" Chẳng qua, viết thật ra rất tình thâm ý thiết, mình thực thích." Thiệu Chuẩn nói tiếp, chờ xem Khang Kế biến sắc mặt ra sao.
Khang Kế nhãn tình sáng lên, ngẩng đầu lên giống như con chó nhỏ nhìn Thiệu Chuẩn: " Vậy cậu thích hắn sao? "
" Thích."
" Vậy cậu còn hy vọng nhận được thư tình của hắn sao? "
" Ân."
" Kia, kia, vậy cậu thương hắn sao? " Khang Kế không biết chính mình như thế nào lại hỏi ra vấn đề ngu xuẩn như vậy: " Cậu yêu cái người viết thư tình cho cậu sao? "
Thiệu Chuẩn buồn cười nhìn Khang Kế, gợi lên khóe miệng, muốn cười không cười nói: " Yêu, mình thực thương hắn."
Khang Kế bị câu trả lời như vậy khiến cho đầu óc mênh mông, không biết nên phản ứng như thế nào, lúng ta lúng túng nửa ngày mới thấp giọng lầu bầu: " Nhưng, nhưng cậu còn nói chỉ yêu mỗi mình..."
" Ân, không xung đột." Thiệu Chuẩn vỗ vỗ lên đầu Khang Kế đang cúi thật sự thấp, cười cười nói: " Đi nào, nên trở về nhà, tiểu hài tử ngoan sẽ không muốn nhiều như vậy.", nói xong, đi trước ra khỏi chỗ ẩn mật. Khang Kế chỉ nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của Thiệu Chuẩn hòa vào sự đón tiếp vui vẻ của mọi người trong vườn trường.
Aiz, hỏi đến cuối cùng, thì ra khó xử chính là mình thôi. Khang Kế vỗ vỗ bụi trên người, đứng dậy, chậm rãi thong thả đi ra ngoài.
Khang Kế không thích hợp tâm tư trăm chuyển ngàn hồi, phiền não làm cho người ta khó giải như vậy, không bao lâu đã bị ném ra sau đầu. Ngày nóng theo mồ hôi cùng nhau bốc hơi lên, nghỉ hè rốt cục đã đến.
Nghỉ hè đến vốn hẳn là khoái hoạt, nhưng Khang Kế vẫn là có chút buồn bực. Nghỉ hè đến đây, thuyết minh một cái vấn đề thật to, hắn cùng với Thiệu Chuẩn không có nơi yêu đương vụng trộm, phòng dụng cụ thể thao trong trường học cứ nghỉ hè là đóng cửa.
Nhưng nghỉ hè vẫn là có chuyện vui vẻ. Qua một đống kì thi, Khang gia lại thu được giấy thông báo Khang Hồng cũng thi đậu Nhị Trung, lại thành Khang Kế học muội. Một nhà có hai hài tử đều không chịu thua kém ai như vậy, làm cho ba Khang mẹ Khang ở chợ hãnh diện rất nhiều, ngay cả lượng cá tiêu thụ cũng tăng không ít, ba Khang mẹ Khang mừng rỡ cười toe toét.
Trải qua cổ vũ như vậy, đối với những người không được học tập đến nơi như ba Khang mẹ Khang, đã xem nó như tiếng sấm trong nhà, đều nói: " Các con cứ việc học, học được đến chỗ nào, cha mẹ sẽ đưa các con học đến chỗ đó.". Sau đó còn dùng một lời thô tục dân quốc thường dùng, làm như câu tổng kết, cảm thấy mỹ mãn a, thần thanh khí sảng a.
Khang Hồng làm một câu đáp ứng, loại việc nhỏ này căn bản không đặt trong mắt nàng, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ nói: " Ba mẹ, hai người cứ chờ là được rồi, anh hai mặc kệ hắn học không học, dù sao, nếu ba mẹ nguyện ý, con liền lại ở trong trường học không đi đâu. Hừ, vẫn học thư thả xong rồi nói sau."
Ba Khang cảm thấy vui mừng gật gật đầu, mẹ Khang hoảng sợ nói: " Hồng Hồng, nghe nói, nghe nói cái kia... học cao quá gả chồng không được, con cũng đừng học quá cao. A..."
Chết, sự tình còn không có đến mức đó đâu, mẹ Khang lo lắng cái này dư thừa. Khang Kế buồn cười lắc lắc đầu, thở dài vì hai cái bảo bối trong nhà.
" Không có việc gì, gả không đi, bảo anh hai giới thiệu, anh hai nhận thức tốt hơn.". Kẻ làm muội muội này nửa phần cũng không xấu hổ, còn hướng Khang Kế liếc mắt một cái.
" Cũng được, cũng được.", mẹ Khang vừa nghe liền vui vẻ, vỗ vỗ vai con nói: " Tiểu Kế, về sau Hồng Hồng chung thân đại sự liền giao cho con."
Khang Kế đảo cặp mắt trắng dã, rõ ràng trong lòng cảm thấy hai nàng đang nổi điên, nhưng kỳ quái là, chính mình thật sự bắt đầu ở trong lòng sàng lọc chọn người. Người dễ nhìn? Kia chỉ có Thiệu Chuẩn, nhưng, nhưng, Thiệu Chuẩn không được, Thiệu Chuẩn là của mình, cho dù là em gái cũng không thể cho. Nếu không, đội trưởng đi? Nhưng đội trưởng dường như có bạn gái? Kia Tiểu Hoàng? Tiểu Hoàng hắn... Chờ thời điểm phát hiện bản thân thần kinh có vấn đề, hắn đã muốn tiến vào nửa giờ minh tưởng. Thật muốn đòi mạng, thế nhưng bị mẹ và em gái tố chất thần kinh có vấn đề lây bệnh. Lé mắt trừng hai vị nữ nhân đang nổi điên, Khang Kế quyết định vẫn là đi ra ngoài một chút thôi.
Này vừa đi, thói quen lại bước đi đến dưới lầu nhà Thiệu Chuẩn. Lấy đá xao cửa sổ. Mới gõ một chút đã thấy Thiệu Chuẩn mở cửa sổ, cười tủm tỉm nhìn hắn, vẫy vẫy tay nói: " Đi lên, nhà mình giờ không người."
Không người?! Lời này là thuốc kích thích rất mạnh nha. Ánh mắt Khang Kế chốc lát liền sáng lên, dùng hết tốc độ vọt vào trong nhà. Lên lầu, thấy Thiệu Chuẩn thư thư phục phục ngã vào trên giường cười tủm tỉm nhìn mình.
Hơn một tuần không gặp, đối với hai cái nhiệt huyết thiếu niên mà nói, đều là cấm kỵ lâu lắm. Khang Kế nhìn thấy Thiệu Chuẩn, trong nháy mắt hạ thân liền ngạnh lên, nhưng vẫn là cẩn thận hỏi hỏi: " Ba mẹ cậu khi nào thì trở về? "
Thiệu Chuẩn một phen kéo Khang Kế qua, bắt đầu thoát quần áo hắn, nói: " Bọn họ hôm nay quyết định xuất môn du lịch, muốn đi nửa tháng đi, còn chưa kịp báo cho cậu, cậu đã tới rồi, thực ngoan."
Nói xong, đã muốn đem Khang Kế cùng chính mình đều bóc đến tinh quang, đây là lần đầu tiên Khang Kế cùng Thiệu Chuẩn chân chính "lỏa trình" gặp lại. Khang Kế ngây ngốc nhìn hạ thân Thiệu Chuẩn đứng thẳng, tiến lên cầm, nửa quỳ xuống dưới nhìn thẳng, thì thào: " Thật là đẹp mắt."
" Ân..." Thiệu Chuẩn rên rỉ một tiếng, ngã ngồi ở trên giường, thanh âm trầm xuống, nói đứt quãng: " Được, đẹp mắt sao? Khang Kế, vậy cậu liếm nó một chút, ngoan, nó cần cậu."
Khang Kế đã muốn choáng váng, trong đầu tất cả đều là dục vọng, chỉ biết phục tùng. Vươn đầu lưỡi đến dạo qua một vòng, chợt nghe thấy Thiệu Chuẩn rên rỉ đột nhiên lớn lên, cái loại thanh âm dồn dập thoát phá này càng làm động lực của Khang Kế lớn thêm, Khang Kế đơn giản liền đem nơi đó của Thiệu Chuẩn hàm vào trong miệng, liếm qua lại giống như ăn kem.
" A... a... chính là nơi đó, đúng, Khang Kế, nhanh lên..." lung tung hô, Thiệu Chuẩn kéo tóc Khang Kế, không biết là nên đem đầu của hắn ấn đi xuống hay là kéo lên.
Khang Kế thấy Thiệu Chuẩn hưng phấn không khỏi càng thêm cố gắng, thích xem bộ dáng Thiệu Chuẩn vì mình mà hưng phấn. Một bên liếm, một bên giương mắt nhìn Thiệu Chuẩn nhắm mắt lại, miệng hơi hơi mở ra, vẻ mặt đà hồng say mê. Cho tới bây giờ chưa thấy qua cậu ấy biểu tình liêu nhân như vậy, hạ thân Khang Kế càng ngày càng cứng rắn, động tác miệng cũng không ngừng càng lúc càng nhanh. Thiệu Chuẩn bị kích tình chồng chất đến quá nhanh, xem ra lập tức sẽ nhịn không được, một phen hất đầu Khang Kế ra, cuối cùng trong một khắc run run bắn đến mặt Khang Kế.
Thiệu Chuẩn chậm rãi mở đôi mắt tràn đầy thủy quang, nhìn thấy Khang Kế đen đen mà nay trên mặt một mảnh màu trắng đang từng chút một giọt xuống, Khang Kế còn đem vẻ mặt si ngốc nhìn chính mình, thực tình sắc. Thiệu Chuẩn xấu hổ mặt càng hồng, lấy giấy vội vàng một chút một chút lau cho Khang Kế.
" Thiệu Chuẩn..." Khang Kế ủy khuất đem hạ thân còn đang đứng thẳng hướng trên người Thiệu Chuẩn cọ cọ. Thiệu Chuẩn nhìn nhìn, thở dài, từ đầu giường lấy ra này nọ, đưa cho Khang Kế nói: " Vốn là chuẩn bị cho mình, ai biết... Quên đi, tiện nghi cậu, đến đây đi."