Tôn Thanh Hạ quỳ phía sau Diệp Tân, hô hấp dần nặng nhọc, hạ thân cương cứng chậm rãi ma sát miệng huyệt ẩm ướt. Người dưới thân hắn vì đang trong tư thế quỳ úp sấp nên phần mông cực cong, thắt lưng xinh đẹp cùng bờ vai trắng nõn đang run nhè nhẹ, bất giác quyến rũ hắn.
Hắn khom lưng chôn mặt vào bả vai Diệp Tân, bắp chân săn chắc có lực ép chặt hai chân cậu, cánh tay với những khớp xương rõ ràng để song song với cánh tay trắng nõn thon dài. Dùng giọng nói khàn khàn vì dục vọng gọi một tiếng “Diệp Tân”, hắn bắt đầu đẩy eo, chậm rãi tiến nhập cửa huyệt căng mịn cũng tràn ngập lửa nóng.
“Ưm…..” Diệp Tân vừa cảm thấy khó chịu, lại vừa vui sướng cảm nhận tư vị được lấp đầy, cậu muốn nhích người tìm tư thế thoải mái hơn, nhưng hiện tại mới nhận ra tay chân mình đã bị Tôn Thanh Hạ dùng sức ôm chặt, tiến lui đều không thể động đậy.
Tôn Thanh Hạ cảm giác được người trong lòng giãy dụa, nhưng vẫn như trước ôm chặt lấy cậu, động tác ra vào bắt đầu tăng tốc, thật sâu trong cơ thể cậu tùy ý ra vào, khiến Diệp Tân thở dốc liên tục.
“A…..a…..” Vách tràng bên trong bị dị vật cứng rắn nóng bỏng mạnh mẽ xoay nghiền, Diệp Tân cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị hàng ngàn con kiến dầy đặc bò qua, rã rời tê dại. Cậu không giấu mặt vào gối nữa mà nghiêng đầu thở dốc để lấy thêm không khí, bởi vậy tiếng rên càng thêm rõ ràng, cũng càng thêm mê hoặc.
“Ư….a…..” Bị tư thế này làm khó chịu, cậu đẩy thân thể ra sau lắc lắc, giọng nói đứt quãng: “Ưm….đổi…..tư thế….khó chịu….a a…..” Gương mặt Diệp Tân đỏ hồng, thân thể nóng bừng, đầu nhũ sưng tấy liên tiếp bị ma sát vào drap giường, toàn thân mẫn cảm đến bủn rủn, khí lực hoàn toàn biến mất.
Tôn Thanh Hạ nghe tiếng kháng cự ngọt ngào của cậu, liền thả lỏng kìm kẹp hai chân để cậu nhích người, nhưng thả lỏng không bao lâu chân hắn lại cuốn lấy người dưới thân, động tác đâm chọc không ngừng ngày càng sâu, giống như phát tiết tâm tình bực bội, liên tiếp đâm thẳng vào một điểm duy nhất trong huyệt.
Điểm nhạy cảm bị “tàn phá” khiến phía sau Diệp Tân mãnh liệt co rúm, những cú dộng mạnh vào một điểm cố định làm mông thịt khẽ rung động, cửa huyệt căng mịn nóng bỏng càng thêm siết chặt.
“Ư a a a…..” Cảm xúc sung sướng liên tiếp không ngừng làm Diệp Tân không thể tránh, toàn thân vô lực dưới thân thể Tôn Thanh Hạ, mặc hắn thao túng, bắt nạt.
Tôn Thanh Hạ giảm tốc độ, dừng lại một chút, sau đó lật Diệp Tân lại, để hai chân cậu gác lên cổ tay hắn, rồi một lần nữa cố gắng, đồng thời rướn cao người, nâng cằm cậu lên cướp lấy đôi môi hồng bóng, cậu cũng ngượng ngùng đáp lại hắn.
“Ưm….ư…..”
Thấy Diệp Tân hai mắt mờ hơi nước, gương mặt hồng nhuận, đầu lưỡi trong miệng không ngừng khuấy lộng, đến mức cậu không kịp nuốt nước bọt, mà để nó tràn ra bên ngoài, chảy xuống cổ, Tôn Thanh Hạ đột nhiên đâm mạnh hơn, nhẹ nhàng lui đến miệng huyệt rồi dộng mạnh vào sâu bên trong, lặp lại nhiều lần như vậy khiến Diệp Tân sinh ra ảo giác bị xuyên đến chết.
“A a a….. nhẹ thôi….” dương v*t đã bắn tinh vì khoái cảm tê dại lại dựng thẳng, Diệp Tân chịu không nổi lớn tiếng rên rỉ, thanh âm pha chút tiếng nức nở.
Tôn Thanh Hạ che miệng cậu, đồng thời che luôn tiếng cậu phát ra, giọng nói bình thường cực dễ nghe trở nên trầm thấp, từ tính:
“Cưng muốn mọi người trong nhà đều biết chúng ta đang làm tình à?”
Sắc mặt Diệp Tân lập tức đỏ phừng phừng, miệng cố sức đóng chặt, nhưng sung sướng quá mức cường liệt, vẫn có vài tiếng rên nhỏ vụn thoát khỏi kẽ tay Tôn Thanh Hạ, mê người dị thường.
“Ưm a!” Thân thể không ngừng thừa nhận va chạm, trên lưng dớp dính mồ hôi, chân nhỏ thon dài lung lay theo từng cú va chạm của đối phương, đầu v* đỏ ửng bị ngón tay niết nhéo chơi đùa, rồi đột nhiên một dòng điện lưu xuyên qua thân thể, truyền từ đại não xuống bụng dưới, Diệp Tân đạt cao trào lần thứ hai, dịch thể trắng đục vẩy đầy bụng, ngay trên người Tôn Thanh Hạ cũng lây dính vài chỗ.
“A!” Hai lần xuất tinh làm Diệp Tân cạn lực, đôi mắt ướt đẫm nhìn Tôn Thanh Hạ, hơi nước lưu chuyển, tóc mái đen óng thấm đẫm mồ hôi bết dính trên trán, làn môi ẩm ướt khẽ hé mở, mơ hồ có thể thấy được đầu lưỡi hồng hồng bên trong, khẽ nhúc nhích theo nhịp thở.
Tôn Thanh Hạ bị dáng vẻ này của cậu quyến rũ, khóe mắt hắn ửng đỏ, đôi mắt chất chứa dục vọng càng thêm sóng nước mênh mông, ôn nhu bình tĩnh ngày thường vào giờ khắc này cũng tiêu tan thành mây khói, trong nháy mắt như lang như hổ mà chuyển động, kịch liệt giữ lấy thân thể người bên dưới.
Qua trừng trăm phát vận động, hắn rốt cuộc cũng bắn, dịch thể nóng hổi đánh thẳng vào tràng vách trơn trượt, nóng đến mức mông Diệp Tân co rút, thân thể run lên từng hồi.
Tôn Thanh Hạ yêu thương nhìn Diệp Tân bị triệt để yêu thương, hôn lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của cậu, nhẹ nhàng xoa dịu thắng lưng trắng nõn, thấp giọng dịu dàng: “Diệp Tân, lần này có em ở bên, liệu có thể tốt hơn hay không?”
Liệu cậu có thể cứu rỗi hắn được chăng?
Diệp Tân nghe rõ lời hắn nói, bất chợt có chút khó chịu, cậu muốn hỏi, hắn vừa mới quyến rũ, căng tràn dục vọng như vậy, sao giờ bỗng dưng trầm mặc u uất, là bởi vì thứ gì, bởi vì ai?
Cậu miễn cưỡng mở to mắt, sương mù trong mắt dần tan rã, giọng nói vô cùng kiên định: “Được”.
Bởi vì là em.
Bởi vì em yêu anh.
Bởi vì núi xanh mây trắng một lòng, tất cả đều là anh.