Khoảng thời gian cuối học kỳ 1, số lượng học sinh ở lại trường buổi tối tăng lên, đa số là học sinh lớp 12. Tuy nhiên, học sinh lớp 10 và lớp 11 cũng bon chen ở lại học tập với bạn bè cho vui, cho có động lực. Cứ như vậy, những ánh đèn vàng trong các phòng học nối đuôi nhau, sáng trưng như ban ngày.
Gần thi cuối kỳ nên ngày nào bọn họ cũng ở lại lớp tự học đến chín giờ rồi mới về nhà. Những hôm đi học thêm thì về thẳng nhà, không ở lại trường.
Vĩnh Hiên cũng là một trong những bạn ở lại lớp học buổi tối. Cô thích cảm giác học cùng bạn bè và học cùng cậu, mặc dù lúc nào cậu cũng muốn né tránh cô, nhưng không sao cả, cô chịu được.
Hiên thoải mái bày xếp sách vở sang một bên, lấy giấy bút ra bắt đầu làm bài tập Toán, Lý, Hóa. Học đến bảy rưỡi tối thì mọi người lôi bịch bánh tráng trộn trong ngăn bàn, mặt mày hào hứng.
"Hiên, ăn bánh tráng trộn không?"
Mặc dù đã ăn nhiều món sơn hào hải vị, nhưng cô chỉ ăn hợp khẩu vị Việt Nam. Đối với cô, không món ăn nào có thể vượt qua các ẩm thực nước nhà. Bên cạnh đó, cô còn khá thích ăn mấy món ăn vặt đường phố nữa.
"Có."
Hiên kéo ghế sang chỗ nhóm con gái ngồi, vừa ăn vừa trò chuyện phiếm. Chủ yếu là nghe bọn họ thảo luận về các vấn đề đang xảy ra trong trường học và những góc khuất mà ít ai biết. Càng nghe thì càng ham vui, suýt nữa thì quên mất chưa làm xong bài tập. May mà cuộc vui chỉ dừng lại trong khoảng mười lăm phút.
Đồng hồ treo trên tường chỉ tám giờ bốn mươi phút. Trong lớp chỉ còn lác đác năm bạn học sinh. Bọn họ thu dọn sách vở chuẩn bị ra về, thấy Hiên vẫn còn ngồi trên lớp giải bài tập thì hỏi han.
"Mày chưa về à, Hiên?"
"Tụi mày về trước đi. Tao còn một bài nữa chưa làm xong."
"Ừm. Vậy bọn tao về trước nhé."
Đến khi giải xong bài tập khó cuối trang, đồng hồ điểm chín giờ tối. Cô vươn vai đứng dậy, phóng tầm mắt ra bên ngoài, mọi người trong trường về nhà, cô cũng mau chóng về nhà thôi.
Khi bước ra bên ngoài bầu không khí im ắng, vắng lặng như tờ. Mỗi lần bước đi, cô như nảy sinh ảo giác có hàng ngàn con mắt vô hình đang dán chặt lên người. Những câu chuyện tâm linh, huyền bí xảy ra ở trường học mà cô được nghe kể vào tiết thể dục đan xen, chồng chất lên nhau tạo thành thước phim kinh dị. Do đó bước chân càng nhanh, càng hối hả, cô không dám ngoảnh đầu nhìn phía sau, chỉ dám nhìn thẳng một hướng bước về phía trước.
Tách.
Bỗng nhiên, ánh sáng tỏa ra từ các bóng đèn vụt tắt, bóng tối như bao trùm nuốt chửng mọi thứ xung quanh. Giây phút ấy, cô như chết lặng, không khí xung quanh dường như loãng đi, ngột ngạt, khó chịu, làm cô không thể hít thở một cách bình thường được. Càng về đêm, gió càng lạnh đến thấu xương thấm sâu vào xương tủy, nhưng cô lại luôn cảm thấy nóng trong người. Bởi lẽ mồ hôi túa ra không ngớt.
Loay hoay mãi mới rút ra chiếc điện thoại trong cặp, nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu, thở ra, lặp đi lặp lại bốn năm lần, vẫn không thể bình tĩnh bước đi tiếp. Tưởng chừng như đôi chân nhão ra, mềm như cọng bún. Bên ngực trái dồn dập như trống đánh, cô mơ hồ vịn vào tường để tìm điểm tựa lưng vào.
Sợ sệt, hoảng loạn, tuyệt vọng là những từ miêu tả cảm xúc của cô bây giờ.
Cảm nhận được vị mặn chát không ngừng rơi xuống, cô vươn tay gạt giọt lệ, kìm nén những tiếng nấc. Loạng choạng vịn tường đứng dậy, mở đèn pin điện thoại soi đường. Khó khăn lắm mới nhấc chân đi được vài bước tới cầu thang thì lại nghe tiếng lịch bịch, ầm ầm vang dội.
Thật ra nghe giống tiếng bước chân chạy nhưng do bầu không khí quá đỗi im lặng nên khiến cho âm thanh ấy man rợn. m thanh đó có xu hướng chạy lại gần, lại gần chỗ Hiên hơn. Cô vươn tay vịn tường, thở hổn hển, nhắm tịt mắt lại, bước lùi ra phía sau.
"Hiên!"
Nghe thấy giọng nam quen thuộc, cô mới mở he hé rồi mở to đôi mắt nhìn người trước mắt.
Là con người!
...là Duy.
Hiên nhanh chóng quệt hết những giọt nước mắt chảy dài trên mặt, khịt một tiếng.
"Cậu...sao cậu lại ở đây?"
"Tôi để quên đồ trong ngăn bàn." Duy sờ mũi.
"Cho tớ theo với."
"Ừm."
Duy mở đèn pin soi đường hướng ngược lại, Hiên nuốt nước bọt bám theo sau như một chiếc đuôi nhỏ. Bước chân cậu khá rộng và nhanh, Hiên không tài nào bám theo được, cô bèn vươn tay nắm một góc áo, nhỏ giọng.
"Đợi...đợi một chút. Cậu đi nhanh quá!"
"Ừm."
Hành lang không quá dài nhưng vì bọn họ bước đi chầm chậm nên mãi mới tới phòng học. Trong suốt đoạn đường, Duy giảm tốc độ để cô bám theo sau lưng. Tới cửa lớp, cậu mượn chìa khóa rồi mở cửa bước vào, tiện thể nói.
"Lúc nãy, bác bảo vệ đi kiểm tra công tắc cầu dao rồi. Chắc là bị trục trặc gì đó."
"Ừm."
Cảnh Duy soi đèn pin dưới ngăn bàn, tìm kiếm đồ vật, thi thoảng nhìn sang chỗ Hiên.
"Đã báo với tài xế chưa?"
"Rồi, chắc tí nữa bác ấy tới."
"A! Có điện lại rồi." Hiên vui sướng ngồi bật dậy khi nhìn thấy đèn sáng ngoài hành lang, xoay người cười nói với Duy.
Lúc nãy cậu chỉ soi đường không soi mặt, bây giờ mới nhìn thấy rõ khóe mắt đỏ hoe, đẫm lệ trên gương mặt cô. Cậu muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Nhận thấy ánh mắt chằm chặp dán lên gương mặt mình, Hiên vô thức quẹt tay lên khóe mắt, ấp úng.
"Cậu...cậu tìm xong chưa?"
"Rồi, về thôi."
Xuống đến tầng hai, gặp bác bảo vệ đang đi tuần tra các phòng học, nhìn thấy hai cô cậu học trò thì thở dài, nhắc nhở.
"Có học đêm tại trường thì cũng chú ý về sớm chứ đừng ở lại trường khuya quá!"
"Vâng. Cháu cảm ơn bác đã nhắc nhở ạ."
(...)
Ngày 19 tháng 12.
Như mọi hôm, Hiên nhận được rất nhiều lá thư tình và thư chúc cô thi tốt nhét trong ngăn bàn. Vẫn như mọi lần, cô nhận được là thư của người ẩn danh dán bên ngoài hộp sữa Milo.
19/12/15
Thi tốt ^^
Ký tên:.
"Oa, Hiên lại nhận được thư tình à! Thích nhỉ?" Ánh mắt của cô nàng ngồi bên cạnh đầy vẻ ngưỡng mộ.
"Không phải thư tình đâu."
"Haiz, năm nào cũng thi trúng vào Noel, như vậy làm sao đi chơi Noel được đây." Oanh đổi chủ đề.
"Biết làm sao được. Thôi thì đợi thi xong đi chơi vậy.".
||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||
Lịch thi học kỳ 1 dán trên bảng tin của trường, kéo dài từ ngày 21 tháng 12 đến ngày 26 tháng 12 năm 2015. Ngoài học thêm bên ngoài, cô còn học thêm tại trường, nhưng lần này về sớm hơn lần trước, thấy mọi người về thì về cùng chứ không còn ở lại ráng làm xong bài tập.
Những môn thi đầu tiên đều khá thuận lợi, cô dễ dàng vượt qua. Nhưng đến môn Toán thì cô lại cảm thấy hơi lo sợ, dù sao cũng là thành viên trong đội tuyển Toán nên cô kỳ vọng rất nhiều vào bài kiểm tra cuối kì 1. Tối hôm trước khi thi toán, sau khi học thể dục xong cô ghé sang cửa hàng mua một ổ bánh mì ăn tạm.
Vừa bước đến cửa phòng học đã thấy cửa phòng đóng lại, nhìn vào bên trong căn phòng không thấy ai cả. Kỳ lạ thật? Không có người cũng không khóa cửa, cô chần chừ vài giây, vươn tay đẩy cửa.
Cạch.
"Happy birthday to you, happy birthday to you. Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you."
"Chúc mừng Hiên bước qua tuổi 61."
Bảo đội vương miện bằng giấy trên đầu Hiên. Oanh thì mang bánh kem đi đến trước mặt cô, nở nụ cười chúc cô sinh nhật vui vẻ.
"Bọn mày làm tao cảm động quá." Hiên vờ lau nước mắt, nhận chiếc bánh kem trên tay.
"Tao cảm ơn bọn mày nhé."
"Uầy! Hôm nay là sinh nhật Hiên à?"
"Sinh nhật vào đêm giáng sinh luôn."
Mấy bạn cùng lớp, lúc này vừa ra ngoài trở về, nhìn thấy Hiên cầm bánh kem thì vỗ tay hát chúc mừng sinh nhật cô, chúc cô những điều tốt đẹp nhất.
"Mọi người ăn bánh kem với tao cho vui nhé."
"Ấy, thôi. Ai lại ăn chứ."
"Không biết đâu đó, tao cắt bánh rồi, một mình tao ăn không hết."
Lúc đầu, mọi người hơi ái ngại nhưng sau đó chỉ ăn tạm một mẩu bánh nhỏ. Sau đó, chỉ có Hiên, Bảo, Oanh ăn bánh kem, cô cũng rủ Duy ăn cùng nhưng cậu ấy lắc đầu bảo không ăn.
"No căng bụng luôn á."
"Eo ôi, tao phải đứng dậy đi bộ vài vòng mới được." Bảo lồm cồm ngồi dậy, cậu ấy ra ngoài đi dạo khoảng chừng 15 phút rồi mới trở về lớp.
Đêm giáng sinh, bầu không khí trong thành phố A náo nhiệt hơn hẳn. Trên khắp nẻo đường, mọi người mang băng đô tuần lộc màu đỏ xúng xính dạo phố, có một nhóm người cải trang thành ông già Noel đeo một túi bao đỏ đựng quà cáp phân phát cho những đứa trẻ nhỏ, khiến bọn nhóc phấn khích, chạy nhảy tán loạn. Các cửa hàng treo sợi kim tuyến giữa các gian hàng, trang trí hình nộm người tuyết trước cửa hàng, mở bản nhạc Jingle Bell để chào đón đêm giáng sinh.
...
Cùng lúc này, hòa trong không khí giáng sinh. Trong trường THPT Dương Minh, bỗng nhiên vang lên giai điệu bài nhạc, một giọng hát trầm ấm hơi khàn cất lên. Nhiều học sinh trong lớp học, vểnh tai nghe bài hát, cảm thán.
"Ôi vãi! Chẳng phải thầy Sang cấm ai tự ý sử dụng phòng phát thanh mà. Ai mà liều mạng lên đó hát vậy chứ?"
"Nhưng mà hát hay nha, giọng ấm thật!"
Giọng hát trữ tình như một nốt nhạc dịu êm, chậm rãi rót vào tai những bạn học sinh trong trường học. Có người vì tò mò mà chạy ra hành lang đứng lắng nghe giọng hát, nhắm mắt ngân nga theo bài hát. Tuyệt nhiên lại không có ai tò mò chủ nhân của giọng hát là ai, bọn họ thưởng thức nhạc với tư cách là một thính giả, không để tâm đến những chuyện khác chỉ lắng nghe giọng hát mà thôi.
Từng câu, từng chữ trong lời bài hát là lời tâm tư, bộc lộ tình cảm của chàng trai đối với người con gái mà cậu thầm thương mến. Cũng bởi vì chất giọng hát ấm áp mà làm bao nữ sinh trong lớp phát cuồng, bọn họ ôm mặt, lắng nghe giọng hát với niềm ao ước.
"Hát hay quá! Không biết là bạn nam đó định gửi lời bài hát cho ai nữa."
Từ lúc giọng hát kia cất lên, Hiên cứ hắt xì liên tục, trong lòng thầm mắng mỏ chắc hẳn ai đó đang nhắc đến cô. Hiên lắc đầu, cố gắng tập trung vào bài học, nhưng lời bài hát này quả thật rất ngọt ngào đến mức cô không thể tập trung vào bài hát mà ngẩng đầu lắng nghe.
Some people want it all
( Nhiều người muốn tất cả mọi thứ)
But I don't want nothing at all
( Nhưng tôi thì chẳng muốn gì cả)
If it ain't you, baby
( Nếu đó không phải là em, em yêu à)
If I ain't got you, baby
( Nếu như tôi không có được em trong đời) (*)
Trong phòng phát thanh. Thiếu niên cất giọng hát, đồng thời đưa mắt dõi về hành lang phòng học lớp 10A2, khoảng cách quá xa không thể nhìn rõ những người đứng ở hành lang. Nhưng không vì thế mà sự chiều chuộng biến mất. Sự cưng chiều dường như tràn ngập ra khỏi viền mắt, khóe môi vô thức cong lên thành một đường cong hoàn chỉnh.
Khi bài hát kết thúc, cậu híp mắt, mỉm cười dịu dàng khi nghĩ đến hình ảnh Hiên đang ngồi trong phòng học lắng nghe bài cậu vừa hát. Cảnh Duy tắt đài phát thanh, nhỏ giọng.
Tôi chỉ là một kẻ hèn mọn đem lòng thầm mến một người như ánh dương rạng rỡ. Chẳng ước ao gì cao xa, chỉ mong muốn rằng cô gái mà tôi thầm thích sẽ luôn luôn hạnh phúc, tràn ngập tiếng cười.
"Mừng Phan Vĩnh Hiên bước sang tuổi 16."
(*): If I Ain't Got You