Nguyên Gia Dật cả kinh mở to đôi mắt khi nghe thấy Bạc Thận Ngôn nói.
Ông chủ lớn cũng đi nghe lén người ta nói chuyện sao?
Bạc Thận Ngôn nhàn nhạt mở miệng "Tôi không nghe lén, tôi vốn không ngủ"
Hoảng sợ trên mặt Nguyên Gia Dật càng sâu hơn.
Ông chủ lớn có thể nghe thấy lời nói trong lòng cậu sao?
"Cậu đã nói ra"
"..........." Nguyên Gia Dật lúng túng ấn khẩu trang "Bạc tiên sinh, tại tôi sợ đồng nghiệp của tôi đến quấy rầy ngài thôi"
Nghe cậu khéo léo nhắc nhở như vậy, Bạc Thận Ngôn cũng nhớ tới thỏa thuận lúc trước, liếc mắt nhìn cậu một cái rồi tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nguyên Gia Dật cũng đang vô cùng mệt mỏi, nhưng nếu cả hai người truyền dịch đều ngủ thiếp đi cả thì rất nguy hiểm, các y tá cấp cứu đều rất bận, không có thời gian rảnh rỗi để chăm sóc hai người bệnh chỉ đơn giản là bị sốt, mọi việc đều phải dựa vào bản thân.
Cậu lười biếng dựa vào thanh tay vịn, cổ tay chống cằm, ngẩng đầu không chớp mắt nhìn chằm chằm vào hai bình truyền dịch đang nhỏ giọt xuống, dùng những giọt chất lỏng đang rơi kia để đánh lạc hướng ý thức đang rơi vào buồn ngủ.
Sóng mũi của Bạc Thận Ngôn rất cao, lông mi cũng rất dài, lúc hắn nhắm mắt lại ngủ yên, lông mi gần như đụng vào khẩu trang phía dưới, dưới ánh đèn trắng lóa của bệnh viện chiếu xuống, cả khuôn mặt hắn dường như càng thêm tuấn tú hơn, hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh ồn ào trong phòng cấp cứu lúc này.
Bởi vì đi khám bệnh vào lúc đêm khuya nên không kịp chỉnh sửa lại kiểu tóc, lúc này tóc mái của Bạc Thận Ngôn rời rạc mềm mại rũ xuống trên trán, phảng phất mang theo vài phần cảm giác thiếu niên.
Nguyên Gia Dật nhìn hắn một cách ngưỡng mộ.
Ngắm nhìn một hồi lâu, chợt nhớ ra điều gì đó, cậu cho tay vào trong túi áo hoodie moi móc một lúc mới lấy ra một cục kẹo, dùng tay đang truyền dịch ấn vào thân kẹo, một tay khác khéo léo xé vỏ của nó ra, lén lút nhét cục kẹo vào miệng từ bên dưới khẩu trang.
Động tác của cậu cực kỳ nhỏ, nhưng vẫn bị Bạc Thận Ngôn nhận ra, hắn mở mắt ra tò mò nhìn cậu "Ăn gì đấy?"
Động tác lén ngậm kẹo của Nguyên Gia Dật đột nhiên ngừng lại, cậu nhấp miệng quay đầu đáp lời hắn, bởi vì đang còn ngậm cục kẹo trong miệng nên lời nói ra có chút không rõ ràng.
".........Đang ngậm kẹo"
Bạc Thận Ngôn nhìn tay cậu đang nắm chặt lấy vỏ kẹo, không nói gì.
"Ngài không ăn được đâu, đang đau răng mà ăn kẹo sẽ nghiêm trọng hơn đó"
Thấy hắn không nói gì, Nguyên Gia Dật luống cuống giải thích, cậu cho rằng hắn đang tức giận tại vì cậu không cho hắn ăn kẹo.
"Tôi cũng không muốn ăn"
Lớn rồi còn thích ăn kẹo.
"À, vậy Bạc tiên sinh nghỉ ngơi đi, tôi sẽ canh chừng cho"
Nguyên Gia Dật mím môi, ý cười nhẹ nhàng ẩn hiện nơi đuôi mắt.
Bạc Thận Ngôn từ nhỏ đến lớn vốn luôn có thể lực rất tốt, gần như không phải chích thuốc hay uống thuốc gì, bây giờ lại phải ngoan ngoãn ngồi ở đây mấy tiếng đồng hồ chờ đợi truyền dịch, khó tránh khỏi tâm trạng cáu kỉnh khó chịu.
Hắn bực bội mà duỗi dài chân, nhìn người đi tới đi lui, lại hậm hực co chân lại thu mình vào ghế dựa.
Nhìn thấy hành động trẻ con của hắn, Nguyên Gia Dật có hơi muốn cười, cậu nhẹ nhàng mở miệng "Anh có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không? Nếu không có, hay là để tôi điều chỉnh tốc độ nhỏ giọt trong bình truyền dịch của anh nhanh hơn một chút, như vậy sẽ được về nhà sớm hơn."
"Không có"
Bạc Thận Ngôn ho khan một tiếng, giọng nói khàn khàn.
"Được"
Nguyên Gia Dật đứng lên, lấy điện thoại di động ra đặt sau bình nhỏ giọt, so với đồng hồ trên màn hình, ngón tay vặn van điều khiển lưu lượng dòng chảy của Bạc Thận Ngôn.
Khi cậu làm việc trông đặc biệt nghiêm túc, đôi con ngươi nhạt màu chăm chú nhìn vào giọt nước thuốc đang rơi xuống, mu bàn tay tróc vảy khô khốc đỏ sẫm có màu sắc hoàn toàn khác biệt với làn da tay trắng nõn, nhìn có chút..... đáng thương.
Vết thương trên ấy, có lẽ sẽ rất đau đớn mỗi khi rửa tay.
Bạc Thận Ngôn nâng mắt nhìn Nguyên Gia Dật, ánh mắt hắn dao động từ trên xuống dưới người trước mặt một lượt, rất nhanh, hắn nhíu mi lại.
"Đừng làm nữa, cậu chảy máu rồi"
Nguyên Gia Dật không nhìn hắn, hai mắt cậu vẫn chăm chú nhìn vào bình nhỏ giọt, thản nhiên trả lời "Không sao cả"
Trước giờ luôn thấy cậu giữ thái độ ôn hòa dịu dàng, đột nhiên thái độ của Nguyên Gia Dật trở nên lãnh đạm thờ ơ khiến cho Bạc Thận Ngôn có chút không thích ứng được, cộng thêm đầu óc ong ong đau nhức, hắn bất mãn trừng mắt liếc nhìn cậu một cái.
Người chảy máu không phải là hắn, việc gì hắn phải nhiều lời?
Người thanh niên thở hổn hển ngồi lại trên ghế, cúi đầu loay hoay với chiếc ống truyền máu trở lại, thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi.
Vừa rồi tập trung xử lý bình truyền dịch của Bạc Thận Ngôn, nhất thời bỏ qua chuyện mình cũng đang truyền dịch, dẫn đến máu bị chảy ra hơi nhiều, sau khi ấn hai cái, cán kim bên cạnh vẫn còn đọng vết máu lại.
Nguyên Gia Dật thường rất qua loa đối với chuyện của bản thân, thấy máu bị chảy ngược ra lệch vị trí tĩnh mạch, cũng không cố ép buộc, chỉ hơi khó chịu nhắm mắt lại đảo mắt một cái rồi lại mở ra, muốn xem trạng thái của Bạc Thận Ngôn ra sao rồi.
Không ngờ ánh mắt giao nhau, Bạc Thận Ngôn vẫn luôn nhìn cậu.
"Bạc tiên sinh có chỗ nào không thoải mái sao?" Nguyên Gia Dật quan tâm hỏi han, đồng thời lập tức suy nghĩ lại xem lúc nãy mình có lỡ tay chỗ nào không.
"Không có"
Bạc Thận Ngôn kiệm chữ như vàng.
Nghe thấy hắn nói không sao, Nguyên Gia Dật cũng không nhiều lời nữa, chỉ thuận theo mà gật đầu "Vậy ngài nghỉ ngơi đi, khoảng 40 phút sau là có thể rút kim ra"
Nói xong, cậu lại nhấc tay điều chỉnh van điều khiển lưu lượng dòng chảy của mình.
Vóc dáng của Nguyên Gia Dật không thấp, vai rộng chân dài, cộng thêm cậu đang mặc một cái áo khoác lông vũ to rộng màu đen trông như con gấu đen, cứ đứng lên loay hoay cả buổi, rất khó để người khác không chú ý tới.
Có cô y tá trẻ tranh thủ lúc rảnh rỗi chạy tới, nửa ngồi xổm bên cạnh Nguyên Gia Dật ngọt ngào mở miệng "Bác sĩ Nguyên, để tôi giúp anh xử lý nhé? Nếu không quá giờ sẽ phải chích lại từ đầu đó"
Cô đang nói về máu chảy trong ống mềm truyền dịch.
Không đợi Nguyên Gia Dật gật đầu, cô đã lấy cây bút trong túi đồng phục y tá của mình, động tác nhanh nhẹn quấn dây ống mềm truyền dịch xung quanh cây bút, ngón tay mảnh khảnh của cô búng nhẹ đồng thời điều chỉnh lại kim tiêm, rất nhanh, máu và dịch truyền lại chảy về trong người Nguyên Gia Dật, ống truyền dịch trở lại trong suốt.
"Cảm ơn cô"
Nguyên Gia Dật nhẹ giọng nói lời cảm ơn làm cho gương mặt của cô y tá trẻ ửng đỏ lên, liên tục nói đừng khách sáo, rồi giống như chú nai con mà vui sướng trở về trạm y tá.
"Nhân duyên của cậu tốt thật đấy"
Bạc Thận Ngôn mở miệng với giọng điệu chua lè, vừa mới nói ra xong, bản thân hắn liền sửng sốt.
Sao hắn lại nói những lời nghe chua như vậy chứ?
"Mọi người đều là đồng nghiệp cả mà"
Nguyên Gia Dật vô tư không hề để ý nói ra, ở mặt này cậu tương đối chậm chạp nên không hề nhận ra giọng điệu kỳ quái của Bạc Thận Ngôn, tay ân cần vuốt ve vạt áo khoác lông vũ của mình.
"Đừng quên cậu là người đã kết hôn"
Nhìn dáng vẻ này của cậu càng khiến cho Bạc Thận Ngôn thêm tức giận, không nhịn được ngồi thẳng người lên để nhìn cậu.
"Đừng!"
Nguyên Gia Dật bị lời nói không biết kiềm chế của hắn dọa cho sợ hãi, cũng vội vàng ngồi thẳng người dậy nhìn ngó xung quanh, một tay gần như vươn ra muốn che miệng Bạc Thận Ngôn lại.
Động tác và cách cư xử của cậu rõ ràng muốn phủ nhận hắn, Bạc Thận Ngôn không thể tin được hơi nhếch miệng lên "Cậu cảm thấy tôi không nên tồn tại sao?"
"Không phải" Nguyên Gia Dật khó xử vô cùng, đáng thương nhìn người đàn ông đang tức giận đến tái mặt đi "...........Nhưng tại, Bạc tiên sinh đã ra lệnh rồi mà" (Jian: nhắc lại là Bạc tiên sinh đã bảo em nó không được nói chuyện đã kết hôn ra ngoài =)))
Vẻ ngoài của Bạc Thận Ngôn vốn rất thu hút, bây giờ lại đang ngồi bên cạnh Nguyên Gia Dật, người mà tất cả các nhân viên y tế ở đây đều quen biết, khiến cho hắn nhận về càng nhiều ánh mắt tò mò thăm dò hơn.
Hắn cũng có chút đuối lý, nghĩ ngợi một hồi thì không nói gì nữa, chỉ đơn giản nhắm mắt lại mặc kệ Nguyên Gia Dật.
Mấy cô y tá trẻ đó bộ chưa từng nhìn thấy bác sĩ bao giờ à? Sao cứ ánh mắt cứ nhất định phải cố tình dán chặt lên người của hắn không buông chứ?
Thấy cuối cùng hắn cũng yên tĩnh lại, Nguyên Gia Dật thở phào nhẹ nhõm, bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Màu da của Bạc Thận Ngôn trắng trẻo sạch sẽ, nhưng không hề có chút nữ tính nào mà là một làn da trắng trẻo khỏe mạnh, mặc dù đang bị bệnh phải truyền dịch, nhưng bàn tay với cấu trúc xương hoàn mỹ của hắn thoạt trông như ẩn chứa nguồn sức mạnh vô tận.
Chỉ là móng tay có hơi trở nên trắng lộ ra sự suy yếu của hắn.
Có lẽ do thuốc lỏng quá lạnh.
Nguyên Gia Dật thăm dò nhìn hàng lông mi của Bạc Thận Ngôn bất động, lúc này mới nhẹ nhàng rút bàn tay vừa mới được cậu ủ ấm trong áo khoác lông vũ ra, thật cẩn thận cầm lấy ống truyền dịch của Bạc Thận Ngôn truyền hơi ấm qua.
Cậu thường xuyên bị bệnh, nhưng cũng rất nhanh chóng khỏi bệnh, sau khi truyền dịch được một lúc thì đầu óc lúc nãy bị choáng váng của cậu cũng không còn đau nhức nữa, cả nhiệt độ trên tay cũng đã khôi phục trở lại rất nhiều.
Có lẽ là mạch máu được thứ chất lỏng ôn hòa ấm áp chảy vào rất dễ chịu làm cho Bạc Thận Ngôn phát ra tiếng thở nhẹ rồi chìm vào trong giấc ngủ say.
Các bệnh nhân ra vào trong phòng cấp cứu càng tỏ ra tò mò, không nhịn phải đưa mắt liếc nhìn hai người đàn ông ngoại hình xuất chúng kia vài lần, trong mắt họ tràn đầy hâm mộ và ước ao.
Nguyên Gia Dật vô tình theo thói quen đưa tay nhấc kính, lúc này động tác đột nhiên dừng lại.
Tối nay cậu đã đeo kính đi ra ngoài, nhưng Bạc Thận Ngôn lại không ngăn cản cậu.
Nguyên Gia Dật lén lút liếc nhìn sườn mặt nghiêng của người đàn ông bên cạnh, mím môi lại vô cùng cảm kích, tiếp tục dùng tay cầm dây truyền dịch.
40 phút trôi qua thật nhanh, khi Bạc Thận Ngôn choáng váng tỉnh lại thì đúng lúc nhìn thấy Nguyên Gia Dật đang rút kim tiêm cho hắn, ngón tay xinh đẹp sạch sẽ ấn lên mu bàn tay của hắn, dùng lực rất nhẹ nhàng nên hắn chỉ có chút cảm giác đau ngứa râm ran.
"Tôi......" Hắn vừa mới mở miệng thì phát hiện ra cổ họng của hắn không phát ra tiếng được.
Nguyên Gia Dật thấy hắn đã tỉnh lại, nhưng cậu vẫn không rút tay về để hắn tự chăm sóc cho bản thân, mà chỉ tiếp tục rũ mắt dùng ngón tay ấn vào lỗ kim của hắn, đồng thời vươn tay kia cầm lấy chai nước đưa cho hắn.
"Bạc tiên sinh khát rồi, uống nước đi"
Thân nhiệt của người thanh niên có hạn, cậu đã cố gắng hết sức nhưng dù chỉ cách một lớp nhựa plastic hơi mỏng nhưng cũng không có cách nào làm ấm nước trong chai lên được.
Bạc Thận Ngôn cầm lấy chai nước khoáng, dùng lòng bàn tay vuốt ve một chút, cố gắng cảm nhận độ ấm còn sót lại trên thân chai.
Thấy hắn im lặng ngây người một hồi lâu, Nguyên Gia Dật tưởng rằng Bạc Thận Ngôn vừa mới khỏi bệnh nên không có sức lực để vặn nắp chai, liền giơ tay lấy lại chai nước, kẹp nó giữa hai đầu gối, dùng một tay vặn nắp chai ra rồi đưa đến bên miệng hắn, dùng ngón giữa và ngón út kẹp khẩu trang của hắn tháo xuống.
"Uống đi Bạc tiên sinh"
Bạc Thận Ngôn uống một ngụm nước rồi nghiêng đầu nhìn cậu.
Nguyên Gia Dật đang đeo khẩu trang, trong mắt vẫn luôn giữ nguyên ý cười dịu dàng, nhìn hắn uống xong rồi thì hỏi một câu "Bạc tiên sinh đỡ khát rồi chứ?"
"Ừ"
Nguyên Gia Dật đưa tay ủ lên mu bàn tay vẫn còn rất lạnh của hắn, ngón tay cậu đang ấn vào lỗ kim trên đó nên chỉ có thể cong gấp lại, bởi vì biên độ cử động của Bạc Thận Ngôn nên thỉnh thoảng ngón cái và ngón trỏ sẽ chạm vào lòng bàn tay của cậu.
Rất lạnh, nhưng lại giống như Gạo Nếp đang thè đầu lưỡi gai gai liếm lên tay cậu, vừa nóng lên vừa râm ran ngứa ngáy.
Nguyên Gia Dật quay đầu kéo khẩu trang của mình xuống, cầm ly nước lên uống từng ngụm từng ngụm, giống như cậu đang rất khát nên uống có hơi vội vàng khiến cho vệt nước chảy tràn ra bên môi cậu.
Ma xui quỷ khiến, Bạc Thận Ngôn lại nâng cái tay tự do hoạt động kia.
Chậm rãi xoa lên.
"Uống từ từ thôi, uống xong chúng ta về nhà"
Danh Sách Chương: