều, tặng cho ngươi hai rương là được, tội gì phải chạy đến nơi xa như vậy để xem chứ?"
Vừa chen chúc vừa hỗn loạn, tiếng người ồn ào tới mức khiến đầu nàng đau lắm rồi.
Bùi Tịch mỉm cười, đôi mắt sáng ngời nhìn An Hoa: "Đây là ta thiếu nợ nàng."
Nhưng câu này, công chúa không nghe thấy.
Vì khi hai người nói chuyện, ở chân trời liền bắn lên một pháo hoa, "bùm" một tiếng chiếu sáng bờ sông, cũng che mất tiếng nói chuyện của Bùi Tịch.
Sau đó, pháo hoa lần lượt được bắn lên không trung, tiếng người dần dần bị át đi, trong trời đất chỉ còn lại những đốm hoa nháy mắt nở rộ rồi nháy mắt lại tàn lụi kia thôi.
An Hoa nhớ rõ, rất nhiều năm trước kia, nàng từng bị một màn như thế này làm rung động, nàng thầm thề rằng, nhất định phải dẫn người mình thích đi xem một màn pháo hoa, lập lời thề không bao lâu thì nàng gặp được Bùi Tịch.
Chỉ là, giữa bọn họ, cuối cùng vẫn là thiếu đi chút duyên phận.
Pháo hoa tan hết, hai người đều có tâm tư trong lòng.
Sau khi màn biểu diễn kết thúc, Bùi Tịch lại dẫn nàng đi thả đèn sông.
Đường Huyền Vũ xây dọc theo sông, ven sông có rất nhiều quầy nhỏ bán đèn sông, trong đó có một quầy thoáng nhìn qua liền thấy thân ảnh khiến cho người ta chán ghét, An Hoa nghĩ thầm: Cảm ơn trời đất, đóa sen trắng kia cuối cùng cũng tới rồi.
Nàng lờ mờ phát hiện ra tâm tư của Bùi Tịch, nhưng thế thì có tác dụng gì? Nàng cũng không phải thỏ thích ăn cỏ cũ.
Nàng là mèo, giương nanh múa vuốt.
Bùi Tịch muốn một mình cùng nàng đón lễ Thượng Tỵ, nàng lại cứ không cho hắn như ý, đóa sen trắng kia nhìn thấy hắn ở bên ngoài câu ba dẫn bốn, không thể thiếu một khóc hai nháo ba thắt cổ với hắn rồi.
Bùi Tịch đau đầu, nàng liền vui vẻ.
Quả nhiên, Bùi Thanh hiện lên một ánh mắt nai con không rành thế sự, nhẹ giọng khẽ gọi một câu "Tịch ca ca", Bùi Tịch liền biến sắc.
"Tiểu Thanh, sao muội tới đây?"
Bùi Thanh đối mắt với An Hoa một cái, lại nhanh chóng né tránh: "Muội... Muội đi cùng Thủy Tâm tới."
Lúc này An Hoa mới để ý đến, bên cạnh Bùi Thanh còn có một nữ tử vô cùng anh khí đứng đó.
Hai người hướng về phía công chúa nhẹ nhàng cúi đầu, Bùi Thanh nàng sớm đã biết, vị còn lại nàng cũng quen, Phó Thủy Tâm.
"Bổn cung đã nghe nói đến, độc nữ của dũng sĩ trung lang tướng." Tiểu nha đầu theo đuổi sau mông Thẩm Hạc Tri nhiều năm mà không thành.
Khoảng thời gian trước, vì để chứng minh bản thân có quan tâm tới bạn giường của mình, nàng còn sai người thăm dò nha đầu này, đừng giành những thứ không thuộc về mình.
Giữa mấy người sóng ngầm sôi trào, Bùi Tịch không muốn lãng phí thời gian ở bên công chúa, lập tức ra hiệu bằng ánh mắt cho tên đầy tớ ở đằng xa: "Các ngươi đi dạo cùng tiểu thư đi."
Cánh môi anh đào của Bùi Thanh run lên, lập tức hiểu ra ý của hắn.
Hắn không định dẫn mình đi cùng sao?
Trong khoảnh khắc, trong mắt liền trào ra một giọt lệ trong suốt, ý là "Huynh dám làm vậy thì ta sẽ khóc hỏng mắt mình luôn".
"Tịch ca ca, qua vài ngày nữa muội muốn đi tới miếu Trai Giới cầu phúc cho phụ thân, hôm nay hiếm khi Thủy Tâm cũng có mặt, không bằng chúng ta cùng nhau đi dạo đi.". truyện ngôn tình
"Giống như... Lúc còn nhỏ đó."
Bùi Thanh dùng ba chữ "Lúc còn nhỏ" để áp chế hắn, nhắc nhở hắn, trên người hắn còn đang gánh cái ơn mà cả đời này trả không hết, không thể bỏ nàng.
Bùi Tịch trầm mặc một lúc, hôm nay hắn chỉ muốn ở cùng công chúa, nhưng nếu như cứ một mực tách khỏi Bùi Thanh, chỉ sợ sẽ làm tổn thương lòng của muội ấy. Hắn đã đồng ý với nghĩa phụ, nhất định sẽ bảo vệ muội ấy thật tốt, cho nên căn bản không thể nói lời cự tuyệt nào, hắn hơi khó xử nhìn về phía công chúa.
Ngược lại An Hoa thuận dốc xuống lừa: "Nếu đã như thế, vậy thì cùng nhau đi thả đèn đi."
Hiếm khi nàng dễ nói chuyện như vậy, chỉ là có người lại cứ không biết điều như vậy, nhất định phải đụng chạm giáo mác.
Nhân lúc Bùi Tịch đi mua đèn, hai tiểu yêu tinh liền bắt đầu người xướng kẻ họa.
"A Thanh, vòng tay của muội đẹp thật đấy nha, có phải Tịch ca ca của muội tặng cho không?"
Trong lòng An Hoa thầm đảo mắt một cái, một hổ nữ cao lớn thô kệch, làm gì phải nói chuyện õng ẹo như vậy chứ.
Bùi Thanh vạch ống tay áo lên, chỉ sợ An Hoa không nhìn thấy: "Ừm, là quà mừng sinh thần Tịch ca ca tặng đó, có lẽ là ngọc san hô."
Liếc qua cái vòng tay kia một cái, công chúa lại đảo mắt lần hai, không thanh nhã, cái này cũng đáng khoe ra sao?
"Không tồi đấy, gần giống những cái bổn cung ném chơi. Trái lại cây lược ngọc Bùi đại nhân tặng này, còn tạm vừa mắt bổn cung."
Bùi Thanh cắn môi, suýt nữa bị tức phát khóc.
Lược ngọc! Lễ Thượng Tỵ tặng công chúa lược ngọc! Dẫu cho Bùi Tịch có ngốc đi chăng nữa thì cũng phải biết đây là ý gì.
Nhưng nàng đã nhà tan cửa nát, ngoài Bùi Tịch ra, còn có cái gì có thể bám lấy chứ? Càng là thứ bản thân không chiếm được, lại càng muốn liền mạng chứng minh bản thân có.
An Hoa đùa bọn họ một hồi, vương giả đánh thanh đồng, chính là một từ, sảng khoái.
Bùi Tịch rất nhanh đã quay lại, hai tiểu yêu tinh kia thấy mình không nói lại được công chúa, liếc mắt nhìn nhau một cái, Bùi Thanh liền bám lên cánh tay Bùi Tịch, quấn lấy hắn đi tới bến sông thả đèn.
Công chúa rất biết điều, lập tức nhận ra được ý của Bùi Thanh: "Bổn cung mệt rồi, các người đi đi."
Bùi Tịch không lay chuyển được, chỉ đành nhiều lần dặn dò công chúa ở bên sông đợi hắn, hắn sẽ mau chóng quay lại.
Vì thế lúc trăng lên đầu cành, công chúa chỉ có thể cùng tiểu nữ Phó gia mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Trong lúc im lặng, đột nhiên Phó Thủy Tâm thở ra một hơi, thoạt nhìn đã hạ quyết tâm rất lớn: "Công chúa không nên chà đạp Thẩm đại nhân."
Tiếng người ồn ào, công chúa còn tưởng bản thân nghe nhầm.
Chà đạp? Nàng chà đạp Thẩm Hạc Tri á?
An Hoa bị chọc cười: "Sao bổn cung lại chà đạp hắn?"
Phó Thủy Tâm nghiến răng, nàng đợi Thẩm Hạc Tri tám năm rồi, tuy rằng luôn bị cự tuyệt, nhưng cái này cũng không sao, hắn cũng không cưới người khác, không phải sao?
Nhưng ngay vào mấy tháng trước, lúc nàng cố lấy dũng khí lần nữa bày tỏ đáy lòng với người kia, hắn lại nói:
"Ta đã có người trong lòng, Phó tiểu thư không cần lãng phí thời gian nữa."
Liên tưởng đến mấy ngày trước người của công chúa đến điều tra mình, nàng lập tức biết Thẩm Hạc Tri đang "Vụng trộm" với ai.
Tuy rằng nàng cũng không phải mĩ nhân tuyệt sắc gì, nhưng chí út thanh danh không kém, bất luận là thế nào, cũng không nên thua dưới tay nữ nhân như An Hoa.
Nàng ta đã có bầy sao, còn muốn chiếm ánh trăng sáng, nào có chuyện tốt như vậy chứ?
"Nếu công chúa không thích Thẩm đại nhân, cần gì phải chiếm lấy hắn."
Đây là... Đang bất bình thay Thẩm Hạc Tri sao?
Công chúa nghe ra địch ý trong lời nói, cười hỏi: "Phó tiểu thư, nữ nhân nhu nhược mới tìm nguyên nhân từ trên người nữ nhân. Ngươi cũng không nằm dưới gầm giường của ta, sao biết là ta chiếm Thẩm đại nhân? Nói không chừng, là hắn dính lấy ta không buông thì sao?"
Phó Thủy Tâm quýnh lên, suýt chút nữa thì buộc miệng nói, ngươi có cái gì đáng để hắn dính lấy không buông chứ? Nhưng nàng ta cuối cùng cũng có vài phần lí trí, biết nữ nhân kiêu ngạo trước mặt thân phận tôn quý, lại nuốt lời vào trong, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Thẩm đại nhân là nhân trung long phượng, xương sống của đất nước."
Ngụ ý là, Lí An Hoa ngươi không xứng với hắn.
Công chúa đảo mắt cũng mệt rồi, nàng đây còn là thiên chi kiều nữ* đấy!
(*) Người con gái được nuông chiều, được trời bao bọc cưng sủng.
"Phó tiểu thư có thời gian lo lắng cho người khác, không bằng nghĩ xem làm sao để cải thiện bản thân đi. Nhiều năm như vậy rồi mà ngươi cũng không nghĩ đến, Thẩm Hạc Tri không để mắt tới ngươi, không có nguyên nhân của bản thân ngươi sao?"
Tướng ngũ đoản*, giống cái vại thô nhưng không cao.
(*) Tướng ngũ đoản: Thân và tứ chi đều ngắn.
"Ta thích hắn tám năm rồi! Nhiều hơn gấp trăm gấp ngàn lần so với tình cảm của ngươi đối với hắn!"
Vậy ngươi đi mà nói với Thẩm Hạc Tri ý, thể hiện lòng chân thành với nàng làm gì.
Công chúa nhíu nhíu mày, ngấp nghé đến đồ của nàng à? Lại còn dám khiêu khích trắng trợn với nàng?
Mặc dù nàng và Thẩm Hạc Tri chỉ là tình duyên qua đường, nhưng đối với nàng, trước khi Thẩm Hạc Tri chủ động kêu dừng, thì không ai có thể chỉ tay năm ngón với nàng cả.
An Hoa day day mi tâm, không kiên nhẫn nói: "Cóc bên sông thật sự rất nhiều, kêu đến bổn cung đau đầu, làm phiền Phó tiểu thư thông bảo cho Bùi Tịch một tiếng, bổn cung hồi phủ trước."
Nhưng vừa đi được hai bước, người lại vòng về, cố ý nhìn Phó Thủy Tâm nói: "A, bỏ đi, vẫn là nên đến phủ đô đốc, hôm nay Phó tiểu thư vừa nhắc tới, đột nhiên ta lại có chút nhớ hắn. Ài, Phó tiểu thư không biết thôi, mông của Thẩm đại nhân cong lắm, xúc cảm cực tốt, bổn cung rất thích, cả ngày nay không được sờ, ừm, khó chịu."
Nói xong, còn không quên nổi ý xấu, ngay trước mặt nàng ta cào một cái vào tay.
Phó Thủy Tâm đã tức đến đỏ mặt, một nữ tử như nàng ta, sao lại dám to gan như vậy chứ? Sao lại dám nói loại chuyện này... Rõ ràng như vậy chứ!
Nàng từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, tính khí nóng nảy, đầu óc bộc trực, vừa xấu hổ vừa tức giận, lại muốn tiến lên lí luận cùng công chúa một phen.
Chỉ là bờ đê sông ẩm ướt, nàng lại đang sốt sắng, liền không nhìn thấy đá vụn dưới đất, dưới chân trơn một cái, lập tức ngã ra phía sau.
Nàng vốn đang đứng ở ven hồ, ngã một cú như vậy, nhất định sẽ rơi vào trong nước.
Mặt hồ tháng 3 mặc dù không kết băng, nhưng cũng lạnh đến cắt thịt, đủ để khiến người ta lạnh ốm.
An Hoa theo bản năng muốn kéo lấy, nhưng với cái thân thể của nàng, làm sao có chuyện có thể kéo được Phó Thủy Tâm?
Vóc dáng của cô nương đó vốn đã khỏe mạnh, nhìn đầy đặn hơn nàng rất nhiều, nàng vừa vươn tay ra đã hối hận rồi.
Trong ánh sáng chớp nháy, chuỗi ngọc bên hông rào rào kêu lên, Phó Thủy Tâm và công chúa cùng nhau ngã xuống nước.
Nhưng khiến công chúa không ngờ đến chính là, Phó Thủy Tâm quanh năm luyện võ, tố chất thân thể rất khỏe, nương theo lực kéo của nàng xoay trong không trung, miễn cưỡng kìm lại được hướng rơi xuống.
Nàng ta lắc người một cái đã nhảy về lại trên bờ.
Trong khoảnh khắc, trong đầu Phó Thủy Tâm tuôn ra rất nhiều ý tưởng, có cần giúp công chúa một tay không?
Kéo đi, nàng ta là công chúa đó.
Nhưng công chúa không biết bơi, hồ nước lại sâu như vậy, nói không chừng rơi xuống sẽ chết chìm đó, nhưng cho dù chìm không chết, thì cũng cho nàng ta một trận giáo huấn, hay là thôi nhỉ.
Hơn nữa là nàng ta chủ động kéo mình chứ, cũng không phải là nàng đẩy, rơi xuống xũng không trách được lên người nàng đâu nhỉ.
Nhưng mà, nàng ta vừa mới cứu mình...
"Ùmmmmm."
Phó Thủy Tâm chưa đấu tranh xong, công chúa đã rơi xuống nước rồi.
Trên bờ hét lớn: "Không xong rồi! Có người rơi xuống nước rồi!" Sau đó bên ven đê liền xông ra một đống người xem náo nhiệt.
Bùi Tịch nghe thấy tiếng động, mơ hồ có dự cảm không lành, ném lại đèn sông liền đi tới bên công chúa xem thử, nhưng người quá đông, hắn căn bản không nhìn thấy chỗ của công chúa.
Đợi hắn đẩy đám người kia ra, nhìn thấy công chúa toàn thân ướt đẫm, phát hiện nàng đang bị một nam nhân sắc mặt rất bất thiện ôm lấy, hắn ta ngay lập tức muốn bước lên con thuyền hoa lệ.
Hắn thoáng một cái đã nhận ra người này là ai.
Thẩm Hạc Tri!
Bùi Tịch nắm chặt nắm đấm: "Đứng lại!"
Bước chân của nam nhân hơi dừng lại, liếc hắn một cái, không đáp lời.
Bùi Tịch: "Công chúa là ta dẫn ra ngoài, đương nhiên phải để ta coi chừng."
Giọng điệu của Thẩm Hạc Tri bức người: "Ngươi coi chừng nàng ấy thế này à?"
Bùi tịch á khẩu không trả lời được, chuyện này thật sự là hắn đã sơ suất, nhưng hắn có thể lên chức thủ phụ, tất nhiên cũng không sợ Thẩm Hạc Tri, lập tức muốn tiến lên cướp công chúa từ trong lòng hắn.
Nhưng mắt vừa đảo một cái, lại nhìn thấy công chúa kéo kéo ống tay áo của Thẩm Hạc Tri, nàng thút thít, dáng vẻ giống như đang khóc, cũng giống như đang làm nũng, loại cảm giác ỷ lại cực lớn này khiến hắn cầu còn không kịp.
Trong lòng Bùi Tịch phát sầu.
Dường như hắn bao giờ cũng tới chậm một bước, cái ngày công chúa cập kê cũng như vậy, hắn vốn muốn tham gia tiệc sinh thần của nàng, tặng cho nàng một phần lễ vật, vì thần tử tặng quà sinh thần cho công chúa cũng không coi như vượt phép tắc.
Hắn có thể quang minh chính đại đi tặng lễ vật, cũng có thể che giấu động cơ một cách cẩn thận.
Nhưng hôm đó, Bùi Thanh đột nhiên sốt cao không lui, khóc lóc bảo muốn ở cùng hắn.
Lúc đó hắn không chọn công chúa, mà bây giờ, công chúa cũng không cần hắn nữa.