• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết học đầu tiên của tháng Mười một là kỳ thi tháng, mọi người đều bận rộn với những bài thi nối tiếp nhau. Mặc dù đã quen với việc tự kiểm tra hàng tháng, nhưng chỉ cần nhìn thấy hai từ “kỳ thi” thôi cũng đã có cảm giác tê buốt da đầu.

Kể từ khi Chu Đình Thâm thực hiện chế độ nhóm, trong vài kỳ thi tháng gần đây, lớp 3 đều có kết quả rất tốt, và thầy ấy, dù là một giáo viên trẻ với kinh nghiệm bằng không, đã trở thành ứng cử viên sáng giá cho vị trí tổ trưởng bộ môn.

Buổi trưa, Lục Thẩm Nhất xuất hiện đúng giờ trong phòng học đa phương tiện, trên tay cầm hai tờ giấy, một tờ đề thi và một tờ giấy nháp.

Lăng Vân lập tức hiểu được nội dung buổi dạy kèm trưa nay, cô dựa lưng vào ghế, phàn nàn với Lục Thẩm Nhất: “Lại làm nữa à! Đã thi cả buổi sáng rồi mà…”

“Đề mô phỏng số 5, làm xong phần trắc nghiệm trong vòng 10 phút.” Lục Thẩm Nhất như không nghe thấy Lăng Vân nói, đặt đề thi trước mặt cô như thường lệ.

“Ôi~”

Thấy Lăng Vân không có ý định cầm bút, anh vỗ mạnh lên bàn, hai tay chống lên mặt bàn, tiến lại gần phía Lăng Vân, ánh mắt đầy sát khí.

Lăng Vân lập tức luống cuống, giữ nguyên tư thế ban đầu, không nhúc nhích.

“Muốn mình lặp lại lần nữa không?” Lục Thẩm Nhất lại lên tiếng, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc.

Lăng Vân liếc nhìn Lục Thẩm Nhất, trong lòng hung ác mắng anh, rồi không tình nguyện cầm bút lên.

Thời tiết mưa dầm luôn có ma lực thôi miên, cho dù là vào mùa thu, khi thời tiết đã bắt đầu se lạnh.

Lục Thẩm Nhất chấm 5 câu trắc nghiệm, Lăng Vân cúi đầu, khoảng cách giữa mí mắt trên và dưới chỉ còn một khe hẹp.

“Tại sao câu cuối lại chọn B?”

“Đoán mò thôi.” Lăng Vân nhắm mắt, buột miệng đáp.

Lục Thẩm Nhất hừ một tiếng: “Cậu đoán cũng chuẩn thật đấy!”

Lăng Vân tưởng rằng Lục Thẩm Nhất sẽ bắt đầu dạy dỗ cô, nên định lén chợp mắt thêm chút nữa.

“Ở đây trước tiên phải dùng điều kiện thứ nhất để tính độ dài của BD.” Lục Thẩm Nhất vừa nói vừa vẽ sơ đồ lên giấy.

Lăng Vân nhất thời hơi hối hận, bản thân thi cả buổi sáng là thật, nhưng Lục Thẩm Nhất cũng vậy, thế mà anh vẫn xuất hiện đúng giờ để giảng bài cho cô, vậy mà cô lại không tập trung.

“Lục Thẩm Nhất, cậu có thể giảng lại từ đầu không?” Lăng Vân véo đùi để khiến mình tỉnh táo.

Lục Thẩm Nhất nhìn Lăng Vân một cái, rồi đưa bút trở lại vị trí ban đầu: “Câu này khó, mình sẽ giảng lại, trong quá trình giảng có thể ngắt lời mình bất cứ lúc nào.”

Buổi chiều, các phòng thi phát đề như thường lệ, đây là bài thi môn Hóa, giám thị rất chuyên nghiệp phát đề thi xong xuôi.

Giấy thi vừa phát được một nửa, thì có học sinh lớn tiếng hỏi: “Đáp án!?”

Giám thị lập tức hỏi: “Đáp án ở đâu?”

Phòng thi im lặng, mọi người đều cúi đầu, không ai trả lời.

Lăng Vân nhận giấy thi, viết thông tin lớp, tên và số báo danh xong, bèn đặt giấy làm bài sang một bên, bắt đầu làm bài.

Giám thị đi vòng quanh phòng học, vị trí đứng thay đổi giữa bục giảng và bảng đen.


“Các em dừng bút lại một chút, trong quá trình in ấn có sai sót, hai câu lớn cuối cùng sẽ được đổi thành đề tôi vừa phát.” Tổ trưởng bộ môn nói xong bèn đưa đề mới cho giám thị, vội vàng đi đến phòng thi tiếp theo.

Giám thị cầm giấy thi của một học sinh lên, phát hiện hai câu lớn cuối cùng có in sẵn đáp án nên vội nhấn mạnh một lần nữa.

“Không ngờ lúc còn sống còn có thể gặp phải giấy thi có in sẵn đáp án.” Lăng Vân nhìn giấy thi, vô cùng ngạc nhiên mà cảm thán.

Khi phát đề mới, bạn ngồi sau Lăng Vân thở dài một hơi, tràn đầy thất vọng vì kế hoạch không thành.

Ngày đó thi xong, Dương Lan Tinh mời Lăng Vân uống trà sữa, lý do là cô ấy có thể tiếp tục ở lại câu lạc bộ nhảy đường phố.

Những ngày này, Dương Lan Tinh học hành rất chăm chỉ, sau giờ học cũng không nói chuyện phiếm với Lăng Vân, khó khăn lắm mới nói được vài câu với cô, cũng là để hỏi bài tập.

Câu lạc bộ nhảy đường phố đã thay đổi lịch tập, từ mỗi tuần một lần thành mỗi ngày một lần, các thành viên đều nỗ lực luyện tập, một nửa chuẩn bị cho tiết mục mở màn, một nửa chạy nước rút để giành suất solo.

Mỗi tối, Lăng Vân đều cùng Lục Thẩm Nhất khổ luyện. Trong thời gian bị thương ở chân, đừng nói đến luyện nhảy, số bước đi mỗi ngày cũng chỉ là ba con số, chưa nói đến việc động tác có đúng hay không, chỉ riêng thể lực đã là một thử thách lớn đối với Lăng Vân.

“Mới đến động tác thứ ba thôi mà tiếng thở của cậu đã át cả tiếng nhạc rồi.” Lục Thẩm Nhất vừa nói vừa để Lăng Vân ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lăng Vân không nghe lời anh, đứng tại chỗ, miệng lẩm bẩm: “Làm gì đến mức đó!”

“Lục Thẩm Nhất, suất diễn nam nữ đã được quyết định chưa?”

“Chưa, sao thế?” Ánh mắt Lục Thẩm Nhất lóe lên một tia thần bí.

Lăng Vân gật đầu: “Vậy chúng ta luyện tập tiếp đi!”

Tối, trước khi tắt đèn, Chu Hiểu cầm cành cây nhặt từ bên đường, trong dáng vẻ của một vũ công đẳng cấp thế giới, hướng dẫn Lăng Vân nhảy điệu nhảy đường phố.

“Ở chỗ này, biên độ động tác của cậu phải nhỏ lại, như vậy mới thể hiện được sự lên xuống của điệu múa dân tộc.” Chu Hiểu nói xong còn làm mẫu động tác lý tưởng của mình.

Lăng Vân làm theo một lần, sau đó đột nhiên phản ứng lại: “Nhưng mà mình đang nhảy điệu nhảy đường phố mà!”

“...”

Bên cạnh, Vương Giai Dao và Đinh Hủy không nhịn được mà cười phá lên, Chu Hiểu nhanh chóng chớp mắt vài cái.

“Mình… Mình nói là điệu nhảy đường phố đó, ở đây động tác không được quá lớn.” Chu Hiểu có chút nóng nảy, dù sao cô ấy cũng đã học múa dân tộc trong vài năm.

