Nhìn chung đề kiểm tra THPT Dương Minh có sự phân hóa rõ rệt, nghĩa là rất dễ dàng làm được bảy điểm nhưng thật khó để đạt tám điểm trở lên. Đề thi sẽ gồm năm câu cuối ở phần trắc nghiệm để phân loại học sinh. Nếu làm được ba câu cuối ở phần trắc nghiệm sẽ ở mức tám điểm đến chín điểm, còn câu cuối cùng ở phần tự luận sẽ quyết định điểm mười. Câu cuối tự luận rơi vào dạng đề thực tế yêu cầu học sinh phải lặp luận chặt chẽ có logic. Rất ít học sinh có thể đạt được điểm mười trọn vẹn bởi vì bọn họ hiểu, nhưng không thể diễn giải một cách trôi chảy, mạch lạc dẫn đến mất điểm.
"Đù! Duy được mười điểm toán kìa.”
"Đỉnh vc.”
Một đám người lao nhao tới, họ chụm đầu, vây kín chỗ ngồi của Duy, hỏi hết chỗ này đến chỗ kia.
"Từng người hỏi, tụi mày hỏi dồn dập vậy, sao tao trả lời được.”
"Hiên ơi, cho tớ mượn chỗ của cậu nhé.”
Trước lời đề nghị của bạn nữ nọ, cô mỉm cười rồi đứng dậy nhường chỗ cho bạn ấy. Trong lớp không còn chỗ nào trống nên cô lại ra ngoài hành lang, hít không khí mát mẻ lúc sáng sớm. Hình như hôm nay, các giáo viên đều không lên lớp mà chỉ trả bài cho toàn trường nên cũng có vài học sinh ra ngoài hành lang giống như cô.
Trời đã sang cuối thu, thời tiết có khi xuống đến 17 độ C. Gió bên ngoài lành lạnh, không ấm áp như trong phòng học, cô quay vào lớp lấy áo khoác đồng phục thì thấy đám đông tản ra từ lúc nào.
Trở về chỗ ngồi, việc đầu tiên cô làm là sắp xếp lại xấp đề thi, xem điểm từng môn học, nhìn chung điểm các môn đều rất cao, môn anh văn đạt điểm tuyệt đối, môn toán thì được chín phẩy năm. Cô biết trình bày tự luận vẫn còn hạn chế, nhưng lại chẳng biết khắc phục ở đâu. Giáo viên cũng từng nói rõ cách để trình bày ăn điểm, thực tế chứng minh, lý thuyết và thực hành không hề giống nhau, hệt như hai đường thẳng song song vậy.
Cô quay người xuống, mở miệng định hỏi Cảnh Duy thì thấy cậu đang bận rộn giải đề ôn đội tuyển, cũng không buồn quan tâm đến Bảo ôm điện thoại cười hố hố bên cạnh.
Hình như đây là thời điểm không thích hợp.
Sau đó lại quay lên.
Giờ giải lao.
Gia Hân mang đề thi tới bên cạnh Duy, giọng đè thấp, nhẹ nhàng.
"Duy ơi! Chỗ này tớ vẫn chưa hiểu lắm.”
"Đâu?”
Cảnh Duy nhấc mắt nhìn cô bạn, rồi lấy giấy nháp ra, vừa giảng vừa giải bài, chưa đợi cô nói ra khúc mắc, cậu đã trực tiếp chỉ ra rồi.
"Cậu giỏi thật đó, giảng cũng dễ hiểu nữa.”
"Cảm ơn.”
Đang lúc cậu định đóng tập, chuẩn bị ra ngoài. Gia Hân lại nói tiếp.
"Môn lý, có chỗ tớ không hiểu.”
“Chỗ nào?”
Sau đó, cậu lại ngồi xuống, giảng bài thêm một lượt nữa.
Mãi đến khi hết giờ giải lao, Gia Hân mới rời đi. Vĩnh Hiên nhìn theo bóng lưng của cô nàng dần dần ngồi xuống bàn đầu cửa ra vào, mới thu tầm mắt, đoạn quay xuống, hỏi.
"Duy ơi! Tớ muốn…”
Lời nói chưa thoát ra khỏi cuống họng, giọng nam đã xen ngang.
"Để khi khác đi, hôm nay tôi hơi mệt.”
"Ừm, thế thì thôi vậy.”
“Đang ở độ giao mùa thu sang đông, cậu chú ý giữ gìn sức khỏe. Uống nhiều nước ấm, nếu cần thì mua thuốc uống.” Cô nói thêm, ánh mắt ngần ngừ giây lát, sau đó quay ngoắt lên.
"Xem người ta quan tâm mày chưa kìa.” Hoài Bảo ngồi bên cạnh, nhướng mày trêu chọc.
Đương nhiên đó chỉ là câu nói đùa của bọn con trai khi thấy người con gái nào tỏ vẻ quan tâm. Vì Bảo không biết rõ chuyện giữa hai người bọn họ.
(...)
Rốt cuộc cô vẫn tìm đến thầy Tú để nhờ giải đáp câu cuối tự luận.
"Em cảm ơn thầy.”
Thầy Tú nở nụ cười hiền từ, thầy lại bảo.
"Không sao, em chăm chỉ làm nhiều bài tập là quen ấy mà.”
"Vâng.”
Cô đang định xoay người rời đi thì thầy lại nói.
"Em chỉ trình bày không được mạch lạc, chứ không hẳn là không thể làm được. Em không cần tự tạo áp lực cho bản thân.”
"Vâng, em cảm ơn thầy.”
Buổi trưa, cô ghé vào căng - tin mua một phần cơm trưa và mua một chai sữa Yomost. Cô cầm khay bạc đặt xuống bàn, một tay nghịch điện thoại chơi, một tay cầm thìa múc cơm. Cơm khá khô, không mềm dẻo như cơm nhà ăn, lại còn khô hơn hẳn lần trước cô ăn. Vĩnh Hiên ăn một thìa cơm đã phải múc một thìa canh uống để nuốt xuống.
"Cho cháu một phần cơm cà ri.”
"Có ngay.”
Cảnh Duy bê khay nhôm đảo mắt tìm chỗ ngồi, chợt nhìn thấy Hiên vẫy tay, cười tươi. Ánh mắt giao nhau giữa không trung. Cậu liền lờ đi, sải chân tiến tới bàn thứ năm, cách cô ba bàn không buồn để ý tới biểu cảm đã mếu mó thành đủ hình dạng.
Vài giây sau, cậu cảm thấy ghế đối diện hơi dịch chuyển, ngước mắt nhìn lên đã thấy Vĩnh Hiên ngồi xuống, miệng cười lả giả.
"Bên kia gần quạt, tớ thấy hơi lạnh, cũng không tiện tắt đi.”
"Ừ.”
Bị ánh mắt dò hỏi của cô nhìn chằm chặp, Duy hơi mất tự nhiên, buộc cậu ngước mắt lên nhìn. Đôi mắt hạnh nhân trong veo, thuần khiết như nước hồ mùa thu dát những tia lấp lánh. Cô nhìn thẳng thừng vào cậu, một cái nhìn táo bạo, không e ngại, nhưng lại làm Duy hơi mất tự nhiên, cậu xoa phần cổ gáy.
"Cậu đang giận tớ à?”
Lần này là Hiên chủ động hỏi.
"Không.”
Mặc dù thừa hiểu tính cách cậu lạnh lùng nhưng khi cô cần gì vẫn ra tay giúp đỡ, chứ không phải hoàn toàn phớt lờ cô như lần này.
Cô chống cằm nhìn cậu.
"Thiệt hông?”
Cảnh Duy: “...”
Cảnh Duy cúi đầu ăn cơm. Từ góc độ này, cô không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt, cậu khua thìa múc cà ri thịt, há miệng ăn. Tốc độ ăn cơm của cậu khá nhanh nên sau một khoảng thời gian ngắn, khay cơm đã bóng loáng, loáng đến độ có thể soi mặt.
"Tôi xong rồi, đi trước đây.” Cảnh Duy cầm khay cơm, dùng một tay khiêng khay cơm, không nhìn vào mắt cô.
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Rõ ràng là có chuyện gì đó.
Cô chau mày nhìn người con trai mình thích rời khỏi căng - tin. Dáng vẻ lạnh lùng cũng đỗi xa cách khuất dần sau cánh cửa ra vào.
Vĩnh Hiên thở dài một hơi, nhìn khay cơm vẫn còn đầy ú, chọc đũa vào miếng đậu phụ. Gần hai mươi phút sau, mới ăn hết khay cơm, khi trở về thì mặt trời đã lên cao, nắng bắt đầu gắt gỏng hơn lúc sáng. Cô dùng tay che đầu chạy về phía lớp học, mới đứng ngoài cửa đã thấy dáng vẻ quen thuộc, cậu vùi đầu vào cánh tay, đầu ngoảnh về phía cửa sổ, cô không đoán được là cậu đã ngủ hay chưa.
Cô tiến lại gần, kéo rèm ngăn chặn những tia nắng lọt qua khe cửa. Sau đó, trở về chỗ ngồi, làm bài tập về nhà lúc sáng.
Không hiểu từ lúc nào, cậu có thể ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng vấn vương nơi khứu giác. Như là một sự pha trộn giữa vị trái cây mát lạnh và mùi kẹo ngọt. Cậu mơ hồ mở to đôi mắt, nhưng như có một sức mạnh vô hình kìm kẹp lại, khiến cậu không thể nhìn rõ phía trước.
Mùi hương ấy vẫn cứ thoang thoảng, một lần nữa ru cậu vào giấc ngủ.