• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáu người ngồi vây quanh bàn, bầu không khí hơi xấu hổ.

Vương Vi nhiệt tình chiêu đãi hai vị khách, chỉ có Lăng Tường ở bên cạnh không tỏ ra vui vẻ gì trong suốt bữa ăn.

Lăng Thành vô tư ăn uống, dường như Lăng Vân có tâm sự, không thoải mái như trước.

“Cậu học lớp mấy?” Đột nhiên Lăng Tường hỏi.

“Chú, cháu học lớp 10-20.” Lục Thẩm Nhất chân thành nhìn Lăng Tường.

Lăng Tường gật đầu, sắc mặt càng đen hơn.

Bữa tối kết thúc trong sự yên lặng, không khí trở nên nghiêm túc hơn.

Lăng Tường đứng một mình ngoài cửa, hút thuốc đầy tâm trạng.

“Dì à, chúng cháu đi trước đây, cảm ơn dì đã nhiệt tình chiêu đãi.” Sau khi ngồi thêm vài phút, Lục Thẩm Nhất đi tới trước mặt Vương Vi nói.

“Lần sau lại đến chơi nhé!” Vương Vi nói xong rồi ra hiệu cho Lăng Vân tiễn khách.

Lúc Lục Thẩm Nhất đi tới cửa, nói lời tạm biệt với Lăng Tường, nhưng ông ta chỉ khẽ gật đầu.

Lăng Vân đứng sau hai người, lông mày càng nhíu chặt.

“Vào buổi tối, đèn đường ở chỗ mình có thể không sáng lắm, nên lái xe chậm một chút, về đến nhà nhớ gọi điện cho mình.” Lăng Vân nói xong, đưa cho Lục Thẩm Nhất một mẩu giấy có ghi số điện thoại của Vương Vi.

“Được, cậu về đi, đừng để bị cảm lạnh.” Lục Thẩm Nhất đẩy Lăng Vân trở về, nhiệt độ đột ngột giảm xuống ở vùng núi khiến anh không khỏi lo lắng cho cô.

Lăng Vân quay về, cho đến khi nhìn thấy xe đã đi xa, cô mới bước nhanh về nhà.

Tiếp theo, một trận “cuồng phong bão táp” như dự đoán ập đến.

Lăng Vân vừa bước vào cửa, giọng Lăng Tường vang lên từ phía sau.

“Tuổi còn nhỏ đã yêu đương nhăng nhít, còn dẫn về nhà, mày không muốn học nữa phải không?” Lăng Tường nói với giọng điệu nghiêm khắc, thậm chí còn có chút khinh miệt.

“Con không yêu đương, cũng không ảnh hưởng đến việc học!” Giọng nói kiên định của cô đầy uất ức.

“Nó học lớp 20, mày học lớp 3, sao hai đứa mày quen nhau được? Hơn nữa nó còn chạy xa như vậy chỉ để đưa mày về tận nhà, nếu không phải là bạn trai bạn gái thì là gì?” Lăng Tường chất vấn Lăng Vân, nói xong còn ném tàn thuốc còn sót lại xuống đất.

“Con đã nói là con không yêu đương, ba tin hay không thì tùy!” Lăng Vân nói xong, chạy thẳng lên lầu.

Vương Vi mới vừa giặt khăn lau từ ngoài sông về, thấy Lăng Vân chạy lên lầu, bèn vội vàng gọi cô lại, nhưng cô không có dừng lại, bước chân càng nhanh hơn.

“Cô xem cô nuôi được đứa con tốt ghê, ở trường không lo học hành, chỉ biết yêu đương!” Lăng Tường trách móc Vương Vi, như thể đó là lỗi của riêng bà.

Căn nhà nông thôn hai tầng, trong chốc lát vang lên hai loại âm thanh.

Dưới lầu, Vương Vi và Lăng Tường đang cãi nhau, mà trên lầu Lăng Vân đang ôm gối khóc nức nở.

Nửa giờ sau, sự yên tĩnh ngắn ngủi an tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng bóng rổ đập xuống đất, Lăng Thành đi giày chơi bóng, vừa đập bóng rổ vừa đi về nhà.

Vài phút sau, điện thoại của Vương Vi vang lên, trên màn hình hiện tên chủ nhiệm lớp của Lăng Vân.

Vương Vi vội vàng nghe máy: “Alo, chào thầy Chu.”

“Chào chị, tôi là Chu Đình Thâm, giáo viên chủ nhiệm của Lăng Vân. Tôi gọi điện chủ yếu là muốn nói một chút về tình hình học tập của em ấy, để phụ huynh có thể trao đổi với em ấy trong kỳ nghỉ.” Chu Đình Thâm lịch sự giải thích.

“Vâng vâng, thầy Chu nói đi ạ.” Vương Vi hơi căng thẳng.

“Là như vậy, mẹ của Lăng Vân, chị là người cuối cùng tôi gọi, bởi vì biểu hiện của Lăng Vân ở trường rất tốt, mỗi lần thi đều đứng nhất.” Chu Đình Thâm không tiếc lời khen ngợi Lăng Vân, giọng điệu tự hào.

“Mỗi lần thi đều đứng nhất sao?” Vương Vi có chút không tin hỏi lại, bởi Lăng Vân rất ít khi kể chuyện ở trường cho bà nghe, mà bà cũng rất yên tâm về cô nên hiếm khi hỏi han.

“Đúng vậy, mỗi lần thi đều là đứng nhất, điểm số gần như tuyệt đối, hơn nữa em ấy còn là nhóm trưởng chung, giúp đỡ những bạn học khác nâng cao thành tích!” Chu Đinh Thâm lại một lần nữa tự hào nói về thành tích của cô.

Vương Vi liếc nhìn Lăng Tường bên cạnh, thấy ánh mắt chột dạ của ông ta, sau đó tiếp tục nói: “Vậy phải cảm ơn thầy Chu đã dạy dỗ, nhờ có các thầy cô ở Nhị Trung dạy tốt!”

Trong điện thoại vang lên vài tiếng cười, sau đó Chu Đình Thâm nói: “Thật ra các thầy cô bọn tôi đều dạy như vậy, nhưng Lăng Vân thật sự rất cố gắng, có thể đạt được thành tích như bây giờ, đều là nhờ sự nỗ lực không ngừng của em ấy!” Giọng nói của Chu Đình Thâm đầy chân thành, dường như không hoàn toàn đồng tình với lời của Vương Vi.


“Nhưng mẹ của Lăng Vân à, sở dĩ tôi gọi cho chị cuối cùng là muốn nói với chị một chuyện khác.” Chu Đình Thâm tiếp tục.

Vương Vi lại căng thẳng, Lăng Tường nhích lại gần bà.

“Tôi phát hiện Lăng Vân dường như luôn không quá vui vẻ. Về vấn đề học tập, tôi rất yên tâm, về vấn đề tâm lý của em ấy, tôi tương đối lo lắng. Không biết ở nhà Lăng Vân có như vậy không?” Giọng của Chu Đình Thâm trở nên trầm thấp.

“Ở nhà Lăng Vân cũng ít nói chuyện, cũng chưa bao giờ nói với tôi về những chuyện không vui. Mỗi lần tôi hỏi, con bé đều nói không có việc gì…” Vương Vi đau lòng nói.

“Tôi cũng nhận thấy Lăng Vân là một cô bé rất ngoan, có chí tiến thủ, nhưng đây cũng có thể là vấn đề. Tôi cảm thấy phụ huynh cần quan tâm đến con cái nhiều hơn.” Chu Đình Thâm ngập ngừng vài lần nhưng cuối cùng vẫn nói hết.

“Được, thầy Chu, cảm ơn thầy đã gọi điện nói với tôi những điều này.” Vương Vi nhìn thoáng qua Lăng Tường.

Sau khi cúp máy, Vương Vi nhìn Lăng Tường, trong mắt đầy căm hận.

“Nếu anh còn chút lương tâm, thì lên lầu xin lỗi Lăng Vân ngay đi!” Vương Vi gần như bật khóc khi nói xong câu này.

Nhưng đáp lại bà là sự thờ ơ của Lăng Tường, ông ta không quay đầu mà đi thẳng ra cửa.

Reng reng reng… Điện thoại của Vương Vi lại reo lên, lần này là một số lạ.

“Alo?” Giọng Vương Vi đầy nghi hoặc.

“Chào dì, cháu là Lục Thẩm Nhất, cháu tìm Lăng Vân ạ.”

Giọng nói quen thuộc vang lên trong điện thoại, Vương Vi nhanh chóng phản ứng lại, bảo Lục Thẩm Nhất chờ một chút.

Lúc Vương Vi đi lên lầu, Lăng Vân đã lau khô nước mắt và đang đọc sách.

“Lăng Vân, điện thoại của Lục Thẩm Nhất.” Vương Vi nói xong thì đưa điện thoại cho cô.

Lăng Vân nhận điện thoại, đợi đến khi nhìn thấy Vương Vi ra khỏi phòng, cô mới đặt điện thoại gần tai, nói một câu: “Alo, Lục Thẩm Nhất!” Giọng nói đầy tủi thân.

“Cậu sao vậy?” Trái tim Lục Thẩm Nhất như thắt lại theo, anh chưa từng nghe thấy giọng Lăng Vân khổ sở như vậy, chưa từng.

Đầu dây bên này lo lắng chờ đợi, mà bên kia thì im lặng, Lăng Vân không nói gì.


“Nói chuyện, rốt cuộc có chuyện gì!” Giọng Lục Thẩm Nhất càng thêm sốt ruột.

Đầu dây bên này, Lăng Vân vốn đã khống chế được nước mắt, giờ lại trào ra, cô lại khóc nức nở.

“Mình bảo lái xe chở mình đến Sa Giang!” Giọng Lục Thẩm Nhất trầm xuống.

“Cậu đừng tới, mình nói cho cậu nghe!” Lăng Vân nghe Lục Thẩm Nhất định đến ngay trong đêm, vội vàng ngăn lại.

