• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“…”

Lâm Triệt lén liếc qua Quý Thừa Tiêu đang lái xe, cậu do dự rất lâu mới lên tiếng, “Này…”

“Ừm?” Quý Thừa Tiêu linh hoạt xoay chuyển tay lái phát ra giọng mũi ra hiệu cậu nói tiếp.

“Nãy anh nói sẽ dẫn tôi đi ăn vẫn còn tính chứ?” Lâm Triệt ngập ngừng hỏi, ánh mắt liếc loạn ra ngoài cửa xe.

Quý Thừa Tiêu im lặng, rồi khẽ cười, giọng nói trầm bổng đặc hữu, “Đương nhiên.”

“Em biết gã đàn ông vừa rồi?” Quý Thừa Tiêu hỏi.

Lâm Triệt ra sức lắc đầu, giống như đang liều mạng bác bỏ bất kỳ quan hệ gì giữa cậu với gã đàn ông đó, “Ai biết ông ta, chỉ là trước khi chết ông ta có hỏi đường tôi.”

“Vậy à.” Quý Thừa Tiêu gật đầu nghe cậu nói.



“Đến rồi, xuống xe.” Quý Thừa Tiêu dừng xe nói với Lâm Triệt.

Lâm Triệt kích động lưu loát mở cửa xe nhảy xuống.



“…Đây là đâu?”

Không phải quán ăn như trong tưởng tượng… Quý Thừa Tiêu mi lừa người…

“Nhà Cận Thần.” Quý Thừa Tiêu trả lời.

Lâm Triệt ngẩng cổ nhìn căn nhà màu cà phê, cậu co giật khóe miệng, “Nhà anh ta làm từ sô cô la nên anh để tôi đến ăn hả?”

Quý Thừa Tiêu khóa ô tô, nhướng mày nói: “Nhà cậu ấy có rất nhiều thứ để ăn.”

Đôi mắt Lâm Triệt vốn đang thất vọng chợt sáng bừng lên.

Quý Thừa Tiêu quen thuộc mở cánh cổng màu đen được điêu khắc hoa văn cầu kỳ, đi dọc theo lối đường mòn u tĩnh tỏa ra hương cỏ, bên lề nở đủ các loài hoa nhỏ không biết tên, mùi hoa thoang thoảng làm tinh thần người ta thoải mãi dễ chịu.

Nhà Cận Thần cũng rất xịn… Lâm Triệt nghĩ.

“Cha mẹ Cận Thần đến Châu Nam Cực đào kim cương, nên không cần lo sẽ bị người nhìn thấy.” Quý Thừa Tiêu nói tiếp.

Lâm Triệt sửng sốt, nghi ngờ lặp lại: “Đào kim cương… ở Châu Nam Cực?”

Thật sự không phải đi đào hóa thạch à?

Quý Thừa Tiêu gật đầu, “Gần đây ở Châu Nam Cực phát hiện ra một loại nham thạch có chứa kim cương, ám chỉ rằng lục địa bị băng tuyết bao trùm đó cất giấu khoáng sản, nên em hiểu mà.”

Lâm Triệt ‘ồ ~’ đầy thâm ý, một âm tiết phổ thông mà bị cậu kéo dài ngoằn ngoèo 18 lần, “Tôi hiểu tôi hiểu.”

Đi một chốc thì nhìn thấy lối vào khá lạ không phải màu cà phê — cánh cửa màu trắng.

Quý Thừa Tiêu đưa tay muốn đẩy cửa vào, bên trong bất ngờ truyền ra âm thanh kỳ quái.

“Khốn kiếp cậu dùng lực quá… Nhẹ thôi.”

“Không sao tớ sẽ rất nhẹ nhàng.”



Lâm Triệt: “…”

Quý Thừa Tiêu khựng lại, rụt tay về, đứng ở cửa không biết đang trầm tư điều gì.

Lúc sau, cuối cùng Lâm Triệt không dằn lòng được hỏi: “Bây giờ tôi vào ăn thì có quá không thích hợp không?”

Quý Thừa Tiêu nhẹ gật đầu, đồng ý: “Có vẻ là vậy.”



Hai người đứng ngoài do dự có nên vào hay không, còn hai người bên trong không biết đang làm gì.

“Ẳng ẳng…”

Nếu không nghe lầm, thì tiếng vừa rồi là… của Em Trai.

Lâm Triệt cả kinh trợn mắt, lẽ nào là…

“Nhân thú.” Quý Thừa Tiêu không biểu cảm nói ra hai chữ Lâm Triệt thầm nghĩ.

Lâm Triệt gãi tóc, hơi lúng túng cười ngây ngô ‘haha’.

Quý Thừa Tiêu nghĩ 2 giây, sau đó không do dự đẩy cánh cửa màu trắng ra, ánh sáng của căn phòng màu vàng trào ra như thủy triều, lóe sáng chói lóa.

Lâm Triệt không kịp ngăn cản đành phải giơ tay che mắt, trong ánh sáng lóa mắt, cậu nhìn thấy…

Hai người đàn ông để trần nửa thân trên, một con chó dính bọt xà phòng khắp người và một cái chậu xanh lớn không ngừng tràn nước và bọt.

Trên sàn tung tóe nước và bọt xà phòng, thậm chí còn tràn ra cửa đến chân cậu.



“Ai? Thừa Tiêu cậu đến rồi đó hả! Tốt quá mau mau phụ tụi tớ tắm cho Em Trai với!” Lê Hình dùng cánh tay không dính bọt dụi con mắt bị ướt nước, hắn mừng rỡ gọi.

…Tắm cái bíp ấy, mi tắm cho chó mà dùng giọng điệu như đang gọi giường thế à.

Quý Thừa Tiêu nắm tay lại che miệng nghiêng đầu không tự nhiên ho nhẹ một cái, rồi quay mặt lại bình tĩnh nói: “Chờ chút, mình vào nhà vệ sinh trước.”

Cận Thần lau bọt bắn đầy trên người do con Husky gây ra, gã bất mãn láo nháo: “Lần sau hay dùng giặt khô đi, con chó ngốc này bướng quá!”

Quý Thừa Tiêu gật đầu, sau đó nói khẽ với Lâm Triệt: “Đi theo tôi.”

Lâm Triệt vui vẻ theo Quý Thừa Tiêu đến nhà bếp của Cận Thần, trong nháy mắt bước vào, Lâm Triệt cảm giác cậu lạc vào thiên đường.

“Wow…” Lâm Triệt khiếp sợ há miệng.

Trong nhà bếp rộng lớn kê đầy tủ cửa đôi tạo hình trang nhã và độc đáo, trên mặt tủ còn gắn các nhãn tên bằng kim loại màu đồng cổ ghi tên các địa phương khác nhau, xuyên qua mặt kính sạch bóng có thể soi gương, mơ hồ nhìn thấy được bên trong chất đầy đồ ăn vặt kiểu dáng khác biệt đóng gói không giống nhau màu sắc rực rỡ.

“Những cái đó đều là thực phẩm có thể để thời gian dài, Cận Thần sưu tầm cất giữ chúng để ăn dần dần, tôi đi giúp họ đây.” Quý Thừa Tiêu vừa xắn tay áo sơ mi đen sọc dọc vừa nói.

Lâm Triệt gật đầu lia lịa, mắt sáng rực nhìn đủ các loại đồ ăn vặt, không thể chờ được nữa trả lời: “Anh nhanh đi đi, chỗ này thật sự quá đỉnh!”

Quý Thừa Tiêu mỉm cười rời nhà bếp, đi ra phòng khách.

Cận Thần xoa bộ lông mềm vừa ướt vừa trơn của Husky, gã ngẩng đầu thấy Quý Thừa Tiêu bước vào thì vội hô: “Nhanh lên nhanh lên!”

Lê Hình nghe tiếng cũng ngẩng đầu nhìn theo.

Nhưng mà…

“Thừa Tiêu, cậu dẫn người khác vào hả?” Lê Hình quái lạ nhìn trên mặt sàn đầy bọt hiện rõ hai dấu chân không cùng kích thước với hoa văn, hắn hỏi.

Quý Thừa Tiêu cúi đầu liền nhìn thấy gần sát bên cạnh dấu chân mình còn có một dấu chân khác.

“…”

“Không có.” Quý Thừa Tiêu trả lời.

“Vậy là ai?” Lê Hình tiếp tục hỏi, chẳng lẽ có trộm vào nhà?

Quý Thừa Tiêu nheo mắt suy nghĩ rồi đáp,

“Là búp bê bơm hơi mô phỏng tiêu chuẩn cao mình mới mua.”

(*) Búp bê bơm hơi: Dạng búp bê tình dục.



Cận Thần với Lê Hình cười đầy thâm sâu, Lê Hình lắc cái tay dính đầy bọt xà phòng, “Nói sớm đi chứ, hiểu mà, nhưng cậu bê nó vào lúc nào tớ không thấy.”

Quý Thừa Tiêu chỉ cười không nói.

Ở phía kia, Lâm Triệt đang đang ăn bánh quy sô cô la hai lớp Timtam ở ngăn tủ nước Úc bỗng nhiên bị nghẹn, cậu ho khan, phun ra mẩu bánh cắn dở nhưng chưa kịp nuốt xuống.

(*) Timtam: loại sô cô la nổi tiếng của Úc.

“…” Ai đang mắng cậu.



“Phù! Em Trai! Tốt qua cưng lại trở nên long lanh như ban đầu rồi!” Lê Hình ôm Husky dụi mặt lên bộ lông mềm thơm ngát của nó.

Quý Thừa Tiêu cầm khăn lau tay ướt, nhìn bọt xà phòng trên thân con Husky vẫn chưa được dội sạch, anh im lặng không lên tiếng.

Thật là long lanh quá, đang ‘buling-bubling’ phát sáng luôn kìa.

Cận Thần nhìn đống hổ lốn, gã khổ não gãi mái tóc hơi dài, “…Này này, ai sẽ lau nó đây.”

Lê Hình cầm móng vuốt mềm mềm của Husky chỉ vào Quý Thừa Tiêu, còn mình nghiêng đầu qua chỗ khác nhàn nhã hát khẽ, tỏ vẻ chẳng liên quan gì đến bản thân.

Cận Thần tán thành vỗ tay cái bốp, kéo vật tựa ở cạnh sofa nhét vào trong tay Quý Thừa Tiêu, “Thừa Tiêu, Em Trai nói để cậu làm đó.”

Quý Thừa Tiêu nắm chặt cán cây lau nhà, đôi mắt thâm thúy như có như không đánh nhẹ qua Lê Hình, rồi mỉm cười vươn tay trái vỗ vỗ đầu Husky, động tác dịu dàng săn sóc.

“Em Trai thật biết điều nhỉ.”

Husky: Anh thật lòng à… Sao em sợ quá QAQ…

Hiển nhiên Quý Thừa Tiêu chưa từng làm loại chuyện này, ngay cả tư thế cầm cây lau nhà cũng sai, cho nên dưới phương thức giống như đang khuấy trộn thì bọt xà phòng chỉ càng tăng chứ không giảm.

Lê Hình vừa nô đùa với chó vừa chế giễu: “Hahaha Thừa Tiêu cậu có biết lau không đó, sao mà cứ như đang tập Thái Cực vậy.”

Quý Thừa Tiêu ngẩng đầu lạnh lùng liếc nhìn Lê Hình, Lê Hình lập tức bĩu môi cấm khẩu.

You can you đến làm, no can no càu nhàu bíp bíp.

Cận Thần bất đắc dĩ phất tay, nói với Quý Thừa Tiêu: “Thôi thôi, Thừa Tiêu tớ vào nhà bếp lấy vật sưu tập mới nhất của tớ cho cậu ăn, cậu có lộc ăn lắm đấy.”

Quý Thừa Tiêu im lặng không ngăn cản nhìn Cận Thần vào nhà bếp.

“Không được đi!” Quý Thừa Tiêu bất chợt nhớ ra vội lạnh lùng nói.

Cận Thần chỉ kém 2 bước là đi vào hết hồn dừng bước, nghi hoặc quay đầu hỏi: “Vì sao?”

Quý Thừa Tiêu ho nhẹ: “Nhà bếp… mình để búp bê của mình trong đó, cậu vào không thích hợp lắm.”

… [kuroneko3026.wp.com]

Lê Hình đẩy chó ra cười đập đập sofa, “Hahaha Quý Thừa Tiêu không ngờ cậu để con búp bê bơm hơi trong nhà bếp cậu có thú vui dữ dằn thật! Trong đó là đồ ăn quý báu của Cận Thần mà ahahaha!”

Cận Thần nghe xong câu đó mặt tái đi, người cũng cứng ngắc bước trở về, giọng nói run rẩy: “Cậu… đã dùng chưa?”

Quý Thừa Tiêu bị bốn chữ đơn giản nhưng cực kỳ có lực sát thương của Cận Thần làm sặc, anh nhanh chóng bình tĩnh vỗ lên vai Cận Thần, “Cậu yên tâm, còn chưa dùng, cậu chờ ở đây, tớ bế nó lên phòng ngủ.”

Nói xong Quý Thừa Tiêu ném cây lau nhà trong tay xuống nhanh chân đi vào nhà bếp.

Lê Hình kéo Cận Thần đã hóa đá ngồi xuống sofa, động viện xoa đầu gã, nhẹ giọng nói: “A Thần à, đừng khóc mà.”

Cận Thần đen mặt hất tay Lê Hình ra, “Đi đi.”

“Nói chứ tớ rất muốn nhìn thử búp bê mô phỏng của Quý Thừa Tiêu là như thế nào, nếu tốt thì tớ cũng muốn mua một con, có thể làm Thừa Tiêu không cần người thật chắc hẳn phải tuyệt lắm.” Lê Hình vuốt cằm suy tư.

“Đi nhìn thử xem, chúng ta đi nhìn!” Lê Hình vỗ tay hưng phấn kéo tay Cận Thần.

Quý Thừa Tiêu vội vã đi ra nhà bếp cách không đến 10 mét, Lâm Triệt xem như cũng biết chú ý, đồ ăn xong cho vào túi vứt vào thùng rác, nhà bếp vẫn sạch sẽ như ban đầu.

Một miếng khoai tây chiên vàng rượm đang lơ lửng trên không, Quý Thừa Tiêu giật nó ném vào thùng rác rồi kéo Lâm Triệt chạy hướng lên lầu.

Miếng khoai chiên sắp bỏ vào miệng rồi mà còn bị người cướp trắng trợn, hàm răng vì cắn quá mạnh nên đau nhói, “Ơ anh đang làm gì thế?”, Lâm Triệt không tình nguyện bị Quý Thừa Tiêu kéo tay đi nhanh lên lầu.

Quý Thừa Tiêu chê Lâm Triệt đi quá chậm, anh ôm eo cậu chạy lên cầu thang, “Nhiều lắm là 5 giây, Cận Thần với Lê Hình sẽ xông vào.”

1 giây.

2 giây.

3 giây.

4 giây.

“Thừa Tiêu cậu đi chậm lại! Chờ chúng tớ với! Để tớ nhìn búp bê của cậu cái!” Lê Hình đứng dưới chân cầu thang kéo Cận Thần gân cổ gọi.

Lâm Triệt: “…” Quý tiên tri.

Chậc, đợi đã.

Búp bê là ai.



Quý Thừa Tiêu cấp tốc quẹo vào một căn phòng, giật cái ga trải giường màu xanh da trời trên giường đắp lên người Lâm Triệt, vừa che phủ cả người cậu thì Lê Hình với Cận Thần đẩy cửa đi vào.

Quý Thừa Tiêu đứng sau Lâm Triệt vòng ôm cậu, hai tay nắm cẳng tay Lâm Triệt, ghé tai cậu nhỏ giọng nói: “Dựa sát vào người tôi, không được cử động.”

Lâm Triệt căng thẳng nghe theo lời anh, nhẹ nhàng dời trọng tâm dựa người vào lồng ngực rộng lớn của Quý Thừa Tiêu.

“Wow wow wow! Thừa Tiêu cậu không có mặt mũi lắm đấy nhé! Lại còn dùng ga trải giường phủ lên không cho tụi tớ nhìn nữa chứ!” Lê Hình chỉ vào khối màu xanh lam bất mãn ồn ào.

Cận Thần đánh giá trên dưới búp bê bảo bối của Quý Thừa Tiêu, gã mở miệng: “Thừa Tiêu, đồ tốt phải cùng chia sẻ với anh em chứ.”

Lâm Triệt tối sầm mặt nghe Cận Thần với Lê Hình nói, cậu… sao lại cảm thấy quái dị và khó chịu dị thường… Ai là đồ vật chứ, chia sẻ cái khỉ khô.

Lê Hình bước đến, hai mắt sáng lấp lánh nhìn vật trong người Quý Thừa Tiêu, thỏa mãn gật gù, “Chiều cao của búp bê bơm hơi này tớ ưng ý, ôm rất vừa đủ.”

Lâm Triệt cứng người.

Tốt lắm, cậu hiểu rồi, xúc động Quý Thừa Tiêu còn nói cậu là búp bê bơm hơi.

Quý Thừa Tiêu ta đệt cha mi.



Lê Hình mẹ nó nhà mi có ý gì, nói ai thấp đấy.

Quý Thừa Tiêu cảm nhận người trong ngực cứng đờ, anh nhéo tay cậu để cậu phải nhịn xuống.

“Có thể cho tớ sờ một cái không?” Lê Hình chớp mắt.

…Mi đã sờ rồi. Lâm Triệt nhẫn nhịn không giơ chân đá phế dục vọng của Lê Hình, cậu trợn mắt khinh thường nghiến răng.

“Wow! Lợi hại quá! Sờ cực mềm cực mát lạnh dễ chịu! Không hổ là mô phỏng cao cấp! Chẳng trách cậu không muốn đưa ra cho chúng tớ nhìn!” Lê Hình vuốt ve khắp người Lâm Triệt tán thán.

“Ồ… Ngực phẳng thế! Búp bê này là nam!” Lê Hình vuốt tay trái lên ngực Lâm Triệt còn tay phải vẫy gọi Cận Thần cũng lại sờ một cái.

Lâm Triệt: Khốn, kiếp… Quý Thừa Tiêu cứu mạng QAQ.

Quý Thừa Tiêu đen mặt nhìn Lê Hình táy máy với Lâm Triệt, bàn tay đang nắm tay Lâm Triệt vô thức siết lại.

Lê Hình cười ‘hahaha’, tà ác vươn tay phải hướng đến nửa thân dưới Lâm Triệt, “Nói vậy thì, có phải bíp bíp cũng mềm mềm không…”

“Con mẹ nó cậu sờ đủ chưa.” Quý Thừa Tiêu đạp Lê Hình một cước, ôm Lâm Triệt xoay người ngã xuống giường.

Lê Hình bị đạp chân mất thăng bằng ngã vào người Cận Thần, hắn không tin nổi nhìn Quý Thừa Tiêu.

… [kuroneko3026]

“A a a a Thừa Tiêu đá tớ! Cậu ấy chịu đá tớ! Vì một con búp bê bơm hơi!” Một lúc sau Lê Hình hồi phục tinh thần kích động lắc vai Cận Thần phấn khích hét.

Quý Thừa Tiêu: “…”

Lâm Triệt: Có thể đừng nói tôi là búp bê bơm hơi mãi được không! Ông đây là người! Có thể cứng!



Được rồi hiện giờ đã thành ma, cũng không biết có cứng được không… còn chưa thử…

Nhưng vậy thì sao!

“Các cậu đi ra ngoài.” Quý Thừa Tiêu liếc hai người họ.

Lê Hình gật đầu liên phanh, kéo tay Cận Thần ra khỏi phòng, cuối cùng không quên bồi thêm một câu, “Trở về nói tớ biết cậu mua cậu nhóc đó ở đâu, tớ cũng phải mua một con, tuyệt đối đáng khen!”

Quý Thừa Tiêu trở tay khóa trái cửa, từ từ đi đến bên giường.

“Quý Thừa Tiêu, anh nói tôi là búp bê bơm hơi, không phải anh cố tình đó chứ!” Lâm Triệt xốc ga trải giường lên giận dữ nói.

“Là điều ngoài ý muốn.” Quý Thừa Tiêu cúi đầu nhún vai nói.

Lâm Triệt sầm mặt, nói lẩm bẩm: “Ông đây còn chưa từng dùng búp bê…”

Quý Thừa Tiêu khẽ cười thành tiếng, duỗi bàn tay khớp xương rõ ràng xoa xoa đầu Lâm Triệt nói, “Tôi cũng chưa từng, nhưng… hẳn cũng không tệ nhỉ…”

Lời nói đó rất có nội hàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK