Nghe Nguyên Gia Dật nói vậy, cơ thể Bạc Thận Ngôn như bị rút sạch sức lực, ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Giọng nói của Nguyên Gia Dật vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại mang đến từng cơn đau nhức cho hắn, hắn nhíu chặt mày, hơi hé miệng thở nhẹ.
"Tạm thời đừng nói chuyện, Gia Gia, việc cần thiết bây giờ là em nghỉ ngơi thật tốt và chúng ta sẽ nói chuyện đó sau, được chứ?"
Bạc Thận Ngôn dùng mu bàn tay để kiểm tra nhiệt độ cốc nước ấm hắn vừa mới đun, đặt ở bên cạnh môi Nguyên Gia Dật, chân tay lại luống cuống không biết phải làm thế nào để đút cho cậu.
Đây là lúc Nguyên Gia Dật yếu mềm nhất, nhưng đối với Bạc Thận Ngôn mà nói hắn lại vô cùng sợ dáng vẻ này của cậu.
Giống như người trên giường chỉ cần có một ánh mắt chống cự không muốn, hoặc chỉ một câu nói "Tôi không uống", đều sẽ khiến Bạc Thận Ngôn đau lòng đến chết.
Nguyên Gia Dật không nói gì, ánh mắt cậu vẫn bình tĩnh và trầm lặng như biển sâu.
Nhưng Bạc Thận Ngôn biết, đây là sóng ngầm.
Bác sĩ trực ban đi vào kiểm tra miệng vết thương của Nguyên Gia Dật, cộng thêm áp lực mà Bạc Thận Ngôn đã dặn dò trước đó, liên tục nói những lời lạc quan về vết thương trên tay cậu, nhằm giúp Nguyên Gia Dật yên tâm dưỡng sức khỏe tật tốt, chuyện cầm lại dao phẫu thuật cũng không phải quá khó khăn.
Vẻ mặt Nguyên Gia Dật không lộ ra vui buồn, cậu lễ phép gật đầu cảm ơn bác sĩ, ánh mắt có chút ngưỡng mộ nhìn chằm chằm đôi tay linh hoạt đang cầm bút và ống nghe của bác sĩ.
Bác sĩ kiểm tra xong xuôi, bị áp lực vô hình trong phòng bệnh đè đến mức nghẹn thở, vội vàng nói với Nguyên Gia Dật mấy câu quen thuộc trong nghề, xoay người vội vàng rời đi.
"Gia Gia... Uống ngụm nước đi."
Bàn tay đang cầm cốc nước của Bạc Thận Ngôn cứng ngắc, nhìn kỹ còn thấy tay hắn đang run run.
Nguyên Gia Dật nhấc tay phải, định lấy cái ly trong tay hắn, Bạc Thận Ngôn lại nhanh chóng né ra, sau đó nhẹ nhàng đưa đến gần môi cậu, dáng vẻ như muốn lấy lòng.
"Anh, anh đút cho em, cẩn thận kẻo bị ướt."
"Không cần... Tôi tự uống được."
Kim truyền dịch trên tay đã được nút lại, Nguyên Gia Dật không lo bị kim đâm, chống khuỷu tay xuống gối, miễn cưỡng ngồi dậy.
Vết thương sau gáy khiến cậu hôn mê, nằm trên giường mấy ngày liền, trọng tâm chưa ổn định, đột nhiên ngồi dậy như vậy khiến đầu óc cậu choáng váng, Bạc Thận Ngôn vội vươn tay ra đỡ cậu, nhẹ nhàng đặt cậu nằm lại xuống gối.
"Gia Gia, em cứ nằm xuống trước được không, xin em..."
Nguyên Gia Dật mông lung chớp chớp mắt, ngầm đồng ý với lời nói của Bạc Thận Ngôn.
Cậu yếu ớt nằm trên giường, Bạc Thận Ngôn lại không dám dùng cách hôn để cho cậu uống nước, chỉ có thể lấy mẩu bông chấm nước, nhẹ nhàng bôi lên môi của Nguyên Gia Dật.
"Ống hút... Để anh đi tìm cái ống hút."
Bạc Thận Ngôn như kẻ mất hồn, theo bản năng lục vào túi áo dù biết chắc trong đó không có bất cứ cái ống hút nào, sau đó bỏ ly nước xuống đi ra ngoài cửa.
Bên ngoài cửa có vệ sĩ, thấy Bạc Thận Ngôn đi ra vội hỏi hắn cần gì.
Nguyên Gia Dật vẫn không nhúc nhích nằm trên giường, ánh mắt nhìn theo Bạc Thận Ngôn ra đến tận cửa.
Người đàn ông này vẫn dịu dàng kiên nhẫn như trước.
Chỉ tiếc...
"Gia Gia, ống hút, có ống hút rồi."
Bạc Thận Ngôn cầm theo một cái ống hút nhỏ màu sắc sặc sỡ chạy vào, nhìn qua có chút buồn cười.
Nếu là hồi trước, chắc chắn Nguyên Gia Dật sẽ ôm bụng mà cười rộ lên.
Cậu im lặng cụp mắt, ngậm lấy cái ống hút mà Bạc Thận Ngôn vừa mang vào, nhẹ nhàng hút, dòng nước mát lành chảy vào trong họng, Nguyên Gia Dật gần như tham lam hút từng ngụm.
"Từ từ thôi, Gia Gia, hút chậm lại, không vội..."
Bạc Thận Ngôn đau lòng siết chặt tay, muốn giựt ra nhưng không dám, chỉ có thể dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi vệt nước trên khóe môi cậu.
Nguyên Gia Dật nhanh chóng uống cạn cả ly nước, cậu vẫn nhìn cái ly rỗng đầy thèm muốn, nhưng Bạc Thận Ngôn lại không do dự bỏ ly nước lên bàn, sau đó nắm lấy tay cậu.
Dáng vẻ không chống cự này của Nguyên Gia Dật càng khiến Bạc Thận Ngôn bất an.
Bạc Thận Ngôn luôn cảm thấy Nguyên Gia Dật có thể rời khỏi tầm mắt của hắn bất cứ lúc nào, sau đó hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của hắn.
Bạc Thận Ngôn không cho phép bản thân rời khỏi Nguyên Gia Dật dù chỉ một giây, từng ngón tay phải cảm nhận được độ ấm trên người cậu mới khiến hắn yên tâm.
"Gia Gia... Mình ngủ tiếp một lúc nữa được không?"
Bạc Thận Ngôn xoa mặt Nguyên Gia Dật, thử đưa ra lời yêu cầu.
Nguyên Gia Dật lắc đầu, không né tránh bàn tay của hắn, "Bạc tiên sinh cũng nên đi nghỉ ngơi đi."
Nghe qua giống như Nguyên Gia Dật đang quan tâm Bạc Thận Ngôn, nhưng không hiểu sao trong lòng hắn lại cảm thấy hoảng hốt, vội vã nắm lấy tay Nguyên Gia Dật, cố gắng nặn ra nụ cười.
"Anh không buồn ngủ, không buồn ngủ chút nào luôn, Gia Gia, em ngủ đi, để anh trông em."
Nguyên Gia Dật nhắm mắt lại, khẽ thở dài.
"Tôi không trách anh."
Những ngón tay của Bạc Thận Ngôn đang xoa nắn chân cho Nguyên Gia Dật đột nhiên cứng đờ, có chút mừng rỡ khó tin nhìn về phía cậu.
Hắn không thể ngây thơ như vậy, chuyện này đâu thể kết thúc dễ dàng thế này.
"Gia Gia... Em..."
Nước mắt của Nguyên Gia Dật từ đuôi mắt chảy xuống, lặng yên không một tiếng động thấm vào gối.
"Những việc xảy ra ngày đó... Tôi không trách anh, vì anh không sai... Nhưng mỗi khi tôi nhìn thấy anh, tôi lại nhớ tới lúc mình bị vứt bỏ, nhớ tới dáng vẻ đau đớn của mẹ tôi ở trên tấm ván gỗ đó."
"Cho dù nguyên nhân là gì, tôi cũng vẫn là người bị vứt bỏ."
Bạc Thận Ngôn rất muốn giải thích, muốn nói cho cậu biết dù lúc ấy hắn lựa chọn ai, Bạc Thận Dung cũng sẽ không tha cho Nguyên Diểu, nhưng nếu hiện tại nói ra lý do này, sẽ chỉ là lời giảo biện tốn công vô ích.
Trái tim hắn lạnh lẽo, dường như đã đoán được kết cục của cả hai, nhưng hắn vẫn mấp máy môi, muốn nghe Nguyên Gia Dật nói xong, rồi nhận lấy sự "phán quyết" từ cậu.
"Tôi bây giờ... còn không thể nhìn thẳng vào anh, nói gì tới việc tiếp tục yêu anh."
Thuốc tê trong người Nguyên Gia Dật đã tan đi hết, vết thương ở bàn tay bắt đầu nhói lên từng đợt đau đớn, mồ hôi toát ra đầy trán.
Bạc Thận Ngôn giúp cậu lau mồ hôi, tay siết chặt tờ khăn giấy, yên lặng ngồi bên cạnh.
Lúc đang mê man, Nguyên Gia Dật có thể loáng thoáng nghe thấy những lời Bạc Thận Ngôn nói.
Hắn đã biết toàn bộ sự thật, cho nên cậu cũng không cần che giấu nữa.
"Thật ra người đáng trách là tôi, vốn dĩ lần này chỉ cần hiến tủy cho Thịnh Lan xong, tôi và mẹ có thể rời khỏi nơi này... Nghĩ đến cũng thấy buồn cười, lúc đó tôi làm đủ trò chọc tức anh làm gì cơ chứ, tôi và anh vốn là người của hai thế giới... Nếu..."
"Gia Gia, sao Thịnh Giang Hà có thể buông tha cho hai người? Cho dù em có chạy tới chân trời góc bể, khi ông ta cần, vẫn sẽ tìm mọi cách để kéo em về, loại người như ông ta..."
Bạc Thận Ngôn đang nói đột nhiên im bặt.
Hắn cúi đầu không giải thích gì thêm.
Lúc này dù cho hắn nói gì đi nữa, đều không còn quan trọng nữa.
"Anh từng hỏi tôi tại sao lại mua sẵn mộ cho mình."
Nói đến đây, Nguyên Gia Dật lại chậm rãi mở to mắt, định ngồi dậy để nói chuyện.
Bạc Thận Ngôn vội đứng lên đỡ Nguyên Gia Dật, ôm bả vai giúp cậu ngồi dậy, lấy cái gối từ chiếc giường mà hắn chưa từng nằm, đặt ở phía sau lưng cậu.
"Mỗi khi làm phẫu thuật, nhìn người nhà bệnh nhân đứng bên ngoài hành lang ôm nhau khóc, là một người bác sĩ tôi thật sự cảm nhận được nỗi buồn của họ."
Nguyên Gia Dật không có chút sức lực nào, chỉ có thể dựa vào cánh tay của Bạc Thận Ngôn để đỡ bản thân mình lên, nhưng không hề dựa vào người hắn.
Bạc Thận Ngôn sợ cậu chạm vào vết thương, liền nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay đã gầy đi rất nhiều của Nguyên Gia Dật.
"...Rồi khi tôi đứng ở góc độ người bệnh nhìn bọn họ, đột nhiên cảm thấy thật ngưỡng mộ." Nguyên Gia Dật liếm đôi môi khô khốc, "Bên kia bức tường của phòng phẫu thuật, đều là những lời cầu nguyện chân thành từ người thân của bệnh nhân, cầu xin thần linh giúp họ tai qua nạn khỏi."
"Có lẽ lời cầu xin đó thật sự có tác dụng, khi chúng tôi cố gắng giữ lại được cánh tay của người bệnh, bọn họ khóc lóc nắm lấy tay chúng tôi, liên tục nói cảm ơn, mấy tiếng phẫu thuật kia, có thể là thời khắc mà bọn họ thành tâm cầu khẩn nhất trên đời."
Cậu càng nói giọng càng nhỏ, nói xong lời cuối thì bắt đầu nức nở, nâng cánh tay phải vẫn còn cắm kim truyền lên che mắt, không muốn Bạc Thận Ngôn thấy nước mắt của cậu.
"Nhóm máu của tôi rất hiếm, mỗi lần truyền máu cho Thịnh Lan, tôi đều lo bản thân sẽ chết, không bao giờ được gặp lại mẹ mình nữa." Hai mắt Nguyên Gia Dật sưng đỏ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, "Thật ra tôi cũng hy vọng, rằng mỗi lần ra khỏi phòng bệnh, mẹ mình sẽ đứng ở vách tường đối diện, giống như khi tôi còn nhỏ, chắp tay trước ngực cầu nguyện cho tôi được bình an."
Bạc Thận Ngôn sợ hãi nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng hôn lên, "Gia Gia, về sau sẽ không có chuyện gì nữa, anh đảm bảo, chắc chắn không..."
Ở trong lòng Nguyên Gia Dật, cậu chỉ có thể đơn phương đối xử tối với Nguyên Diểu, cũng không dám có bất cứ kỳ vọng nào rằng bà sẽ đối xử tốt với cậu.
Nguyên Gia Dật thở dài, "Sự lạc quan của người mang chủ nghĩa bi quan*."
*Ý chỉ những người luôn bi quan về mọi thứ, nhưng lại có niềm tin vào tương lai, sự lạc quan và bi quan của họ đều mang vẻ giả tạo.
Bàn tay ấm áp đang nắm tay cậu lại cứng đờ.
"Không một ai cầu nguyện cho tôi, cũng chẳng có thần linh nào che chờ, cho nên tôi tự mình chuẩn bị mộ cho bản thân."
Cậu lại bật cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn Bạc Thận Ngôn.
"Vậy thì không cần biết ở trần gian hay địa ngục, tôi đều có một phòng riêng, đúng không?"
Bạc Thận Ngôn không đành lòng nghe tiếp, hắn chỉ muốn hôn mạnh lên đôi môi của Nguyên Gia Dật, để cậu không nói những lời bi quan đó nữa, nhưng không ai có thể hiểu rõ tâm trạng của Nguyên Gia Dật lúc này hơn hắn.
Hắn không dám nói, chỉ có thể để trái tim tiếp tục bị dày xéo, nhịn đau đớn mà nghe.
Bên ngoài phòng bệnh truyền đến từng bước chân, sau đó cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ.
"Mời vào."
Giọng của Bạc Thận Ngôn cũng đã khàn khàn, mấy ngày nay không được ngủ khiến cơ thể hắn mệt mỏi, quầng thâm mắt cũng lộ rõ.
Được cho phép, cánh cửa phòng bệnh chậm rãi mở ra, Đoạn Phù mặc quần áo bệnh nhân đi vào.
"Bạc tổng, tôi đến xem vết thương cho bác...cho cậu Nguyên."
Đoạn Phù nói chuyện vô cùng đúng mực, nhìn thấy bàn tay bị băng kín mít của Nguyên Gia Dật, vội vàng không nhắc đến hai từ "bác sĩ", sợ sẽ khiến cậu lo lắng.
Tình trạng của y so với Nguyên Gia Dật còn đáng sợ hơn, bình thường làn da của Nguyên Gia Dật trắng ngà, lúc này bị bệnh trông chỉ nhợt nhạt hơn bình thường.
Nhưng vẻ mặt của Đoạn Phù trắng bệch đến mức gần như không thấy máu chảy dưới da, những ngón tay đang bám vào vách tường để bản thân không bị ngã cũng lộ ra từng đốt xanh trắng, nếu không nhắc đến hoàn cảnh của Nguyên Gia Dật, thì chắc hẳn Đoạn Phù mới là người cần được thăm.
Nguyên Gia Dật yên lặng đánh giá người đàn ông đã cứu mạng cậu.
Danh Sách Chương: