Hàn Tưởng nhún nhún vai: “Tôi có thể không nói cho cậu ta sao? Ngay từ ngày gặp lại cậu, tôi liền nói cho cậu ta, còn nói cho cậu ta biết cậu thật sự rất hạnh phúc. Mỗi lần cùng cậu ta nói chuyện, nghe ngữ khí tựa hồ như rất hối hận vì lúc trước đã cùng cậu chia tay, nhưng tôi nghĩ cậu hiện tại cũng không muốn gặp lại, cho nên ……. tôi mới không giấu diếm chyện của cậu cùng với Ôn Nhuận, tôi nghĩ cậu ta ở Mĩ có cuộc sống tốt, cho dù đối với cậu dư tình chưa dứt, muốn để cậu ta nghe được tin tức đó liền hết hi vọng, dù sao đám công tử thượng lưu theo đuổi cậu ta cũng không ít, ai ngờ ……. Cậu ta vừa rồi đã gọi điện nói đã đặt vé máy bay, ba ngày sau đến nơi này, còn nhờ tôi an bài cậu gặp mặt.”
Kế Hoằng nhức đầu, thả tay Hàn Tưởng: “Ân, kỳ thật cùng cậu ta gặp mặt cũng không có vấn đề gì, bất quá, tôi rất sợ bị Ôn Ôn biết được, không phải nói là Ôn Ôn không tín nhiệm tôi, nhưng Hàn Tưởng cậu cũng biết rõ Tử Địch có mị lực thế nào, vạn nhất Ôn Ôn biết được tôi sợ em ấy sẽ hiểu lầm, huống chi Tử Địch cùng tôi từng có một đoạn quan hệ như vậy, này …… tôi không muốn Ôn Ôn ở trong lòng lưu lại bóng ma quá khứ, cho nên, vẫn là cậu giúp tôi từ chối đi, tùy tiện tìm đại một lý do nào đó, bằng không cậu nói tôi cùng Ôn Ôn đã về quê thăm cha mẹ em ấy cũng được, cha mẹ Ôn Ôn đều ở quê, như vậy cũng không tính là nói dối, dù sao Tử Địch cũng không ở đây lâu, không phải sao?”
Hàn Tưởng vẻ mặt đồng tình nhìn Kế Hoằng, lắc đầu nói: “Kế Hoằng, tôi rất tiếc nói cho cậu, cậu xong rồi, thật sự là xong rồi, vô luận là năng lực, dung mạo, tài hoa, tiền nhiệm tình nhân đều hơn đương nhiệm thê tử của cậu một ngàn lần. Nghĩ đến việc gặp lại, cậu chẳng những không vui cùng tự hào, ngược lại bởi vì sợ đương nhiệm thê tử hiểu lầm mà một mực từ chối, này còn chưa tính, cậu còn đưa ra đủ lý do làm ảnh hưởng đến hình tượng hoàn mỹ của tôi, chậc chậc, Kế Hoằng a Kế Hoằng, cậu thật sự là đã hoàn toàn rơi vào đáy vực tình ái rồi.” vừa nói vừa thở dài.
Kế Hoằng nhìn dáng vẻ y, vừa tức giận vừa buồn cười nói: “Nhìn vẻ mặt cậu, tôi cứ tưởng mình không phải rơi vào vực ái tình mà là lâm vào trại tập trung, cậu còn không kém khóc lên vài tiếng, viết điếu văn, làm lễ truy điệu cho tôi.”
“Tôi đúng là đang làm lễ truy điệu a, tiếc thương cho một tên phong lưu lãng tử lướt qua vạn bụi hoa không vương một chiếc lá, từ nay về sau không còn có khả năng trong một tháng thu được ba trăm bức thư tình của cả nam lẫn nữ.” Hàn Tưởng mở điện thoại: “Tốt lắm, không cùng cậu dong dài nữa, tôi phải làm việc đây. Cậu xác định không đi gặp Tử Địch?” Thấy Kế Hoằng gật đầu, y cười khẽ một tiếng: “Ok, tôi đây liền chuyển lời. Tử Địch đáng thương a, cậu không gặp được gia khỏa này cũng tốt, nếu cậu biết hắn vì người như thế nào mà không chịu cùng cậu gặp lại, tôi sợ cậu sẽ sinh khí đến trực tiếp hôn mê luôn a.”
Kế Hoằng bất đắc dĩ cười cười, nhìn tên bạn vẻ mặt tiếc hận rời đi, nhớ tới câu y nói “Vô luận là năng lực, dung mạo, tài hoa, tiền nhiệm tình nhân đều hơn đương nhiệm thê tử của cậu một ngàn lần.” hắn bỗng nhiên có chút hối hận, thật là, đáng ra nên đem y ngăn lại, nói cho tên đó biết Ôn Ôn chiếm giữ vị trí thế nào trong lòng mình, vô luận là phương diện gì so với Tử Địch đều vĩ đại hơn rồi mới cho rời đi. ‘Không được, nhất định phải tìm cơ hội nói rõ việc này, đỡ cho y cứ luôn trông mặt mà bắt hình dong, nói Ôn Ôn kém này kém nọ.’ Kế Hoằng hạ quyết tâm, đi tới ngồi vào chỗ của mình, nghe trợ lý liệt kê hoạt động ngày hôm nay, hắn hưng phấn trong lòng nói: ‘Tốt, từ hôm nay trở đi, nên vì mục tiêu mới ── nhà ở ba phòng mà cố gắng, ha ha, Ôn Ôn, chúng ta sẽ có nhà lớn để ở, ha ha ha……’
Vặn xong chiếc đinh ốc cuối cùng, Ôn Nhuận thở phào một hơi, đứng thẳng người dậy nhẹ nhàng đấm đấm thắt lưng: ‘Mẹ nó, Kế Hoằng đầu heo kia, rõ ràng làm đến không biết tiết chế, làm hại chính mình hiện tại thắt lưng còn đau.’ Ân, lỗ tai sao lại có chút ngứa ngứa, có phải hay không tên kia cùng người khác bàn tán về mình, hay là lại ở công ty vừa ngây ngô cười vừa tự độc thoại, hừ, đừng nhìn gia khỏa kia chỉ số thông minh cao doạ người mà lầm, hắn thế nhưng cũng có những lúc cùng đám ngu ngốc kia giống nhau, tình cảnh quỷ dị này cậu đã nhìn thấy không chỉ một lần. Bất quá …… bất quá thật sự là hắn tùy thời đều có thể mang đến cho mình kinh hỉ, hơn nữa chỉ cần cùng hắn ở một chỗ, đều làm cho chính mình thời thời khắc khắc cảm nhận được hạnh phúc bao bọc chung quanh. Ôn Nhuận thỏa mãn nở nụ cười, cúi đầu nhìn sợi dây xuyên qua chiếc nhẫn giấu trong quần áo, bởi vì công việc thường bị dính dầu mỡ lên tay, cho nên Kế Hoằng mua cho cậu dây chuyền, khi đi làm thì đem nhẫn xỏ vào để mang trên cổ. Ngẩng đầu lên: Quên đi, gia khỏa kia đêm qua bị mình oán cũng đã có chút quá phận rồi, tối nay trở về làm vài chuyện tốt bồi thường hắn đi.
(1) Nguyên câu là “ hữu kỳ phương khả truyện, vô xảo bất thành thư” — không có cái lạ không thành truyện, không có cái khéo không thành sách, ý nói vô cùng tình cờ