• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bàn tay Tô Anh vội lau đi những giọt mước mắt trên má, nàng rõ ràng biết người mà tiểu nhị đang nói đến chính là Chu Huyền Diễm, là người nói sẽ mang đồ ngon cho nàng khi hắn quay về vào buổi tối.

Nhưng nàng vẫn không bỏ cuộc mà cố gắng hết sức mình mà chờ.

“Đúng vậy! Ngươi nhìn đi, chính là người không mặc có áo giáp kia đó.” Tiểu nhị dùng dao sắc cắt đi da thịt, lộ ra sự thật đẫm máu.

Lúc này trong quán trà đã không còn nhiều người.

Tiểu nhị đến sát bên cửa xem náo nhiệt: “Vị tướng quân này hình như mới ngoài hai mươi. Hôm qua có mấy vị quan viên đến quán trà của chúng tôi uống trà. Tôi nghe thấy họ nói vị tướng quân này là vương gia, còn họ của hắn là họ Lục….”

Tiểu nhị lải nhải một hồi, không thấy động tĩnh thì quay đầu lại, liền thấy một khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt.

Tô Anh ngơ ngác nhìn phương xa, mước mắt vẫn luôn rơi xuống không dứt.

Tiểu nhị hoảng sợ, vội lùi lại mấy bước: “Vị cô nương này, ta đâu có trêu trọc ngươi!”

Tiểu nhị suy nghĩ, chợt hiểu ra, chắc là có hạt cát bay vào mắt của nàng, thò người ra buông màn xuống: “Hầy, Vị trí cửa sổ này đúng là có cái không tốt, ta giúp cô nương buông màn nhé.”

Hắn kéo màn xuống, nhưng tấm màn lại không hề dịch chuyển.

Tô Anh khóc đến thương tâm, nhìn giống như đứa trẻ bị lừa mất kẹo hồ lô đường, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ đáng thương. Khớp xương nhô lên trên mu bàn tay trắng nõn, quật cường mà nắm chặt tấm màn, không muốn bỏ xuống.

Nàng vừa khóc vừa nghĩ, nếu hiện tại nàng lao đến hỏi hắn, thì sẽ thế nào?

Nàng sẽ không như vậy, nàng không dám, nàng sợ, đến dũng khí mở miệng nàng cũng không có.

Tiểu nhị thử dùng sức kéo xuống một chút.

Lòng bàn tay của Tô Anh tê rần, lòng khẽ run, tay dần buông lỏng ra.

Tấm màn được buông xuống, chặn đi ánh mặt trời chói mắt, cũng chặn đi hình bóng khắc sâu trong đầu Tô Anh.

“Kìa, sao cô nương ngươi vẫn còn khóc vậy!” tiểu nhị cho rằng buông màn xuống sẽ đỡ hơn, không ngời nàng lại khóc nhiều hơn, vài khách nhân trong tiệm cũng đang quay sang nhìn họ, tiểu nhị sợ người khác hiểu lầm, sốt ruột nói: “Người khóc như vậy, chúng tôi làm sao buôn bán được!”

Tô Anh nâng hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, cầm tay nải: “Thực xin lỗi.”

Tô Anh xách theo tay nải nặng nề lang thang không có đích đến mà đi dưới trời nắng, nàng không biết mình muốn đi đâu.

Giờ phút này trong tâm tư của nàng đang cuộn lên từng đợt sóng lớn, ngực nàng như có một khối đá lớn đè nặng lên, ép tới mức không còn chút không khí nào, ngực nàng thật sự rất đau, nàng sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.

Tô Anh cong lưng ngồi xuống bên cạnh một tảng đá.

Tay nải bên người nàng như trở thành một bằng chứng, chứng minh nàng đã bị lừa, lừa tới mức nào.

Tô Anh bụm mặt, nước mắt từ khe hở ngón tay chảy xuống, Chu Huyền Diễm lừa nàng.

Không, hắn không phải Chu Huyền Diễm.

Tô Anh lắc đầu, lau khô nước mắt, nàng đến tên thật của hắn cũng không biết.

Nàng cái gì cũng không biết, nhưng vẫn thích hắn.

Tất cả nhưng tốt đẹp trước đây đều là giả dối.

Nàng cho rằng, nàng rốt cuộc cũng giống như những cô nương khác, có được hạnh phúc của chính mình.

