Tô Anh ngủ say đến nỗi mềm nhũn cả người, đứng trên hành lang vẫn có chút lười biếng.
Nàng không biết bên kia Lục Xung chật vật, lưng đổ mồ hôi lạnh.
Nàng lê đôi giày thêu, “lộc cộc” đi về phòng bếp, nhưng nàng không đi trên hành lang để đến thẳng phòng bếp.
Tô Anh bước xuống cầu thang, đi vào trong sân, vòng qua phía sau Lục Xung. Đầu tiên là liếc hắn một cái, sau đó nhẹ buông một câu: “Ồ, huynh đang giặt y phục à ~”
Sau đó, quay người đi vào bếp, bím tóc dài sau lưng đung đưa theo bước chân.
Lục Xung: “…”
Sự việc diễn ra rất nhanh, mà cũng may Lục Xung phản ứng nhanh nhẹn, trước khi Tô Anh đi đến hắn đã ngay lập tức vùi y phục vào xô nước.
Khuỷu tay đặt ở đầu gối, hai tay hắn buông thõng tự nhiên, từng giọt nước đọng trên ngón tay nhỏ xuống tí tách, lòng bàn tay hắn phủ một lớp xà phòng, trông có vẻ siêng năng đảm đang.
Mãi cho đến khi cánh cửa phòng bếp nhẹ nhàng đóng lại, căng thẳng trong lòng hắn mới từ từ được thả lỏng, nhìn xuống chiếc quần đã ướt sũng, đột nhiên cảm giác có chút mờ mịt.
Nàng ấy chắc chưa thấy đâu!
Tô Anh Anh không nên nhìn thấy, nàng cùng không nên biết hắn đã nằm mơ cái gì.
Khuôn mặt tuấn tú từ từ đỏ bừng, Lục Xung thẹn quá hóa giận, nhấc chân tính đá thùng gỗ, nhưng hắn lại không đá thúng gỗ mà thay vào đó lại đá vào thành giếng.
Đá thùng gỗ hỏng rồi lại mất công Tô Anh Anh phải ngồi tiếc của nữa!
Hình bóng Tô Anh lại hiện lên trong đầu, trong lòng Lục Xung bực bội nhưng cũng bối rối không kém.
__
Bữa sáng hôm nay Tô Anh làm mì sợi.
Nàng không biết tại sao, sáng nay tinh thần đặc biệt thoải mái, vui vẻ dùng gậy cán sợi mì.
Sau khi trụng mì qua nước sôi, rồi cho một nắm rau nhỏ vừa hái được trong vườn, nêm chút muối và dầu mè. Chỉ là bát mì đơn giản thôi nhưng vẫn thơm ngào ngạt!
Lục Xung đứng khoanh tay ở trong sân, ánh mắt thâm sâu nhìn Tô Anh.
Hắn không hiểu tại sao nàng lại xuất hiện trong giấc mơ của mình.
Tô Anh không nhịn được thử một miếng mì, hai mắt híp lại, cái miệng nhỏ “chẹp chẹp” cảm giác còn thiếu thiếu cái gì đó.
Nàng suy nghĩ một chút, rồi hai mắt sáng lên, đứng ở cửa phòng bếp gọi Lục Xung, “Chu Huyền Diễm, huynh đi hái chút hành lá vào đây!”
Nàng đột ngột nhìn sang, khiến đầu óc Lục Xung trắng xóa, ánh mắt cũng không biết nên nhìn chỗ nào, mặt dần nóng lên, chỉ biết ấp a ấp úng gật đầu, nhưng lại loay hoay một chỗ.
Tô Anh không biết hắn đang làm gì, liền tốt bụng nhắc nhở: “Hành lá ở gần bên tay trái của huynh á!”
Cơ thể Lục Xung hơi cứng lại: “Ta biết rồi!”
Mãi đến khi ngồi vào bàn ăn, Tô Anh mới cảm thấy hắn có gì đó không đúng cho lắm.
Động tác nhai của Tô Anh chậm lại, náng lén lút ngước mắt lên nhìn Lục Xung.
Lục Xung vẫn đang cúi đầu cặm cụi ăn mì, không có bất thường cả.
Tô Anh rõ ràng cảm giác được vừa rồi hắn đang nhìn mình, nàng trầm mặc rũ mắt xuống, tầm mắt vẫn ở trên mặt hắn ta.
Lại đột nhìn lên, Lục Xung vẫn đang ăn mì.
Sau khi thử lại nhiều lần, Tô Anh phát giác ra hắn đang cố ý.
“Chu Huyền Diễm?”
Lục Xung vẫn cúi đầu, tùy ý phát ra một tiếng “Ừm”.
Tô Anh cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, hắn đang né tránh nàng sao?
Nghĩ đến đây, Tô Anh đờ người ra một chút, đôi mắt hiện lên vẻ mất mát, ngón tay siết chặt đũa, tại sao vậy chứ?
Lòng ngực nàng đột nhiên có chút khó chịu, Tô Anh buồn bã nghĩ, chẳng lẽ nàng đã làm sai chuyện gì sao? Hay có việc gì đó nàng làm không được tốt?
Tô Anh đứng ngồi không yên, hơi mở miệng, nhưng không dám hỏi.
Nàng ngồi đối diện với Lục Xung, vừa nôn nóng lại vừa lo lắng đột nhiên không có tâm trạng ăn uống, cuối cùng vẫn không nuốt trôi được miếng nào.
Mà trong khi đó lúc nãy nàng rất thích món này.
Hai người không nói lời nào, bầu không khí lập tức vắng lặng.
Tô Anh có chút khó chịu, nàng không thể ngồi ở đây nữa, nàng không có cách nào để đối mặt với khuôn mặt lãnh đạm, thờ ở của Lục Xung, Tô Anh bưng bát đứng dậy, đôi mắt ảm đạm.
Nghe thấy động tĩnh, Lục Xung cuối cùng cũng nhướng mi lên, đối mặt với nàng.
Ho nhẹ một tiếng, một tia ngại ngùng thoáng hiện trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, giọng nói có chút ngượng nghịu: “Nàng ăn xong rồi?”
Tô Anh ngẩn người: “Ừ.”
Lục Xung cầm bát lên, đảo đảo đũa ăn hết sạch mì và canh còn sót lại trong bát, rồi cầm lấy khăn trên bàn để lau miệng, bàn tay to rộng vươn ra trước mặt nàng: “Đưa cho ta!”
Tô Anh khẽ nhìn bàn tay hắn. Siết chặt bát trong tay, tự hỏi tại sao hắn lại như vậy?
Trong mắt hắn có một tia sáng mỏng manh.
Trong lòng Tô Anh loạn lên, không biết tại sao lại cảm thấy hắn có chút kỳ quái!
Bàn tay Lục Xung đưa ra mãi, ngón tay vẫy vẫy hồi lâu, mà nàng vẫn không đưa bát cho hắn, liền nghiến răng nghiến lợi.
Qua trở về với bộ dạng nóng nảy, cáu kỉnh trong trí nhớ của Tô Anh, hắn giật chiếc bát trong tay nàng.
Nhìn thấy mì trong tô không vơi một sợi nào.
“Như thế này mà ăn xong rồi? nàng không đói sao?” Lục Xung hung hăng nói, lại là bộ dạng quen thuộc với Tô Anh.
Nàng vừa định gật đầu thì bụng liền ùng ục ùng ục.
Lục Xung liếm môi thích thú!
Hắn đặt mạnh chiếc bát xuống trước mặt Tô Anh, nâng cằm ra hiệu nàng ăn tiếp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng nghịu của Tô Anh đỏ bừng lên, đôi mi dày khẽ nhấp nháy, hai má căng mọng như trái đào.
Lục Xung ngứa răng, thật muốn cắn một miếng.
Tô Anh cuộn sợi mì cho vào miệng, sợi mì gần như bị bở ra thế mà không hiểu sao còn ngon hơn lúc nãy!
Nghĩ đến đó, trên mặt liền vui vẻ, khóe mắt cong lên, cười nhẹ.
“Nàng làm sao vậy?” Lục Xung vẫn đang lén lút nhìn cô, không nhịn được hỏi.
“Hả?” Tô Anh khó hiểu, đôi mắt tròn xoe, long lanh đối diện với đôi mắt phượng của hắn.
“Sao tự dưng lại ngồi cười một mình vậy?” Câu nói này là lời từ đáy lòng hắn, mặt cáu kỉnh nói: “Ăn mì của nàng đi.”
Hắn còn đang đợi để rửa bát đó!
Lục Xung lợi dụng lúc nàng bận cặm cụi, lấy ngón tay sờ sờ dái tai của mình!
Khiếp, sao mà nóng thế này! Đừng nói là ửng đỏ lên nhé.
Sau khi Tô Anh ăn hết bát mì, liền cầm khăn lụa che miệng, “ợ” nhẹ một tiếng.
Tai của Lục Xung rất thính. Muốn giả vờ như không nghe thấy cũng không được, đầu ngón tay đỡ trán, khóe môi hơi nhếch lên, cố khống chế để không bật cười ra tiếng.
Tô Anh lắp bắp nói: “Đây, đây là phản ứng bình thường mà.”
Nàng như này trêu mới vui, nhưng trước khi Lục Xung mở miệng trêu chọc nàng thì đã có người gõ cửa.
Tô Anh nghĩ chắc Lục Xung lại mua gì nữa rồi, người bên ngoài chắc lại là mấy người khuân vác đến giao đồ gì nữa đây.
Lục Xung thu hồi lại biểu cảm trên mặt, hiếm khi nhìn Tô Anh một cách nghiêm túc.
Cũng may trời còn sớm, trong sân cũng không có nhiều đồ lắm, đem y phục treo bên ngoài vào phòng đóng cửa sổ lại sẽ không thấy được bóng dáng Lục Xung.
Tô Anh đảo mắt nhìn quanh sân, cảm thấy không có gì bất thường thì đứng sau cánh cửa hỏi: “Ai đó?”
“Anh Anh, là ta.” Âm thanh nhẹ nhàng của Tống Bác Văn vang lên.
Tô Anh kinh ngạc, vội vàng tháo khóa rồi mở cửa, Tống Bác Văn đứng bên ngoài bê thêm một hộp đựng thức ăn.
“Anh Anh!” Tống Bác Văn chắp tay thi lễ.
“Biểu ca,” Tô Anh hơi cúi người đáp lễ, “Sao huynh lại ở đây?”
Nếu theo lễ nghĩa bình thường thì phải mời khách vào nhà uống trà, nhưng trong nhà nàng còn đang giấu nam nhân kia đó!
Tô Anh đột nhiên trở nên căng thẳng.
“Chẳng phải lần trước ở trong thanh ta bảo là sẽ đến thăm muội sao” Tống Bác Văn nhẹ nhàng nói.
Nhìn thấy khuôn mặt hơi ửng hồng của hắn, Tô Anh tính toán giờ giấc, hẳn phải đi sớm lắm hắn mới có thể đến đây vào giờ này! Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói một cách nghiêm túc. “Biểu ca, huynh không cần phải như thế này đâu.”
“Lần trước cũng chỉ là lời nói đùa vui thôi mà.”
Tống Bác Văn hiểu lầm: “Anh Anh, có phải muội trách chúng ta lâu rồi không đến thăm nàng đúng không, chúng ta, chúng ta đều là có lý do cả, muội nghe ta giải thích, cữu cữu ông ấy … “
“Không phải, không phải, biểu ca, muội đều hiểu mà, chúng ta lớn lên, mỗi người đều có chuyện riêng, các trưởng bối cũng bận rộn lo cho tiền đồ của mình, chúng ta cũng không thể như lúc nhỏ, chỉ biết vui chơi!” Tô Anh mỉm cười, như thể nàng thực sự không quan tâm đến chuyện đó.
Ai cũng có lý do của họ, ai cũng bận rộn chuyện của họ, nên phụ thân nàng cũng dần không đến thăm nàng, biểu ca cùng lớn lên từ nhỏ cũng dần xa cách, nàng đều hiểu!
Hơn nữa nàng vẫn luôn an phận ở núi Nhạn Hàng này, không gây phiền toái cho họ.
Tống Bác Văn chỉ có thể gật đầu, trên mặt mang theo áy náy: “Anh Anh, mọi chuyện muội nói đều đúng.”
Hai người họ nhìn nhau không nói gì, bầu không khí đột nhiên xấu hổ, Tống Bác Văn lúc này mới nhớ ra hộp đựng thức ăn: “Ta có mang đến cho muội chút đồ ăn đây, hộp hơi nặng chút, muội không bê nó được đâu.”
Tống Bác Văn nhìn xung quanh, nhớ ra họ vẫn đang đứng bên ngoài cửa, cũng không có bàn đề đặt đồ.
Ngón tay Tô Anh siết vạt áo, đang suy nghĩ nên nói như thế nào: “Biểu ca, trong phòng…”
“Ta sẽ không vào đâu.” Tống Bác Văn sốt ruột nói.
Khuôn mặt hắn có chút đỏ lên, mấy năm nay hắn cùng mẫu thân cũng thường xuyên tới đây, biết trong nhà, chỉ có phòng để tiếp khách nhưng lại thông với phòng nàng nằm nghỉ.
Bọn họ cũng không còn nhỏ nữa, bên cạnh cũng không có trưởng bối, mạo muội đi vào, đúng là không ổn lắm.
Tống Bác Văn đặt chiếc hộp xuống đất.
“Cảm ơn biểu ca.” Tô Anh thở phào nhẹ nhõm.
Tống Bác Văn do dự một chút, quyết định nói với nàng chuyện mà hắn tính nói: “Anh Anh, sắp tới cữu cữu cũng mãn nhiệm kỳ rồi, mọi người đang sắp xếp tháng sau sẽ chuyển lên kinh thành.”
Hôm nay hắn không có việc gì, liền dậy sớm đến đây là để nói chuyện này với nàng.
Tô Anh hơi hoảng hốt, đầu óc rối bời, chật vật xác nhận lại thông tin nghe được.
Chuyển lên kinh thành là có ý gì?
Là sẽ không bao giờ quay lại nữa sao?
Lúc này Tô Anh như chìm xuống đáy biển, vực sâu không đáy, nước biển cuồn cuộn vây quanh lòng ngực khiến nàng khó thở.
“Anh Anh! Anh Anh!” Thấy thần sắc không ổn của nàng, Tống Bác Văn liền nói lớn.
Sắc mặt Tô Anh tái nhợt, tay phải siết chặt cổ tay trái, lòng bàn tay tê dại do bị siết lại, cảm giác đau đớn khiến nàng tỉnh táo lại một.
“Ta không biết cữu cữu có an bài gì chưa, nhưng ta nghĩ vẫn nên nói cho nàng một tiếng, để muội suy tính trước, muội cũng nên sớm tính toán cho bản thân đi.” Tống Bác Văn thấp giọng nói.
Hắn ngập ngừng một lúc: “Ngày mai cữu cữu sẽ đến chùa Pháp Ẩn để cầu thượng lộ bình an. Muội nên, nên… lúc đó muội có thể đến tìm cửu cửu, chùa đông người, cửu cửu lại rất sĩ diện nên…”
Tô Anh biết bản thân người biểu ca này luôn là một hài tử ngoan, cô mẫu cũng kỳ vọng ở hắn rất nhiều, từ nhỏ đến giờ chưa từng phản nghịch, huống chi là tính toán âm mưu quỷ kế.
Có thể nói ra một câu như vậy, không khéo trong lòng hắn chắc phải luyện tập hàng trăm lần.
“Biểu ca, cảm ơn huynh, thực sự cảm ơn huynh.”
Cách một cánh cửa, Lục Xung đang giả vờ không quan tâm, đi loanh quanh, chậm rãi đứng ở bên tường, đúng lúc nghe thấy Tô Anh đang cảm ơn người ngoài kia.
Biểu ca?
Lục Xung nhớ tới người đàn ông mà hắn nhìn thấy khi hôm đó, bực bội nghĩ, thì ra là hắn!
Tô Anh bê hộp thức ăn nặng vào trong sân, nhìn thấy Lục Xung liền kinh ngạc.
Lục Xung giả vờ nói: “Ta ra đây để xem có giúp được gì không.”
Tô Anh lắc đầu: “Không có gì đâu.”
Lục Xung liếc mắt nhìn nàng, rồi rời mắt đi: “Ờ!”
Hắn nhìn qua thấy Tô Anh có cái gì đó không đúng lắm.
Vì trong lòng còn vướng mắc, nên Tô Anh không để ý đến ánh mắt của Lục Xung, chỉ biết đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đáy lòng nàng bị cảm xúc bất lực vô hình bao phủ.
Ánh mắt Lục Xung sắc bén: “Tô Anh Anh, nàng …”
Nàng có chuyện gì không vui đúng không!
Tô Anh nghiêng đầu nhìn hắn: “Chu Huyền Diễm, ai cũng đều có phụ mẫu sao?”
Lời nàng nói như một câu hỏi cũng như là một tiếng thở dài bất lực.
Ngoài ra còn ẩn chứa oán hờn mờ nhạt.
Nhìn biểu cảm Tô Anh lúc này, khiến Lục Xung nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã nhích cổ đến gần bàn tay hắn lúc đó (*), lần này ngoài sự ngạc nhiên, trong lòng hắn còn có một chút lo lắng, sợ hãi.
(*) Ở chương 1 lúc Lục Xung uy hiếp Tô Anh thì có dùng tay bóp cổ nàng, lúc say có nới lỏng thì Tô Anh lại đưa cổ đến gần lại như muốn Lục Xung bóp cổ nàng tiếp:< Công thêm chi tiết dây thừng treo ở cây ngoài vườn thì có vẻ lúc đó Tô Anh có ý nghĩ tiêu cực.
Giọng Lục Xung trầm hẳn: “Đúng vậy.”
Tô Anh gật đầu, coi như chấp nhận câu trả lời cho câu hỏi nàng vướng bận trong lòng.
Nàng thở ra dài một hơi, rồi mỉm cười, mọi phiền muộn vừa rồi dường như tan biến mất trong phút chốc, đột nhiên nàng chỉ vào hộp thức ăn nói với Lục Xung.
“Chu Huyền Diễm, nhìn xem chúng ta có gì này, trưa nay ăn được một bữa ngon rồi!”
Nàng vừa bước vào phòng, vừa lẩm bẩm: “Cũng không biết huynh có thích những thứ này không.”
Lục Xung đi theo sau nàng, im lặng một lúc lâu, hắn từ từ nheo mắt lại, ánh mắt thăm dò nhìn chằm chằm nàng không rời.
Tô Anh tự mình mở hộp thức ăn ra, lấy ra từng cái một, cẩn thận dọn ra một chút điểm tâm: “Huynh nếm thử xem có ngon không?”
Nhìn mãi cũng không thấy nàng có gì bất thường.
Lục Xung tạm thời để thả lỏng tâm tình, đi đến cạnh bàn, liếc mắt một cái, “Toàn bộ đều là của biểu ca nàng đem đến?”
Đầu nhỏ của Tô Anh gật gật liên tục: “Đúng vậy! Đúng vậy!”
Lục Xung cười khẩy một tiếng, khó chịu trong lòng.
Đêm khuya tĩnh lặng, Tô Anh cùng Lục Xung cách một lớp màn nói chuyện.
Đột nhiên Tô Anh hỏi: “Ngày mai ta muốn đến một nơi.”
Lục Xung còn đang thảo luận với nàng về việc con thỏ có ăn phân của chính mình hay không, nghe nàng hỏi thì chỉ nói: “Nàng muốn thì cứ đi, tùy nàng thôi!”
Nói xong mới bật giác thắc mắc, liền hỏi: “Mà nàng tính đi đâu?”
“Đến chùa Pháp Ẩn, trưa mai chúng ta ăn chay ở trong chùa, được không?”, Tô Anh thì thào.
“Ta cũng phải đi à?” Lục Xung nhướng mày.
“Huynh không tính đi cùng sao?” Tô Anh nhẹ giọng hỏi, mấy ngày nay hai bọn họ luôn ăn cơm cùng nhau, rồi lại ở cùng nhau, cho nên nàng vô thức quyết định giúp hắn luôn.
Lục Xung nằm thẳng, gác chân, thản nhiên hỏi: “Đây là nàng muốn mời ta đi cùng?”
Tô Anh tuy không thấy hắn, nhưng vẫn có thể đoán được vẻ mặt hiện tại của hắn, giọng mềm mại: “Đúng vậy, ta muốn mời huynh đi cùng? Có được không?”
Lục Xung ho nhẹ một tiếng, giả bộ lười biếng phát ra một tiếng “Ừm”.
Trong đêm đen, dường như mọi bí mật đều có thể giấu kín, tựa như rêu xanh đang lặng lẽ mọc lan tỏa nơi góc tường ẩm ướt, tựa như nhịp tim trong lòng ngực rắn chắc đang dần đập nhanh hơn, nhộn nhịp hơn, tựa như hàng lông mi đang khẽ nhấp nháy, run rẩy trên mí mắt.
______________________________________
Ta mỗi đêm đều trằn trọc ngủ không được, đều là do Tô Anh Anh!
—— ” Sổ tay ghi chép của Lục Xung.”