Lăng Vân nhảy theo ý của Chu Hiểu một lần nữa, Vương Giai Dao và Đinh Hủy vội vàng vỗ tay khen ngợi, bầu không khí vô cùng hài hòa.

“Mình thấy tổng thể khá tốt, nhưng biểu cảm của cậu không đúng, chỗ nên cười mà cậu cũng căng thẳng.” Chu Hiểu một tay chống cằm, suy nghĩ một chút rồi nói.

Về vấn đề biểu cảm, Lăng Vân thực sự làm không tốt, cô thường bởi vì căng thẳng với động tác mà bỏ qua việc quản lý biểu cảm, không giống như Lục Thẩm Nhất nhảy đường phố, chỉ có sự đẹp trai và chuyên nghiệp.

“Được rồi, sư phụ Chu, đệ tử nhất định sẽ nhớ kĩ.” Lăng Vân chắp tay nói.

Tiếng chuông báo tắt đèn vang lên khi Lăng Vân kết thúc động tác, bốn người trở về giường, tiến vào mộng đẹp.

Ngoài cửa sổ, dưới bầu trời, mặt đất nhuộm một màu cam vàng rực rỡ, thơ mộng và êm dịu.

Lúc này, trong phòng tập đang diễn ra cuộc tuyển chọn tiết mục nam nữ. Nam sinh đã được xác định là Lục Thẩm Nhất, trong số năm nữ sinh còn lại, ngoài Dương Lan Tinh tự nguyện rút lui để chuẩn bị cho tiết mục mở màn, bốn người còn lại phải chọn ra một nữ sinh.

Lăng Vân bốc thăm được số 4, cô tựa vào tường, lặp đi lặp lại những điểm chính đã ghi nhớ trước đó.

Mặc dù Lăng Vân đã hình thành ký ức cơ bắp với các động tác của màn biểu diễn này, nhưng đối thủ của cô không ai là người có trình độ tầm thường.

“Phải tin tưởng vào bản thân, nhất định có thể, không có vấn đề gì cả!” Lăng Vân liên tục động viên chính mình.

“Số 4, Lăng Vân.” Chủ tịch câu lạc bộ chỉ vào Lăng Vân đang đứng dựa vào tường.

Lăng Vân đi tới giữa, liếc nhìn Lục Thẩm Nhất một cái, anh luôn gật đầu với cô.

Nhạc nền quen thuộc vang lên, Lăng Vân nhanh chóng nhập tâm, động tác và âm nhạc hòa quyện hoàn hảo, cùng với biểu cảm đầy tính sáng tạo của cô, có thể nói là kỹ năng phi thường.

Bốn người đứng thành hàng, chủ tịch câu lạc bộ lần lượt đưa ra nhận xét, trong lòng cảm thấy khó khăn khi phải đưa ra lựa chọn.

“Lục Thẩm Nhất, dù sao cũng là bạn diễn của cậu, cậu thấy ai phù hợp hơn?” Chủ tịch câu lạc bộ nhướng mày hỏi anh.

“Tôi thích phần biểu diễn của Lăng Vân hơn.” Lục Thẩm Nhất trả lời vô cùng dứt khoát.

Chủ tịch câu lạc bộ gật đầu đồng ý, sau đó nói thêm vài lời khen ngợi về phần biểu diễn của Lăng Vân, tuyên bố nữ sinh được chọn chính là cô.

“Chào cậu, bây giờ phải làm quen lại rồi, bạn diễn nam của mình.” Lăng Vân nói xong còn chìa tay ra.

Lục Thẩm Nhất đưa tay trái ra nắm lấy: “Vinh hạnh của mình!”

Hai người nhìn nhau cười, giờ phút này tiếng ồn xung quanh đã sớm bị ngăn lại ngoài tai, chỉ còn lại sự mong đợi vô hạn đối với đêm hội Tết Nguyên Đán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK