“Đây là đâu?” Lâm Triệt sờ mũi không tự nhiên hỏi.
Vừa rời khỏi nhà Cận Thần, bên tai cậu vẫn còn quanh quẩn tiếng kêu kinh hãi của Cận Thần lúc đi vào nhà bếp chuẩn bị nấu cơm tối, tiếng kêu đó quá mức rít tai xuyên thủng màng nhĩ, khiến người ta nghĩ đến mà thấy ớn lạnh toàn thân.
Thật sự cậu không ăn bao nhiêu… Với lại cậu chỉ chọn ăn những cái để ở tít trong ngăn tủ, bên ngoài nhìn vào không thấy được, mà không biết Cận Thần luyện thần công nào liếc mắt đã nhìn ra.
Cuối cùng vẫn là Quý Thừa Tiêu dùng ít tiền lấp kín cái miệng liên tục gào lên trong nhà có trộm của Cận thần.
Quý Thừa Tiêu nhìn sắc trời không còn sớm, anh chào họ về trước.
“Về căn hộ.” Quý Thừa Tiêu khá thảnh thơi gõ lên tay lái.
Lâm Triệt ‘ờm’ một tiếng xong quay đầu thẫn thờ nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
“Này…” Lâm Triệt đắn đo lên tiếng.
“Sao?” Quý Thừa Tiêu hỏi.
“Anh nói cho Lê Hình số điện thoại 4008123123… có ổn không?” Mặt Lâm Triệt xuất hiện đầy vạch đen.
Trước khi về, Lê Hình hỏi Quý Thừa Tiêu địa chỉ mua búp bê bơm hơi, Quý Thừa Tiêu nói chỉ cần gọi số ‘4008123123’ là được.
Quý Thừa Tiêu khẽ cười, không bận tâm trả lời: “Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ cậu ấy thật sự tin.”
Lâm Triệt không dám tưởng tượng cảnh Lê Hình với Cận Thần bấm điện thoại gọi thì đầu bên kia truyền đến giọng nói ‘Chào bạn đây là số giao hàng nhanh của Pizza Hut, xin hỏi bạn cần gì?”.
Lâm Triệt nghĩ Lê Hình xem quảng cáo hẳn cũng từng nghe qua cái tên Pizza Hut, còn nếu không… Nếu hắn ta nói ‘Tôi muốn một búp bê nam mô phỏng tiêu chuẩn cao’ thì quả là kiệt tác của thần.
“Không sao đâu, không cần để ý cậu ấy.” Quý Thừa Tiêu tùy tiện nói.
Thật sự xúc động, nhân sinh có thể có được một người huynh đệ như vậy, đời này quả là không đáng tiếc.
…
“Két ——” tiếng phanh xe gấp chói tai, bất ngờ phanh xe làm Lâm Triệt chao đảo người, đầu đập vào cửa xe.
“A…” Lâm Triệt xoa đầu hít hơi lạnh.
Quý Thừa Tiêu sa sầm mặt mở cửa kính xe xuống, nhìn cái người bỗng nhiên nằm sải ra giữa đường, ngữ điệu không tốt hỏi: “Cậu muốn chết?”
Một thanh niên tầm hơn 20 tuổi đứng ở lối đi, vành mắt màu đen, sắc mặt trắng bệch, tóc rối dính bết, trên người mặc áo thun màu vàng đậm.
“Đại ca… giúp một chuyện được không, tôi không gọi được taxi, xin nhờ đưa tôi đến bệnh viện với… Tôi, tôi, tôi không cứng được… Bíp bíp như bị thứ gì đó trói chặt cục cựa thôi đã đau, đai ca xin anh đấy, này liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của tôi…” Thanh niên tuyệt vọng cầu xin, bắp đùi run run rẩy rẩy.
Lâm Triệt nghe thấy tiếng cũng quay qua nhìn, đầu dựa gần vào Quý Thừa Tiêu nhìn người đứng bên ngoài.
Chàng trai này…
Lâm Triệt nhìn chân co ro của cậu ta, nhất thời động lòng hảo tâm, nhưng không chắc Quý Thừa Tiêu sẽ quan tâm đến chuyện vô bổ như thế này, cậu nghĩ nên mở miệng thế nào để Quý Thừa Tiêu đồng ý chở cậu ta đến bệnh viện.
Quý Thừa Tiêu tự nhiên giơ tay gãi đầu Lâm Triệt đang dựa rất gần mình, anh nheo đôi mắt thâm trầm đánh giá thanh niên đau khổ đứng ngoài xe, quét qua quần jeans của cậu ta mấy lần, rồi mở miệng thờ ơ nói: “Bị khóa quần kẹp thôi, cậu về nhà tự mình lo đi.”
Sau đó Quý Thừa Tiêu đóng cửa xe lên, lái xe rời đi mặc kệ thanh niên đứng ngoài gọi ‘Anh chắc chứ’ ‘Có thật không’.
Lâm Triệt vẫn ngoái cổ, “Sao tôi cứ có cảm giác chàng trai đó nhìn quen mắt quá?”
Quý Thừa Tiêu suy nghĩ rồi gật đầu: “Tôi cũng thấy vậy.”
Lâm Triệt ngồi thẳng người, vuốt cằm nhớ lại, cuối cùng không nhớ được gì.
Quý Thừa Tiêu trầm mặc một hồi, hỏi: “Đầu đau không?”
Lâm Triệt ngừng lại, giơ tay sờ đầu, chần chừ trả lời: “Hình như cũng hơi đau đau.”
“Ngủ một lát đi, còn nửa tiếng nữa mới đến nơi.” Quý Thừa Tiêu thấp giọng nói, trong buồng xe yên tĩnh nghe có vẻ trầm lắng bùi tai.
“Ừm được.” Nói xong Lâm Triệt thả lỏng nhắm mắt lại.
Lúc sau, Quý Thừa Tiêu thấy người bên cạnh không còn động tĩnh chỉ có tiếng hít thở đều đều, mới nhẹ nhàng lấy điện thoại ra.
“Alo, cậu tra giúp tôi một người, tên là Hình Thiên.” Quý Thừa Tiêu nói chậm rãi.
Đầu bên kia chọc: “Hình Thiên? Là ai? Tình địch của anh hả?”
Quý Thừa Tiêu híp mắt, trả lời bằng giọng trầm thấp:
“Một gã già thích hoa cúc làm người chán ghét.”
…
Lâm Triệt mơ thấy một giấc mơ, chuyện xảy ra khi còn nhỏ, chắc vì thời gian đã quá lâu nên hình ảnh trong đầu có phần phai mờ.
Cậu với Lâm Thanh mới vừa lên tiểu học cũng chính là lúc 6 tuổi, người trong nhà cùng đến thành phố A chơi nhân lúc 1 tuần rảnh rỗi vì lớp tiểu học sửa chữa, lúc ấy cha mẹ Lâm Triệt còn đặc biệt xin đơn vị nghỉ 1 tuần, sau khi đến thành phố A họ sống trong nhà một người bạn, gần trung tâm thành phố, khu vực trung tâm thương mại sầm uất nên đương nhiên thiên về cửa hàng trường học.
Có lần Lâm Triệt với Lâm Thanh ra ngoài chơi lúc 5, 6 giờ chiều, bé trai luôn có máu nghịch ngợm hiếu động, nên dù Lâm Thanh rất ngoan ngoãn an phận thì trong nội tâm vẫn muốn đi chơi bên ngoài lúc người lớn không có ở nhà, vì vậy hai đứa nhỏ đi loanh quanh ở lân cận, bất tri bất giác đã đến trước cổng trường trung học trông rất khí thế cũng rất to lớn.
“Anh, em muốn ăn cái kia.” Lâm Triệt kéo tay áo Lâm Thanh chỉ vào cửa hàng bán kem ở đường đối diện.
“Được, em đứng đây chờ anh, đừng đi lộn xộn.” Lâm Thanh sờ tiền lẻ ít ỏi trong túi nghĩ số tiền này có đủ mua hai ly hay không, rồi xoa đầu Lâm Triệt dày dạn kinh nghiệm nói.
“Nói mãi! Anh đi nhanh đi!” Lâm Triệt hí hửng gật đầu đáp lời.
Lâm Thanh đi qua đường cái, Lâm Triệt ngồi chồm hỗm nhàm chán nghịch quả bóng nảy trong tay, sau lưng chính là ngôi trường trung học kia.
“Reng…” Từ trong trường truyền đến tiếng chuông tan học, các tốp học sinh mặc đồng phục nhanh chóng ùa ra.
Lâm Triệt cúi người dịch sang một bên, sợ mình chặn đường những học sinh cao lớn.
“Anh hai chậm quá à.” Lâm Triệt bất mãn nói thầm, dần tăng thêm lực nghịch quả bóng nảy, mang theo vài phần sốt ruột.
“Bịch bịch.” Quả bóng nảy sơ ý tuột khỏi tay, văng bắn ra ngoài, bị những học sinh đứng chen chúc che khuất không thấy dấu vết.
“Ầy…” Lâm Triệt ảo não nhìn quả bóng bay mất tăm mất tích, cậu vừa mới mua hôm qua, còn chưa chơi được nhiêu đã làm mất rồi.
Chán ghê…
Lâm Triệt ngồi xổm ở cổng trường gục đầu thất vọng đập đập họa tiết trên giày xăng-đan cho hả giận.
“Quả bóng này của em hả?” Một giọng nam xa lạ trong vắt dịu dàng truyền đến từ trên đầu, trong tầm mắt cũng xuất hiện một đôi giày bóng rổ màu xanh dương.
Lâm Triệt ngẩng đầu đối diện với bàn tay trắng nõn sạch sẽ, trong lòng bàn tay là quả bóng nảy màu sắc trong suốt.
Lâm Triệt mừng rỡ cầm nó lên nhìn trái phải, gật đầu, “Phải phải!”
“Ồ, sao ở đây có cậu bé đáng yêu thế, chúng ta đi nhanh thôi, hôm nay tớ dẫn bọn cậu đi một quán ăn nhỏ cực kỳ ngon haha.” Một giọng nam hoạt bát đột nhiên chen vào.
Lần thứ hai Lâm Triệt ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy bóng lưng có vẻ gầy gò của ba học sinh nam mặc đồng phục, người đứng giữa có vóc dáng cao nhất, nhìn màu đôi giày chắc hẳn là người vừa đưa bóng cho cậu.
“Tiêu rồi, quên nói cảm ơn… Anh hai biết lại bị giáo huấn cho xem…” Mãi sau Lâm Triệt mới phản ứng lại.
Chờ thêm một lúc nữa, Lâm Thanh cầm hai ly kem về, có lẽ vì chạy nhanh nên sắc mặt hơi ửng đỏ.
“Nè, ăn đi.” Lâm Thanh đứng đó, mất tự nhiên đưa kem cho Lâm Triệt.
Lâm Triệt cẩn thận nhét quả bóng nảy vào lại trong túi, nhận kem đang nghi ngút khói lạnh, cậu do dự mở miệng, “Anh, sao em thấy anh hơi lạ…”
“Làm gì có! Nói bậy, nhanh ăn đi!” Lâm Thanh khó chịu nghiêng mặt đi, nhưng tai lại đo đỏ.
“Ờm.” Lâm Triệt không truy hỏi nữa, cúi đầu múc từng muỗng kem vui vẻ ăn.
Hết ngày hôm đó thậm chí qua những ngày tháng khác, Lâm Triệt vẫn không biết lúc Lâm Thanh đi mua kem đến cùng đã xảy ra chuyện gì, mà cậu cũng không kể cho Lâm Thanh biết có một anh trai rất tốt bụng đã nhặt quả bóng nảy về cho cậu nhưng cậu không lễ phép quên nói cảm ơn.
…Chắc câu cảm ơn đó phải nợ lại rồi.
Những tia nắng đầu tiên của buổi sớm len lỏi vào, sưởi ấm mỗi một góc căn phòng, trên sàn nhà sạch bóng còn tùy tiện vứt một cái áo sơ mi xanh dương sọc thẳng và một cà vạt màu xám bạc. Cậu thiếu niên nằm trên ghế sofa bọc vải ka-ki ừ hử một tiếng lơ mơ tỉnh giấc.
Lâm Triệt bị cơn buồn tiểu làm bứt rứt, cậu híp mắt loạng choạng ngồi dậy từ sofa, quen thuộc đi vào nhà vệ sinh xả.
Trong khoảnh khắc kéo khóa quần, Lâm Triệt chợt tỉnh táo.
Đùa… đùa gì thế.
Làm sao cậu tiểu được…
Lâm Triệt sợ hãi cúi đầu nhìn người mình, hoảng hốt bước đến tấm gương trước mặt.
“Hở…” Lâm Triệt vô thức hít vào.
Trong gương phản chiếu một gương mặt hơi tái nhợt nhưng rất khỏe mạnh, gương mặt đó Lâm Triệt nhìn sắp 20 năm rồi, dù có hóa thành tro cũng nhận ra được.
“Mẹ nó.”
Là cậu biến thành người hay tấm gương này thật ra là gương chiếu yêu?
Quá… quá huyền huyễn.
Lâm Triệt lo lắng sửa sang lại quần áo xong đi ra nhà vệ sinh, cúi đầu xuống đập vào mắt là bóng người cậu in trên sàn nhà sạch bong.
…
QAQ.
Là thật sự biến thành người.
Cảm tạ Jesus, cảm tạ Đảng, cảm tạ Đức Mẹ Maria đã cho cậu cơ hội lần nữa làm người.
Thật… cảm động.
Trong giây phút cảm động Lâm Triệt bất ngờ nghĩ đến gì đó, mặt cậu cứng đờ, hoang mang nhào lên giường đè người đàn ông đang ngủ say mà không sợ quấy nhiễu giấc ngủ của người khác sẽ biến thành lừa như lời đồn, cố gắng lay tỉnh anh.
Quý Thừa Tiêu bị đánh thức bởi cảm giác đè nặng trên thân, anh mơ màng mở mắt thì ngay tức khắc đối mặt với đôi mắt long lanh mở to vừa uất ức vừa lo lắng, ánh mặt trời hiền hòa chiếu vào gương mặt trắng trẻo của cậu, khiến nó mơ hồ mờ tỏ.
Cậu vừa khóc không ra nước mắt, vừa hỏi bằng giọng nói thanh thuần mang theo sự mềm mại riêng biệt: “Quý Thừa Tiêu… Anh đã làm thẻ chứng minh nhân dân cho tôi chưa…”