Thanh niên thấy chú bị An Bảo làm phiền nên quay người lại, nhìn cậu.
Từng đường nét mặt mày mắt mũi của chú lọt vào mắt thanh niên, khiến hô hấp cậu ngừng lại.
Cậu như tham lam mà nhìn chú, những năm qua, chưa giây phút nào cậu ngừng nhung nhớ người ấy.
Bây giờ chú xuất hiện trước mặt cậu, trong đầu cậu liền trống rỗng, cái gì cũng quên hết.
Trong lòng thanh niên đau xót lắm, chẳng bao lâu sau mắt đã đỏ ửng. Cậu hoảng hốt dời tầm mắt, để mình bình tĩnh lại.
An Bảo vẫn đang gọi bố, nhưng tay lại ôm chặt chú của nhóc.
An Bảo rất thích người này, cũng yêu thích cảm giác người ấy ôm nhóc.
Sau đó nhóc cũng cảm giác được bố mình đang khổ sở, trẻ con đều rất nhạy cảm. Nhóc không cười nữa, ngẩn người nhìn thanh niên.
Thanh niên nhìn một lớn một nhỏ này. Không ai có thể hoài nghi sự giống nhau giữa hai người, đồng thời, trái tim cậu cũng bắt đầu căng thẳng.
Ngoài nhớ nhung khi xa cách đã lâu, khi cậu tỉnh táo lại bèn cảm thấy hình ảnh bây giờ có bao nhiêu đáng sợ.
Hình ảnh An Bảo ở cạnh chú thật ấm áp. Cậu nhìn ra được An Bảo yêu thích người ấy bao nhiêu, yêu thích cha ruột của nó, chú.
Nhưng mà không được, người không thể biết thân thế của An Bảo nhất là chú.
Cậu nhanh chóng chạy lại, gần như lỗ mãng mà đoạt lấy An Bảo.
Có lẽ là bị thái độ của cậu chọc giận, chú nhướng mày, ôm An Bảo tránh tay thanh niên.
An Bảo cũng sợ hãi vì sắc mặt của bố mình, còn rụt về trong ngực của chú, sau đó lộ ra đôi mắt to tròn nhìn thanh niên.
Chú xoa xoa sau gáy An Bảo: “Cháu khẩn trương vậy làm gì, cảm thấy tôi sẽ làm gì nó ư?” Lúc chú nói ra câu thứ hai vẻ mặt đã hơi tăm tối.
Thanh niên khổ mà không nói được, chỉ đành đáp: “Chú hiểu lầm rồi, cháu chỉ muốn nhìn xem An Bảo có bị thương không thôi.”
Chú nghe thấy thanh niên gọi đứa bé là An Bảo, vẻ mặt lộ ra chút kinh ngạc. Nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ đưa đứa bé cho thanh niên.
Tuy An Bảo đã được trả về trong ngực bố mình, nhưng ngón tay vẫn níu chặt lấy cổ tay chú, khiến chú đành phải cúi người xuống phối hợp với nhóc.
Thanh niên nhìn hai người lớn nhỏ này, không khỏi đổ mồ hôi đầy đầu.
Cậu gấp gáp gọi tên thật của An Bảo: “Lê Thịnh An, mau buông tay, không được vô lễ!”
An Bảo mới hai tuổi, đã bao giờ bị thanh niên gay gắt đâu. Nhóc uất ức thu tay lại, mút lấy, đôi mày nhạt màu nhăn lại, đáng thương vô cùng.
Chú nhìn cục cưng nhỏ một lúc, lại nhìn thanh niên gấp gáp, không hề biến sắc mà mím môi, đăm chiêu.
Chú vừa định nói chuyện, bạn gái đã khập khiễng bước ra, hô tên thanh niên: “Lê Khâm, rất xin lỗi, chị không nên đi xe máy!”
Lúc phát hiện chú ở đó, cô bèn ngưng bặt, hơi lúng túng, không bước đến nữa.
Thanh niên lén nhìn chú, thấy mặt hắn không hề cảm xúc, cuối cùng vẫn ôm con mình đến chỗ bạn gái. Cậu lo lắng nhìn trên dưới người cô, hỏi tới hỏi lui.
Mãi đến khi bạn gái nói mình không sao, nói rất nhiều lần đến mức sắp bốc hoả, thanh niên mới quay đầu lại muốn cảm ơn chú.
Tiếc là phía sau không có người, chú đã rời đi từ bao giờ.
An Bảo giơ đôi tay nhỏ về phía chú vừa đứng, a a hai tiếng, giống như đang gọi ai đó.