Hiển nhiên là chú bị cô gái kia chọc tức đến mụ đầu, nên lấy cậu ra để dùng.
Rõ ràng người ấy không thích mình, cậu biết. Nhưng lợi dụng cậu như vậy, dù cậu có yêu chú đi chăng nữa thì cũng không đồng nghĩa với việc cậu phải tiếp thu.
Tuy thanh niên có dễ tính, nhưng vẫn hơi bướng bỉnh. Một bạt tai kia giáng xuống, cậu chỉ có thể nghĩ đến một kết cục.
Đó là chú và cậu sẽ không tiếp tục qua lại với nhau nữa.
Một bạt tai của cậu không những khiến chú chấn động, mà còn doạ đến cô gái kia.
Có vẻ như cô ta đã hai lăm hai sáu rồi. Rõ ràng là cô không thể chấp nhận được chuyện chú bị đánh.
Người mà cô ta yêu, sao có thể bị người khác đối xử như vậy.
Cô ta vừa bước lên một bước thì chú đã nghiêng người che trước mặt thanh niên.
Đến lúc này rồi mà chú vẫn bảo vệ cậu ta. Cô gái không tài nào tin nổi, đồng thời cũng vô cùng hốt hoảng.
Lẽ nào Tần Túc thực sự thích cậu bé này ư.
Chú xoa xoa thái dương, chỉ cảm thấy hôm nay đúng là một trò cười.
Chính hắn cũng không kiểm soát được, đối xử gần như thất lễ với cậu thanh niên.
Hắn chưa bao giờ đối xử như vậy với đối tượng thân mật của mình, càng khỏi nói đến chuyện dùng thanh niên để kích thích cô gái nào, cử chỉ này vừa ấu trĩ vừa vô lễ.
Chẳng trách thanh niên lại cho hắn một bạt tai, bên cạnh đó, hắn cũng kinh ngạc vì tính cách vừa cứng vừa mềm này của cậu.
Chú tỉnh táo lại, sau đó liếc nhìn cô gái: “Cô đi về đi.”
Cô gái kia nhấc váy lên, hung hăng lườm thanh niên rồi quay người rời đi. Không bao lâu sau, bảo mẫu cũng đi ra khỏi phòng, theo cô ta.
Thanh niên cúi thấp đầu, không nhìn rõ vẻ mặt. Chú cũng không quản cậu, đi thẳng tới ghế nằm bên bể bơi, ngồi xuống.
Hắn xoa xoa tóc mình, lại đụng phải khoé môi của mình.
Nóng rát, đau đớn.
Chú không nói lới nào, thanh niên cũng vậy. Cậu quay người vào trong biệt thự, chỉ tìm được chiếc cặp đeo hai bên của mình.
Cậu nhét đồ một cách lung tung, sau đó liếc nhìn quần áo trên người mình.
Đã ướt đẫm, không thể mặc được nữa. Thanh niên muộn phiền vứt cặp lên giường, sau đó không biết tức giận vì người nào mà tàn nhẫn đánh nó hai lần.
Sau đó, cậu liền nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ.
Quay đầu lại, chú đang cầm quần áo của mình đứng tựa ở cửa, thu hết vào mắt những động tác vừa nãy của cậu.
Trong tay chú còn cầm một điếu thuốc. Chú mang quần áo của cậu đi tới đặt trên giường: “Giận rồi à?”
Thanh niên chậm rãi nháy mắt, không hiểu ý của chú. Không phải chú mới là người nên tức giận ư?
Cậu hơi do dự rồi xoay người, quay lưng về phía chú, ngại ngùng cởi quần áo ướt trên người ra. Lúc vừa muốn cầm lấy quần áo của mình, tay cậu lại bị người nắm lấy.
Chú cầm tay trái của cậu, để cậu quay người lại. Hắn nắm bàn tay ấy rồi đặt bên má mình.
Chú hôn tay cậu một lần, hai lần, rồi giữ nguyên tư thế này mà nhìn thanh niên: “Nãy cháu đánh tôi đau quá à.”
________________