Cô vừa nức nở vừa mở miệng nói: “Ba mình nói mình không lo học, đang yêu đương với cậu!”

Đầu bên kia im lặng vài giây, rồi tiếng xin lỗi từ Lục Thẩm Nhất truyền đến: “Lăng Vân, xin lỗi, hôm nay mình đã không suy nghĩ chu toàn.”

“Đây không phải lỗi của cậu, Lục Thẩm Nhất!” Lăng Vân vội vàng trả lời.

“Ngày mai mình sẽ giải thích rõ ràng với chú!” Lục Thẩm Nhất nói tiếp.

“Không cần giải thích đâu, Lục Thẩm Nhất, ba mình sẽ không nghe!” Giọng nói Lăng Vân để lộ vài phần bất lực.

“Cậu đưa mình về nhà xa như vậy, mình đã rất cảm kích rồi. Chuyện hôm nay vốn không liên quan đến cậu, cậu không cần để tâm.” Lăng Vân nói, nỗi uất ức lại dâng lên.

Lục Thẩm Nhất không nói gì.

“Lăng Vân, nghỉ ngơi sớm một chút.” Lục Thẩm Nhất nói xong bèn cúp điện thoại.

Cả đêm đó, Lăng Vân mãi không thể ngủ được. Mặc dù tình cảm giữa cô và Lăng Tường rất nhạt nhòa, nhưng dù sao đó cũng là ba ruột của cô, cô không thể không quan tâm. Mỗi câu nói của Lăng Tường tựa như từng mũi kiếm đâm vào lòng cô. Cô rất mong bản thân cũng có thể có một người ba đạt chuẩn như những người khác.

Ngày hôm sau, khi Lăng Vân tỉnh dậy thì đã gần giữa trưa, cô chậm rãi đi xuống cầu thang, một giọng nói quen thuộc truyền vào tai cô, cô bước nhanh hơn, nhìn thấy Lục Thẩm Nhất và Lăng Tường đang ngồi hai bên bàn.

“Lục Thẩm Nhất!” Lăng Vân nhìn anh, đôi mắt vốn to tròn giờ sưng vù như bị ong mật đốt.

Lục Thẩm Nhất bước tới, mở tủ lạnh trong bếp, lấy một túi rau dại đông cứng, đưa cho Lăng Vân.

“Chườm mắt đi.” Lục Thẩm Nhất nói.

Lăng Vân nhận lấy, đứng tại chỗ, hai tay cầm túi rau.

Hai người cứ đứng như vậy, trước mặt là Lăng Tường ngồi tại chỗ không nói gì.

Đến khi Vương Vi bước vào, đầu tiên là ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Lục Thẩm Nhất, sau đó nhìn dáng vẻ kỳ lạ của Lăng Vân, bèn kêu hai người ngồi xuống ghế bên cạnh.

Mấy phút sau, Lăng Vân gọi Lục Thẩm Nhất ra ngoài, sau đó im lặng một lúc.

“Chẳng phải mình đã nói cậu không cần đến sao?” Lăng Vân hỏi.

“Mình đến chơi với cậu, cậu quên là cậu muốn dẫn mình đi ngắm cánh đồng lúa chín à?” Lục Thẩm Nhất đáp.

Lúc này Lăng Vân mới nhớ tới lời mình đã nói trên xe, cô nhìn anh: “Vậy chiều nay mình sẽ dẫn cậu đi!”

Lục Thẩm Nhất hài lòng mỉm cười, anh nhìn đồng hồ, sau đó lấy túi rau đông lạnh khỏi tay cô.

Buổi trưa cơm nước xong, Lăng Vân định dẫn Lục Thẩm Nhất ra ngoài thì bị Vương Vi ngăn lại.

“Giờ này trời vẫn còn nóng lắm, hai đứa ngủ trưa một giấc rồi hẵng đi.” Vương Vi nói.

Thế là, hai người nằm sấp trên bàn một lúc, trong phòng chỉ còn lại tiếng quạt điện vận hành.

Lúc Lục Thẩm Nhất tỉnh lại, phát hiện Lăng Vân còn đang ngủ, anh không đánh thức cô, lặng lẽ đắp cho cô một chiếc chăn mỏng.

Đến khi cả hai tỉnh dậy lần nữa, đã hơn 3 giờ chiều, Lăng Vân kéo Lục Thẩm Nhất chạy ra đồng.

“Cậu nhìn kìa!” Lăng Vân há miệng thở hổn hển, tay chỉ vào mảnh đất trước mắt.

Đồng lúa mênh mông đung đưa trong gió nhẹ, phát ra âm thanh êm tai, những con bù nhìn đứng rải rác xa xa tạo nên một cảnh tượng độc đáo.

Lục Thẩm Nhất đứng bên cạnh Lăng Vân, phấn khích hét to “A!”

Sau một hồi hò hét, Lục Thẩm Nhất nhìn Lăng Vân, nói: “Lăng Vân, ba năm sau cậu lại đưa mình tới đây, được không?”

“Tại sao lại là ba năm nữa? Nếu cậu thích nơi này, có thể thường xuyên đến xem mà!” Lăng Vân ngạc nhiên hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK