Kế Hoằng tắt đèn, lăn qua lộn lại không ngủ được, Ôn Nhuận bên người tựa hồ đã muốn ngủ, hắn lăn càng thêm hăng say.
“Đừng nháo, để yên cho người khác ngủ.” Ôn Nhuận đột nhiên lên tiếng dọa Kế Hoằng nhảy dựng, vội vàng dừng lại động tác, trong phòng nhất thời lại lâm vào yên tĩnh.
“Ôn Nhuận ……” Nửa ngày sau, trong bóng tối mới phát ra một thứ thanh âm nhỏ như tiếng chuột.
“Chuyện gì?” Ôn Nhuận kỳ thật cũng không ngủ, trong lòng có một ngọn lửa cháy, Kế Hoằng bên cạnh tựa hồ cũng có điểm nóng ruột.
“Cậu……… Sẽ không phải là vì tôi mới cự tuyệt kia cô gái đi.” Càng nghĩ càng cảm thấy sự tình chính là như vậy, Kế Hoằng trong lòng không biết vì cái gì lại có chút hưng phấn.
“Không phải.” thanh âm phát ra rầu rĩ, thực rõ ràng có thể nghe ra “tôi là đang nói dối”, ý tại ngôn ngoại.
Nửa ngày không có thanh âm
“Ôn Nhuận.”
“Sao?”
“Tôi …….. Tôi phát hiện chính mình giống như ……… Có chút thích cậu.” Thanh âm có vẻ nao núng, mất tự nhiên nhưng lại giống một viên đá làm dậy nên gợn sóng nơi mặt hồ tĩnh lặng. Ôn Nhuận lập tức ngồi dậy, trong bóng tối một đôi con ngươi bốc hỏa nhìn trừng trừng Kế Hoằng: “Anh nói cái gì? Con mẹ nó anh nói cái gì? Anh có biết mình đang nói cái gì không? A?” Làm Kế Hoằng sợ tới mức giật mình nuốt nước bọt một cái, này …….. đây không phải là biểu hiện của thích đi.
“Tôi thích cậu, tôi chính là cảm thấy chính mình thích cậu, vậy thì sao?” Tượng đất còn có ba phần thổ tính, Kế Hoằng căm giận nghĩ: ‘Không phải là một kẻ nghèo hèn hướng cậu nói lời yêu sao? Có cần nhất thiết phải kích động như thế không? Hừ, hừ, tốt xấu gì tướng mạo tôi cũng đường hoàng, tương lai đầy hứa hẹn, chỉ là bị người ta oan uổng vài năm trong tù thôi sao? Không đồng ý thì nói thẳng, cùng lắm là tôi dọn ra ngoài ở.’
Lúc hắn trong lòng nói thầm, Ôn Nhuận đã bình tĩnh lại, Kế Hoằng nhìn không ra ý nghĩ của cậu, trong lòng lại thấy tám phần là không nên làm gì hết. Yên lặng thở dài, ai, xem ra chính mình lần thứ hai luyến ái đã nhận lấy thất bại, hơn nữa so với mối tình đầu, lần này lại càng thê thảm.
“Hỗn đản, anh vì cái gì không nói sớm?” Lẳng lặng chờ thời điểm tuyên án tử hình, Ôn Nhuận đột nhiên tại ngực hắn đánh một quyền: “Anh…… Anh nói thật phải không?”
Quanh co rốt cuộc cũng gặp lại một chỗ, hy vọng lại gặp nhau. Kế Hoằng trong đầu rất nhanh xẹt qua vài từ, ngơ ngác nhìn bóng người mơ hồ đối diện, máy móc gật đầu: “Tôi không nói dối.Cậu hỏi câu này là có ý gì?” Không được, không thể đắc ý vênh váo, miễn cho hy vọng càng nhiều thì thất vọng lại càng lớn, chính mình từ trước đến giờ đều không may mắn. Hắn trong lòng liều mạng dội nước lã, lập phòng tuyến chắc chắn lại vì một câu của Ôn Nhuận: “Anh thật sự là tiến sĩ sao? Điểm ấy mà cũng không biết, tôi chính là vì anh mà từ bỏ cô gái tốt như vậy.” mà hoàn toàn tan rã.
Mỗi người ai nấy đều mừng như điên, Kế Hoằng biểu hiện còn quái dị hơn nữa, hắn hắc hắc ngây ngô cười hỏi lại Ôn Nhuận: “Chẳng lẽ cậu không biết thiên tài cùng kẻ ngốc chính là cách nhau một đường chỉ sao? Hắc hắc hắc!”
Ôn Nhuận hoài nghi người trước mắt này là một người đàn ông vô cùng ngu ngốc, lẩm bẩm: “Nếu không phải anh có bằng tốt nghiệp, tôi thật sự nghi ngờ thân phận tiến sĩ của anh.”
“Anh thích tôi? Tôi bộ dạng khó coi, không có bằng cấp, không có công việc tốt cũng chẳng có tiền, rốt cuộc anh thích tôi ở điểm nào?” Ôn Nhuận trước giờ vẫn luôn khinh thường tình tiết này trong phim truyền hình, không nghĩ tới đến phiên mình nói ra còn muốn khó nghe hơn trên truyền hình.
“Ân, không biết, ngay từ lần đầu tiên thấy cậu liền nhịn không được lén nhìn, đợi cho đến khi vào được nhà cậu, có thể quang minh chính đại nhìn, càng xem lại càng thích, càng nhìn lại càng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Kỳ thật mà nói, so với mối tình đầu của tôi, cậu rõ ràng không đẹp chút nào, rốt cuộc tôi vì sao lại bị cậu mê hoặc?” Kế Hoằng thành thật trả lời.
“Anh không biết thời điểm anh nói tình nhân hiện tại không bằng tình đầu rõ ràng là hành vi muốn chạy trốn sao?” Ôn Nhuận hướng nắm tay thổi thổi rồi không chút khách khí đè lên người Kế Hoằng. Thế là, một người trốn, một người truy, rất nhanh hai người liền lăn thành một đoàn, tiếp theo xảy ra chuyện gì…
Ngày hôm sau, Ôn Nhuận không thể không hướng cấp trên xin phép. Các người hỏi nguyên nhân sao, ha ha, cái đó chỉ có hai người bọn họ biết.
“Đồ hỗn đản, có giỏi thì lại lần nữa thử xem.” Ôn Nhuận thì thào mắng, nếu không phải vì trong nhà chỉ có mình cậu biết nấu cơm thì cậu cũng không kéo cái thân dậy không nổi của mình ra đây nấu.
“Chẳng lẽ sau này chúng ta không làm sao?” Kế Hoằng mệt mỏi đi tới, lại giống như con mèo nhỏ lấy lòng chủ nhân, ân cần giúp Ôn Nhuận dọn đồ ăn.
Không làm tựa hồ là không có khả năng. Rõ ràng chuyện này đối với hai người phi thường quan trọng, Ôn Nhuận hung hăng gật đầu một cái: “Làm, bất quá lần sau tôi muốn ở trên.” Hừ, không có lý do gì để cậu luôn là người chịu thiệt.
Kế Hoằng thực thành thật gật đầu làm Ôn Nhuận càng đắc ý, cho nên cậu cũng không suy nghĩ sâu hơn: đối với nam nhân như Kế Hoằng mà nói, thắng lợi của cậu có phải hay không quá nhanh?