Nhưng mọi thứ đều là mộng ảo, một khắc trước nàng còn vui vẻ nói với người khác hắn là vị hôn phu của nàng, ngay sau đó đã quay trở lại hiện thực.

Tô Anh chưa bao giờ nhận thức rõ ràng đến vậy, nàng vẫn là kẻ nghèo hèn với hai bàn tay trắng. Nàng không có mẹ cha, không có nhà, không có Thu nãi nãi, cũng không có Chu Huyền Diễm, nàng không có gì cả.

Nhưng tại sao lúc trước hắn lại đối xử tốt với nàng như vậy?

Nếu đã đối tốt với nàng, vậy vì sao lại lừa dối nàng chuyện đó? Có phải hắn có nỗi khổ riêng hay không? Hắn rời đi rồi, sau này có trở về không? Lời hắn nói có thật lòng không?

Nghi vấn cứ một cái tiếp nối một cái xuất hiện trong đầu Tô Anh, trái tim nàng ngày cảng đau hơn.

Nàng đưa tay lên ngực, tuyệt vọng nghĩ, không biết cảm giác được người kéo lên khỏi vũng bùn rồi lại bị thả xuống trở lại sẽ như thế nào đây!

Lúc này, người đi trên đường đã thưa thớt dần, nếu có người đi qua lúc này, sẽ có thể nhìn thấy một tiểu cô nương xinh đẹp ngồi dưới đất, ôm đầu gối khóc đến mức hơi thở đứt quãng, chật vật bất kham.

Lúc Diệp Thanh nhìn thấy Tô Anh, nàng giống như vừa được vớt từ dưới nước lên.

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tóc cùng với xiêm y đều bị mồ hôi làm cho ướt sũng, không biết là đã ngồi bao lâu dưới trời nắng.

Diệp Thanh vội vàng kéo nàng vào phòng: “Sao lại phơi người thành như vậy?”

Nàng nhìn ngoài trời, thấy trời đã là buổi chiều, mặt trời cũng đã về phía tây, không thể nào!

Diệp Thanh nhìn đồ trong tay nàng, bỗng trừng lớn đôi mắt: “Muội vào thành?”

Trong lòng Diệp Thanh lộp bộp, lôi kéo cánh tay nàng, nhìn kỹ lại: “Anh Anh, không phải ngươi đem tiền đi tiêu hết rồi trở về đấy chứ?”

Tô Anh phản ứng chậm chạp nhìn nàng, lắc lắc đầu, lại gật gật đầu.

Nàng không có đem tiền tiêu hết, chỉ là muốn giải sầu, đi đến mức quên luôn thời gian.

Khi nàng bừng tỉnh mới cảm thấy hai chân đau nhức, lòng bàn chân đau rát như có lửa cháy.

Diệp Thanh mình trạng thái nàng không đúng, vết thương rất giống khi băng bó giúp nàng năm đó, nhưng lúc này chỉ cho rằng nàng phơi nắng quá lâu nên không được tỉnh táo.

Bất đắc dĩ duỗi tay, dùng ngón tay điểm vào cái trán của nàng: “Muội cứ dốc sức đi tiêu hết tiền đi.”

Tô Anh nắm chặt tay nải trong tay, cho dù đáy lòng vẫn đang bị cảm xúc đau đớn bao phủ, nhưng vẫn kiên cường chống đối lại mà mỉm cười.

Diệp Thanh là thầy thuốc nên khá cẩn thận: “Y phục ướt như vậy không nên mặc nữa, ta tìm cho muội y phục của ta để thay trước.”

Diệp Thanh kéo nàng vào hậu viện.

Diệp thanh từ sau khi mang thai dáng người đầy đặn hơn nhiều, quần áo cũ trước kia đều cất dưới đáy hòm, lấy ra một kiện cho Tô Anh mặc.

Nàng cao hơn Tô Anh nửa cái đầu, cho nên Tô Anh mặc xiêm y của nàng cũng không vừa người, nàng cúi đầu giúp Tô Anh cuốn ống tay áo lên.

Tô Anh nhịn không được hốc mắt đỏ lên: “Diệp thanh tỷ tỷ, thực xin lỗi, muội lại mang thêm phiền toái cho tỷ.”

Diệp thanh ngẩng đầu, sửng sốt một chút: “Đây là làm sao vậy?”

Tô Anh không biết vì sao, nàng chỉ là, giờ phút này có chút yếu ớt, nàng hít hít mũi, nhẹ giọng nói: “Diệp Thanh tỷ tỷ, tỷ giống như mẹ của ta vậy!”

Diệp Thanh biết thân thế của nàng, trong lòng chua xót, thở dài một tiếng, nói: “Nói cái gì vậy? Ta không có đứa con lớn như muội.”

“Thực xin lỗi.” Đôi mắt Tô Anh chứa đầy hơi nước, có chút đáng thương.

Diệp Thanh trong lòng mễm mũm, nói đùa mà vuốt ve bụng mình: “Vậy về sau muội cùng nó gọi ta là mẹ đi.”

Tần đại phu ở trong sân mang dưa hấu cho Tô Anh giải nhiệt, nghe thấy các nàng đang nói chuyện, lặng lẽ khụ một tiếng.

Diệp Thanh chỉ chỉ bên ngoài: “Về sau gọi huynh ấy là cha.”

Tần đại phu đem dưa hấu vào, hừ một tiếng: “Mau ăn dưa đi!”

Diệp Thanh cùng Tần đại phu nhìn nhau cười ngọt ngào.

Tô Anh cũng cong môi cười theo một chút, ngón tay gạt đi giọt nước mắt ở khóe mắt, trong lòng tràn đầy ảm đạm và chua xót.

Sau khi Tần đại phu buông mâm trái cây, lại đi vào trong viện tiếp tục chuẩn bị lại thảo dược.

Diệp Thanh đưa cho Tô Anh một miếng dưa hấu.

Dưa hấu vẫn luôn ngâm trong giếng, cắn một ngụm mát lạnh, Tô Anh không khỏi rùng mình một cái.

Diệp Thanh nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng cười cười.

Nàng đột nhiên nghĩ tới một việc, bên người Tô Anh không có trưởng bối chiếu cố, lúc đầu không nói làm gì, hiện tại cái nam nhân Chu Huyền Diễm kia ở cùng nàng, có những chuyện có thể nàng không biết.

Tuy bây giờ họ đang vui vẻ ngọt ngào, nhưng rốt cuộc vẫn chưa thành thân, vạn nhất không biết cái nào nặng nhẹ, làm ra chuyện gì thì không tốt.

“Anh Anh, ngày thường muội cũng Chu Huyền Diễm ngủ thế nào?” Diệp Thanh hỏi thẳng thắn.

Nghe thấy cái tên này, trái tim Tô Anh đột nhiên co rút lại, hộc mắt so với dưa hấu còn đỏ hơn.

Diệp Thanh cả kinh cho rằng Chu Huyền Diễm khi dễ nàng, còn không kịp đợi để hỏi thì nghe Tô Anh nhẹ nhàng nói: “Huynh ấy đang bị thương nên ngủ ở trên giường, còn muội ngủ ghế ở phòng bên ngoài.”

Diệp Thanh nhẹ thở dài một hơi: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ngàn vạn lần đừng để hắn ăn hiếp muội.”

Tô Anh khổ sở nghĩ, hắn không khi dễ nàng, thậm chí đối với nàng rất tốt, hắn chỉ là lừa nàng thôi.

Diệp Thanh sợ nàng không hiểu, suy nghĩ rồi đứng dạy lục tung đồ để tìm ra một quyển sách ở dưới đáy hòm, rồi ngồi trở lại bên cạnh Tô Anh.

Tô Anh cầm khắn lau khóe miệng, trong tầm mắt xuất hiện một quyển sách.

Tô Anh nhìn thoáng qua, nàng chỉ có mấy quyển sách thường thường: “Quyển lần trước muội còn chưa xem xong.”

Diệp Thanh đem quyển sách đến trước mắt nàng, biểu tình nghiêm túc: “Không giống nhau.”

Một hồi lâu sau, Tô Anh khép lại quyển sách, trầm mặc trong chốc lát, khuôn mặt bị phơi nắng đến đỏ vừa bớt đỏ đã lại chậm rãi đỏ lên.

Ngón tay cầm chắc gáy sách, trang giấy dọc theo khe hở ngón tay mềm mịn, mới hoảng loạn đem quyển sách trả lại, thanh âm rất nhỏ: “Muội, muội đã biết, cảm ơn Diệp tỷ tỷ nhắc nhở.”

Chưa từng có người giảng cho nàng chuyện này, trước kia nàng bị lãng quên ở trên núi Nhạn Hàng, mơ màng sống qua ngày, thành thân sinh con đều quá xa vời với nàng.

Mãi cho đến khi gặp Chu Huyền Diễm, lúc ngọt ngào nàng cũng có ảo tưởng về tương lai.

Nhìn phu thê Diệp Thanh sinh hoạt, nàng nghĩ đến cảnh tượng tốt đẹp, nàng chờ mong cảnh mình cùng Chu Huyễn Diễm ở bên nhau sau này, cũng là phu thê ân ái, cũng sẽ cùng nhau sinh một hài tử đáng yêu.

Nàng sẽ có được một thứ thuộc về nàng, một thứ nàng khát vọng đã lâu.

Nhưng hết thảy mọi thứ đều là hoa trong gương, trăng dưới nước, dễ được dễ mất, Tô Anh trong lòng mê mang, không biết tiếp theo nên đi thế nào.

Sau khi tắm xong, Tô Anh tựa vào thùng gỗ, thở từng hơi.

Nghe tiếng côn trùng kêu vàng ngoài cứa sổ, tâm sự trong lòng chậm rãi tiêu tan.

Tô Anh phủ thêm áo ngoài, đi vào tịnh phòng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, bóng đêm thanh lãnh, sân nhỏ phảng phất trở nên trống trải hơn nhiều, nàng đột nhiên không thể tiếp thu loại cảm giác tâm tình hoảng loạn trong yên tĩnh như vậy.

Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng động.

Tim Tô Anh run lên, theo bản năng muốn chạy đi.

Chờ nàng trốn vào trong phòng rồi mới phản ứng lại, nàng đang làm gì vậy chứ, dưới ánh nến nhàn nhạt nàng nhìn thấy trong gương đồng đôi mắt sưng đỏ cùng chóp mũ phiến hồng.

Nàng nhẹ nói: “Tô Anh, ngươi cũng thật nhát gan!”

Lục Xung rất bận, nhưng nghĩ lúc trở về có thể nhìn thấy Tô Anh, cả người hắn như lấy lại sức lực, lại nghĩ sau đó phải xa nàng mấy tháng, trong lòng giống như bị ép buộc, có chút hoảng.

Sốt ruột đem chuyện hôm nay xử lý ổn thỏa là có thể trở về trước khi trời tối, nhưng vì mua tương giò của Nguyệt Hương lâu, nên phải đợi thêm nửa canh giờ.

Cúi đầu nhìn hộp đồ ăn trong tay, trong lúc chờ hắn đã nghe đến hương vị của tương giò kia rồi, hắn đắc ý dạt dào nghĩ, Tô Anh nhất định sẽ thích cho mà coi!

Lục Xung lập tức đi đến nhà chính, để hộp đồ ăn ở trên bàn, nhìn lên, Tô anh lại đang để nguyên một cái đầu ướt dầm dề.

Lục Xung cau mày, thuận tay cầm cái khăn chỗ chậu rửa lên, đi đến giúp nàng lau tóc: “Tô Anh Anh, sao không lau khô tóc chứ.”

Thân thể Tô Anh hơi cứng lại, há miệng thở dốc, lại không biết nói gì với hắn.

Tô Anh quay lưng lại phía Lục Xung, không nói gì, chỉ nhỏ giọng “ừm” một tiếng.

Lục Xung nghĩ đến ngữ khí nặng nề vừa rồi đã chọc nàng không vui, liền giải thích: “Ta lo lắng muội sẽ bị cảm lạnh.”

Tô Anh ghé mắt, thoáng nhìn bọn họ trong gương đồng, hắn nghiêm túc lau tóc cho nàng, giống như đang làm chuyện quan trọng.

Cảm xúc của Tô Anh dịu xuống, không biết bản thân mình có ý nghĩa gì với hắn.

Lục Xung ngước mắt nhìn nàng một cái, mày kiếm nhếc lên, mắt phượng nghiêm túc nhìn: “Tô Anh Anh, đôi mắt của nàng làm sao vậy?”

Bộ dáng hắn hùng hổ nhìn nàng giống như nàng bị người khác bắt nạt, còn hắn thì muốn đi báo thù cho nàng vậy.

Rõ ràng, người bắt nạt nàng là hắn.

Lục Xung cầm lấy tay nàng, đem nàng quay lại phía hắn, bàn tay to rộng nắm lấy cằm nàng, xụ mặt, chỉ cần Tô Anh nói một câu là hắn sẽ đi liền.

Tô Anh né tránh, rũ đôi mắt che giấu ánh mắt buồn bã, thanh âm nhỏ bé yếu ớt, nói: “Lúc tắm bị nước vào mắt, đau quá nên vậy.”

Lục Xung không nghĩ tới một ngày, Anh Anh của hắn cũng học được cách che giấu cảm xúc, cũng giống như Tô Anh không nghĩ tới hắn sẽ lừa nàng.

Lục Xung tuyệt đối tin tưởng lời nàng không một chút nghi ngờ, hắn đau lòng nhìn nàng: “Ta giúp Anh Anh thổi nhé___”

Hơi thở ấm áp của Lục Xung phả vào mí mắt nàng, biểu tình chuyên chú, giống như chú chó liếm miệng vết thương cho kẻ nó yêu thương, ôn nhu đến mức Tô Anh muốn khóc.

Nàng thừa nhân mình nhát gan, thừa nhận mình yếu đuối, thừa nhận nàng thật sự rất thích hắn!

Thích đến mức nàng không giám hỏi hắn, nàng sợ nếu nàng hỏi, sẽ giống như tầng giấy mỏng bị chọc thủng, mọi thứ sẽ hóa thành bọt biển tan biến mất.

Lục Xung giơ tay, lòng bàn tay chạm vào khóe mắt nàng, mang theo vết chai có chút thô giáp.

Tô Anh trong lòng đột nhiên tức giận, lúc trước còn cho rằng hắn khi còn nhỏ chịu nhiều khổ cực, cho rằng chủ nhân bạc đãi hắn, nên tay mới có vết chai.

Hiện tại biết được, đó đều là do hắn tập võ mà thành.

Hơn nữa, trên người hắn một chút cảm giác thương nhân cũng không có.

Nơi chốn ở đều lộ, hắn lừa nàng đến mức tùy ý không tính toán.

Tô Anh đột nhiền trừng hắn.

Lục Xung không biết làm sao, ôn nhu hỏi: “Ta thổi khiến nàng khó chịu sao?”

Tô Anh dụi mắt, nói nhỏ: “Không còn khó chịu nữa rồi.”

Lục Xung lấy đi cái khăn trên đầu nàng, rũ nhẹ, bàn tay ở trên đầu nàng xoa nhẹ: “Lại kia ăn tương giò đi.”

Tô Anh lấy khăn che lại đôi mắt mình:……..

Đây là khăn rửa mặt của nàng.

Tô Anh bị Lục Xung ấn ngồi xuống ghế, trước mặt bày ra tương giò mà hắn mang về, mấy đĩa nhỏ cùng một ít bánh nướng, hắn nhét vào tay nàng một đôi đũa.

Lục Xung đứng ở phía sau nàng, một bên giúp nàng lau khô tóc, một bên thúc giục nói: “Mau ăn đi!”

Ngón tay Tô Anh run rẩy nắm chiếc đũa, kẹp một miếng thịt nhỏ cho vào trong miệng.

Hắn nhớ rõ lời hứa hẹn mang đồ về cho nàng, vậy thì lời hứa khi hắn rời đi cũng sẽ trở về lại với nàng cũng vậy đúng không?

Chỉ là nàng không nghĩ sẽ chờ hắn!

Hai bọn họ đã định là không dành cho nhau.

Giờ khắc này nàng nghĩ kỹ lại, trong lòng Tô Anh có rất nhiều tiếc nuối.

Tô Anh không dám thừa nhận, sở dĩ nàng khổ sở như vậy là vì nàng ý thức được nàng cùng Chu Huyền Diễm có một khoảng cách rất xa, đó chính là thận phận không tương xứng.

Hắn không phải thương nhân bất hạnh chờ bị chủ nhân xử phạt, hắn là tướng quân uy phong nắm giữ binh quyền.

Toàn bộ dũng khí của nàng vào một khắc đó đã hoàn toàn tan thành mấy khói.

Lục Xung đem toàn bộ tóc của nàng rũ xuống phía sau, phòng ngừa chúng rơi vào trong bát của nàng.

Hắn xoay người lấy hộp trang điểm đến, cầm lấy cây lược gỗ, thoáng nhìn thấy đầu giường của hắn đặt một chồng đồ, đồng tử rãn ra: “Tô Anh Anh, có phải ngươi lại mua đồ hay không?”

“Là y phục mùa đông sao?” Lục Xung cở ra lớp bọc bên ngoài.

Tô Anh cảm thấy thẹn vì mình tự đa tình, nàng căn môi một chút: “Chàng, chàng có cần không?”

“Đương nhiên rồi! Vừa hay để mặc lúc lên kinh thành.” Luc Xung vui vẻ rạo rực nói.

Hắn cẩn thận nhìn y phục mùa đông, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vui vẻ, Anh Anh nhà hắn chính là đang đau lòng cho hắn.

Nhưng Lục Xung cũng lo nàng đem tiền bên mình đều dùng cho hắn, bên người nàng không còn nhiều tiền, đem ngân phiếu đã cầm hôm nay lấy ra, đưa cho Tô Anh: “Nàng cầm lấy.”

Nhìn một xấp ngân phiếu thật dày, trong mắt Tô Anh ảm đạm, thì ra hắn lại có thể tùy tiện lấy ra nhiều tiền như vậy.

Nàng còn ngốc ngếch mà lo lắng sợ hắn không có tiền để bồi thường lại tiền hàng cho chủ, thậm chí nàng còn đem khế đất đi cầm.

Trong lúc Tô Anh đang miên man suy nghĩ, Lục Xung cũng thấy lạ tại sao nàng không bắt hắn thử y phục?

Rõ ràng ngày hôm qua nàng còn rất hứng thú, đôi mắt hận không thể dính ở trên người hắn.

Nghĩ đến đây, tai Lục Xung đỏ lên.

Hắn nghĩ, hẳn là do không tiện thôi!

Đang hè mà lại liên tục thử y phục thu đông thì lại nóng quá.

Môi Lục Xung khẽ cong, Anh Anh quả thật rất chu đáo!

Tô Anh tức giận mà ăn sạch đồ ăn, đến nỗi no căng bụng, đến khi trốn dưới chăn lặng lẽ lau nước mắt.

Đêm khuya luôn là lúc mà con người ta đa sầu đa cảm, huống chi vốn yếu ớt như Tô Anh, nàng buồn bã suy đoán tâm tư của Chu Huyền Diễm, hoài nghi tình cảm của hắn.

Nàng không biết mình có phải là trò tiêu khiển mà hắn tìm đến lúc buồn chán không, hắn có thể trao cho cô một chút chân thành, nhưng sau này khi hắn trở lại cuộc sống bình thường, sự chân thành ấy liệu có thể duy trì được bao lâu?

Hai người họ mới quen nhau hơn hai tháng, khoảng thời gian ngắn ngủi này chẳng có gì đáng nói bằng năm tháng dài đằng đẵng ngoài kia, hắn có địa vị, có tài sản giàu lớn, có cuộc sống vinh hoa phú quý, sau khi ra đi một thời gian hắn có thể cũng sẽ quên đi nàng

Tuy nhiên, những ngày ở bên hắn lại là những ngày tháng tươi đẹp nhất trong cuộc đời u ám của nàng.

Thật ra, Tô Anh rất vui vì có thể gắp được hắn.

Nàng nghĩ rằng, có lẽ cả đời này trái tim nàng không chứa được thêm ai khác nữa.

Tô Anh muốn giữ lại gì đó cho mình.

Ngón tay Tô Anh run rẩy cởi bỏ tấm y phục trên người, y phục mỏng manh dễ dàng rơi khỏi tấm thân nàng.

Cánh tay mềm mại vén màn lên, đối diện với ánh trăng và tấm màn mỏng, Tô Anh nhìn thấy người đang ngủ trên giường, trong lòng run lên, không chút do dự.

Lục Xung trong lúc ngủ cũng rất cảnh giác, hương thơm phảng phất dần bao trùm, hắn biết ngoại trừ Tô Anh ra thì không ai có hương thơm này, cho nên hắn thả lỏng cảnh giác, tùy tiện xoa đầu, mắt phượng chầm chậm mở mở, ánh mắt chưa tỉnh hẳn, hắn khàn giọng hỏi: “Sao vậy? Anh Anh?”

Ván giường khẽ động, tấm chăn mỏng trên người hắn được vén lên, thân thể mềm mại thơm ngát rúc vào trong ngực hắn, Lục Xung chợt bừng tỉnh.

______________________________________

Anh Anh nhà ta chăm sóc ta rất tốt ~

Nàng rất yêu ta!

Đương nhiên, ta cũng yêu nàng!

—— “Sổ tay ghi chép của Lục Xung.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK