Lớp III xem như lớp tạp nham của trường điểm Nhị Trung, mặc dù có một số ít là cố gắng thi vào giống như Khang Kế, nhưng những người dựa vào thành tích còn lại… phần lớn đều là cha mẹ có tiền, tài trợ cho trường nên được một chỗ. Ban đầu Khang Kế còn sợ hãi lớp này oán khí quá nặng, ở chung không tốt. Kết quả, sau một tuần ngây người ở lớp III, Khang Kế phát hiện rằng ở cái trường này, lớp III thật sự là một cái ốc đảo đó nha, sự học giao cho lớp I lớp II thì tốt rồi, lớp III chỉ dùng để bồi dưỡng thêm cho những học sinh có sở trường đặc biệt thôi. Cho nên, một tuần trôi qua, Khang Kế thuận lợi gia nhập Câu lạc bộ bóng rổ.
Thật sự rất thích cuộc sống tự do tự tại như vậy. Đối với lớp I – nơi mà trong cuộc sống chỉ còn có mỗi một việc là thi cử, trong lòng Khang Kế có sợ hãi, còn có chút thông cảm nữa. Chỗ như vậy, chỉ có hoàng tử tài năng như Thiệu Chuẩn mới thuận lợi sinh tồn tiếp, còn dạng cây tiên nhân cầu như mình đây, vẫn là ngoan ngoãn đứng ở nơi ánh nắng tràn đầy thì tốt hơn.
Từ sau khi bắt đầu “dưỡng mộ” Thiệu Chuẩn, lần đầu tiên Khang Kế có ý nghĩ của chính mình. Mình muốn ở cùng một độ cao với Thiệu Chuẩn, thì không thể đứng cùng một nơi. Dùng cách của Thiệu Chuẩn, mình sẽ vĩnh viễn tự ti, vĩnh viễn đều là nhìn lên cậu ấy. Không cần, không cần cách đó. Cảm tình mà mình muốn là một đối một, quan hệ ngang hàng, duy nhất. Lần đầu tiên Khang Kế viết cho Thiệu Chuẩn một phong thư tình “không liên quan đến cảm tình, có liên quan đến tôn nghiêm”.
Lúc đi gửi thư tình, vẻ mặt Khang Kế nghiêm túc giống như đi chiến trường vậy, vừa hồi hộp vừa hưng phấn. Khi Thiệu Chuẩn nhìn thấy một Khang Kế trịnh trọng như thế từ cửa sổ, thì cũng âm thầm cả kinh, chỉ sau một đêm mà thằng nhóc này dường như trở nên có chút khác thường.
Chờ khi Thiệu Chuẩn mở thư, tức giận đến độ tóc đều dựng đứng lên rồi. Phong thư trôi chảy lưu loát kia chỉ có một ý tứ, chính là người này không định đứng thứ nhất để cùng lớp với mình. Đối với việc Khang Kế có muốn đứng thứ nhất hay không, Thiệu Chuẩn cũng không để ý, cái mà Thiệu Chuẩn để ý chính là, Khang Kế đã không còn nhiệt tình cố gắng theo đuổi mình nữa. Không có nhiệt tình ấy, vậy tất cả mọi chuyện trước giờ, chẳng phải đều thành trò cười hay sao?! Thiệu Chuẩn không thể chấp nhận.
Vì thế, buổi chiều ngày đó, Thiệu Chuẩn tìm được Khang Kế ở sân bóng rổ. Hình như là hai đội đang có trận đấu trù bị. Híp mắt nhìn Khang Kế bay nhảy hiếu động dưới ánh mặt trời, cười thật thoải mái, cười thật tự tin. Bên sân bóng còn có một đám người ủng hộ cho hắn và đồng đội. Sự nhiệt tình và tiếng gào thét liên hồi vọng đến đây, Thiệu Chuẩn có chút bất ngờ, mình hiểu biết quá ít về Khang Kế. Vẫn luôn cho rằng, Khang Kế chính là một nam sinh ngây ngốc mãi dõi theo mình, mãi đi theo bước chân mình, hắn hẳn là luôn lo lắng, chất phác, thậm chí tội nghiệp. Khang Kế đầy đầu đầy thân mồ hôi, lại nhanh nhẹn tự tin trước mắt này, tuy rằng hấp dẫn, nhưng mà mình không biết.
Đứng ở ngoài sân bóng ngẩn người, mãi cho đến khi trận bóng kết thúc và tiếng cười vang lên thì Thiệu Chuẩn mới bừng tỉnh. Có lẽ Khang Kế nói đúng, mỗi người đều nên có cuộc sống của chính bản thân mình. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Thiệu Chuẩn vẫn cảm thấy mất mát. Có loại cảm giác bị vứt bỏ, thê lương và phẫn nộ cùng tồn tại. Nhìn Khang Kế một hồi, cho đến khi Khang Kế chuyển mắt lại đây, còn đang ngây sững, thì Thiệu Chuẩn vung tay bước đi.
Vốn dĩ Khang Kế đâu có ngờ tới sẽ nhìn thấy Thiệu Chuẩn ở sân bóng. Nét mặt Thiệu Chuẩn trước sau như một làm cho mình đoán không ra, nhưng mà hành động cậu ấy vừa thấy mình nhìn lại liền nhíu mày xoay người bước đi, cho thấy, cậu ấy đang giận. Khủng hoảng một cách vô thức, nhấc chân muốn đuổi theo, thì bị đồng đội kéo lại hỏi: “Đi đâu? Hiệp sau bắt đầu liền đó.”
“A?” Khang Kế quay đầu lại nhìn đồng đội, nhìn khán giả, mới suy nghĩ lại, mình và Thiệu Chuẩn một chút cũng không thân, cho dù có đuổi theo cũng có tư cách gì để nói ra lời đâu chứ. Bất đắc dĩ ngồi lại, tâm tình chìm xuống đáy cốc. Hữu khí vô lực nói: “Không có gì, không có việc gì.”
Nửa hiệp sau bắt đầu, Khang Kế liên tiếp sai lầm, làm cho mọi người hoàn toàn thất vọng, sau một trận tiếng than thở, Khang Kế bắt đầu phấn chấn, bỏ lại tất cả tâm tư, một lòng nghĩ đến trận đấu đi, thế tiến công mang theo oán khí trở nên sắc bén lạ thường, đối phương bị khí thế của Khang Kế áp đảo. Cuối cùng đội Khang Kế đã chuyển bại thành thắng, kết quả này khiến Khang Kế trở thành anh hùng chỉ trong nháy mắt, nhưng trong tiếng hoan hô ấy Khang Kế lại cảm thấy mất mát.
Liên tục bốn ngày, Khang Kế đều không nhìn thấy Thiệu Chuẩn. Rõ ràng nghe nói cậu ấy đã đi học, nhưng tại sao cậu ấy có thể đến đi không chút tung tích nào, thậm chí nghỉ giữa giờ cũng không ra khỏi phòng học, Khang Kế cảm giác chính mình sắp điên rồi, cả đầu óc toàn là khuôn mặt với biểu tình không rõ khi Thiệu Chuẩn bước đi ngày hôm đó. Ngoại trừ dùng bóng rổ để xả khí, Khang Kế không biết nên làm thế nào cho phải.
Ngày thứ năm, Khang Kế thật sự nhịn hết nổi. Sáng sớm, Khang Kế ra khỏi nhà sớm hơn bình thường, nấp ở rừng cây nhỏ gần Thiệu gia, nhất định phải nhìn thấy Thiệu Chuẩn.
Trời âm u, dù sao là mùa thu, sớm chiều gì cũng đều lành lạnh, mặc đồng phục ngắn tay, Khang Kế vẫn cảm thấy gió thổi qua cũng làm cho người ta run cả lên. Càng ngoài ý muốn chính là, không đợi được Thiệu Chuẩn, mà lại đợi được một trận mưa đột nhiên kéo tới.
Gió thu mưa thu sầu giết người. Khang Kế bị mưa dầm cho lạnh thấu tim. Rốt cục đợi được Thiệu Chuẩn cầm dù bước ra cửa chào cha mẹ với khuôn mặt tươi cười, rồi quay đầu đi, mặt không chút cảm xúc đi đến trạm xe.
Thiệu Chuẩn có vẻ gầy một chút, đồng phục cậu ấy mặc trên người trông rộng thùng thình. Hơn nữa cậu ấy cũng không vui vẻ, nhìn lúc cậu ấy quay người đi, lập tức khuôn mặt không còn tươi cười, chắc không phải là vì mình mà giận đấy chứ? Khang Kế có chút xót Thiệu Chuẩn cũng có hơi hơi đắc ý, đứng ở xa nhìn Thiệu Chuẩn càng đi càng xa, Khang Kế đánh cái hắt xì.
Một đường đội mưa đến trường học, Khang Kế thành con chuột lột. Khang Kế luôn luôn ỷ vào thân thể mình tốt, chưa bao giờ chú ý đến mấy chuyện vặt vãnh này, cứ thế để cả người ướt đẫm như vậy mà ngồi hai tiết trong lớp học, rốt cục, tiết vật lý thứ ba Khang Kế bắt đầu cảm thấy choáng choáng váng váng, cả người vừa nhức mỏi vừa đau đớn, nằm úp trên bàn không động đậy.
Bởi vì tiếng hít thở của Khang Kế quá nặng nề, nghe vào thì cứ như đang ngáy ngủ. Giáo viên vật lý nhíu mày kêu tên hai lần cũng không thấy cậu chàng đáp lại, thế là hỏa lên nha, lạnh giọng cả giận nói: “Bạn ngồi bên gọi Khang Kế một tiếng, bảo cậu ta muốn ngủ thì về nhà ngủ!”
Đồng học bên cạnh vừa che miệng cười vừa đẩy đẩy Khang Kế: “Khang Kế, Khang Kế.” Im không nhúc nhích, đành phải lay mạnh hơn một chút, ai biết một chút này lại đẩy Khang Kế mềm nhũn té luôn xuống đất.
Cả lớp ồ lên, giáo viên thế mới biết Khang Kế đây là hôn mê, chứ không phải ngủ. Kinh hãi, đi qua sờ sờ trán Khang Kế, nóng dọa người, vội vàng kêu mấy nam sinh có sức lực, đưa Khang Kế đến phòng y tế.
Khang Kế với thân thể khoẻ mạnh bị đau rồi.
—
* cường nhân sở nan; miễn cưỡng người ta đi làm việc họ không thể làm hoặc không muốn làm