Sau đó theo ánh mắt ra hiệu của ta mà đỡ ta từ trên xe xuống.
Tiếp đó ta dùng ánh mắt ra hiệu kêu Thúy nhi đỡ Hứa Như Vân xuống xe.
Mấy người bọn ta vừa xuống xe, ánh mắt tò mò của đám người đã đổ dồn về đây.
Phỏng chừng mọi người đều đang tự hỏi vì sao Hứa Như Vân lại đi cùng bọn ta trên một chiếc xe ngựa.
Tĩnh Quốc công phủ cho người dẫn chúng ta vào trong.
Bởi vì nam nữ khác biệt, Lâm An Đình đến chỗ cho khách nam, ta và Hứa Như Vân đến ngồi giữa đám nữ quyến.
Trong sách nói, vì sức khỏe của nữ chính không tốt, nên thường vắng mặt trong mấy buổi yến hội thế này.
Cho nên ở đây có rất nhiều nữ quyến nàng ấy không quen biết. dẫn đến việc hiện tại ta ngồi giữa đám người, ngoại trừ đại nương tử Tĩnh Quốc công phủ vào đây tiếp đón một chút rồi ra ngoài, bên cạnh ta hoàn toàn không có ai.
Những người khác đều tụm năm tụm ba, cười đùa vui vẻ, khen nhau hết lời.
Chỉ có một mình ta cô đơn lẻ loi, ngồi một mình lẻ bóng.
Tương phản hoàn toàn với ta chính là Hứa Như Vân.
Là con gái của Hứa thượng thư, tỷ tỷ là phu nhân của An Dương hầu, gia thế tốt, người xinh đẹp, lại hiểu chuyện, cho nên mối quan hệ của Hứa Như Vân vốn không tệ.
Hoàn toàn khác với vẻ hậm hực trên xe ngựa ban nãy, lúc này, ả giống hệt như một chú bướm nhỏ bay lả lướt trong đám người, giao thiệp với mọi người.
Thỉnh thoảng còn ném ánh mắt đắc ý về phía ta.
Mặt ta để lộ vẻ khinh thường, nhưng thực chất trong lòng đã ê ẩm đến sắp bật khóc.
Chậc chậc, ta cũng muốn tìm chị em tâm sự về váy vóc, kiểu tóc, trang dung xinh đẹp.
Ta cũng muốn trao đổi những lời khen ngợi với các nàng ấy nha!
Càng nghĩ ta càng cảm thấy mình thật đáng thương.
Một mình ở đây, tham gia yến hội còn có ý nghĩa gì nữa chứ.
Không được, ta phải nghĩ cách hòa mình vào trong vòng tròn này.
Ta hạ quyết tâm, quét mắt về đám người Hứa Như Vân, rồi bước nhanh đến hướng ả ta, vừa đi vừa nói.
“Hứa muội muội, sao đi nhanh như vậy mà không chờ tỷ nha.”
Ta nói lời này, mọi người nghe thấy đều sửng sốt, đặc biệt là Hứa Như Vân.
Ánh mắt ả khó hiểu, lòng ta cũng thấy hơi chột dạ.
Không còn cách nào khác, ai bảo giữa đám người này ta chỉ biết duy nhất có mình ả cơ chứ.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, rốt cuộc ta cũng đi đến bên cạnh Hứa Như Vân, một cô nương diện trang phục lộng lẫy đứng bên cạnh lên tiếng: “Vị này chắc là phu nhân của Lâm tướng quân nhỉ, quả nhiên xinh đẹp như lời đồn.”
“Hi hi, quá khen.” Ta khiêm tốn nói: “Làm sao sánh được một phần vạn của muội muội đây.”
Trong mấy trường hợp này, tâng bốc là không thể thiếu.
Nàng ấy cũng giả bộ khiêm tốn nói ‘đâu có đâu có’, rồi mới hỏi: “Xem ra, Lâm phu nhân và Hứa muội muội đã quen biết nhau từ trước?”
Ta liếc nhìn Hứa Như Vân một cái, thấy ả đã bắt đầu hiểu ý đồ của ta, hai mắt ả trợn tròn lên, há miệng “A!” một tiếng.
Vì vậy ta vội vàng bước đến kéo tay ả, cười nói với mọi người: “Đúng vậy, lúc trước nhờ chút cơ duyên mới có việc quen biết với Hứa muội, hai chúng ta vừa gặp đã quen, hiện tại thành tỷ muội tốt không có giấu giếm gì nhau.”
Ta nắm chặt bàn tay đang cố rút về của Hứa Như Vân, ngoài mặt nở nụ cười, nhưng giọng nói không chút gợn sóng: “Muội nói đúng không, Hứa muội muội?”
Mọi người đều tỏ vẻ: Ồ ra là thế.
Đúng vậy, thứ truyền đi nhanh nhất trên đời này không phải là ánh sáng, mà là lời đồn.
Không lâu trước đây Hứa Như Vân gặp sơn tặc vô tình được ta cứu giúp đã là chuyện được truyền khắp kinh thành, chắc chắn đám người này cũng biết.
Hơn nữa Hứa Như Vân cũng không thể phủ nhận chuyện này.
Nếu không ả sẽ bị nói thành người vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói.
Cho nên ả đã bị rơi vào thế cục, không thể không miễn cưỡng cười nói: “Tỷ nói rất đúng, Khương tỷ tỷ.”