Sau khi làm quen với mọi người, rốt cuộc ta cũng có thể cùng các nàng ấy thảo luận về quần áo, kiểu tóc.
Chỉ có Hứa Như Vân ở bên cạnh, miệng cười mà mắt thất thần.
Bỗng nhiên Hưng Vinh Bá phu nhân đề nghị: “Mọi người đứng lâu chắc cũng mệt rồi, chúng ta vào phòng ngồi nghỉ chút, rồi tìm gì vui tiêu khiển đi.”
Ai nấy đều tán thành.
Sắc mắt của Hứa Như Vân cũng tốt lên rất nhiều.
Hai mắt ta sáng ngời.
Việc vui?
Việc gì vui?
Ta liên tưởng đến mấy cuộc tụ tập ở hiện đại.
Chẳng lẽ là ca hát uống rượu chơi mạt chược?
Ta nhớ chính xác trò mạt chược khởi xướng từ Trung Quốc cổ đại, cũng không rõ là quy tắc có thay đổi gì nhiều so với hiện đại hay không…
Ta vừa theo các nàng vào phòng, vừa suy tư.
Nhưng khi vừa nhìn thấy cái gọi là việc vui của bọn họ, ta suýt nữa hộc máu.
Vẽ tranh! Làm thơ! Viết văn chương!
Có phải mấy người này định nghĩa việc vui sai rồi đúng không?
Ta đang định lấy cớ đau bụng bỏ chạy, lại bị Hưng Vinh Bá phu nhân vịn vai.
“Không biết Lâm phu nhân đây am hiểu nhất là cái gì, có muốn tham gia không?”
Có lẽ nàng ấy thấy ta là người mới, nên có lòng tốt muốn giới thiệu cho ta thôi.
Nhưng mà ta…
Ta đành cười gượng nói: “Thật ra cũng có chút am hiểu, nhưng không tham gia có được không?”
Lúc này ta chỉ có thể dựa vào da mặt dày của mình.
Ta có thể cảm thấy bàn tay nàng ấy đang bắt lấy ta rõ ràng cứng đờ một chút.
Một lúc lâu sau nàng ấy cũng cười nói: “Nếu vậy thì chúng ta xem mấy tỷ muội khác chơi gì trước đã.”
Ta vội gật đầu: “Như thế cũng được.”