Trong túi có đủ mọi thứ nhưng đều là hàng mới, hiển nhiên là mới được mua.
Cậu ngồi phịch bên cạnh túi, không biết phải làm sao.
Câu “Em ở đây thì sao anh có thể đi nơi nào khác?” mà hắn nói ban chiều cứ luẩn quẩn bên tai cậu không tha.
Rốt cuộc là vì trách nhiệm với bạn đời hợp pháp, hay vì hổ thẹn hối hận mới có thể khiến hắn làm đến mức đó. Cậu ngơ ngác nghĩ, không nhận ra người kia đã ra khỏi phòng tắm, bước lại gần giường ngủ.
Tôn Thanh Hạ thấy Diệp Tân lại thần hồn du đãng, sắc mặt không còn trắng bệch như lúc còn nằm viện, hai má hồng nhuận, vẻ mặt ngơ ngẩn làm hắn nhịn không được muốn hôn một cái.
Hắn định nâng tay lên xoa đầu cậu, nhưng đột nhiên nghĩ tới lần trước Diệp Tân cố ý tránh né liền buông tay, cố nhịn.
Lòng không yên, chẳng qua ngoài mặt vẫn cười vui vẻ, nhẹ nhàng gọi cậu: “Đang nghĩ gì thế?”
Diệp Tân giật mình, hốt hoảng vì không kịp chuẩn bị tâm lý, vội lấy lại tinh thần đáp: “Không có”.
Sau đó cậu suy nghĩ một lúc, ngập ngừng hỏi: “Sao anh không về nhà đi?”
“Anh nghĩ anh đã nói lý do rồi”.
Diệp Tân cúi đầu chậm rãi nói: “Thật ra anh không cần làm đến vậy, em không trách anh”.
Cho nên không cần cảm thấy tự trách.
Tôn Thanh Hạ bất đắc dĩ: “Vậy vì sao em thay đổi thái độ với anh?”
Diệp Tân há miệng thở dốc, cậu muốn nói “Em thay đổi thái độ với anh cái gì!”, nhưng lại nghĩ tới mấy ngày nay mình cố ý thờ ơ xa lánh, lời đến miệng lại nuốt xuống, cuối cùng chỉ có thể trầm mặc không nói.
Tôn Thanh Hạ thấy dáng vẻ này của cậu đành thầm thở dài, hắn và Diệp Tân cần tìm được khoảng lặng thích hợp để nói rõ mọi chuyện, đáng tiếc hiện tại không đúng lúc.
Nhanh chóng nâng tay lên xoa xoa đầu Diệp Tân, không để cậu kịp phản ứng đã nói: “Ngủ đi”.
Câu này càng khiến Diệp Tân nghi ngại, nhìn xung quanh cùng chiếc giường duy nhất trong phòng: “Anh ngủ ở đâu?”
Tôn Thanh Hạ bị câu hỏi của cậu chọc cười, con mèo ngốc này vẫn còn xoắn xuýt cái gì chứ!
Hắn cười khẽ, vẻ mặt tự giễu: “Lẽ nào em muốn anh qua phòng bố mẹ em ngủ nhờ?”
“…”
Không phải còn có phòng cho khách sao, một vạn con thảo nê mã tăng tốc chạy như điên trong đầu Diệp Tân.
Tôn Thanh Hạ ở nhà họ Diệp được 2 ngày thì Trình Viêm gọi tới.
Hắn liếc mắt nhìn Diệp Tân ngồi không nhúc nhích bên cạnh, đi lên lầu nghe máy.
Trình Viêm nói: “Nghe nói cậu tống cậu ta…..”
“Ừ, làm sao?” Tôn Thanh Hạ biết Trình Viêm muốn nói gì, lập tức ngắt lời.
Trình Viêm có vẻ có chút bất mãn: “Không ngờ một kẻ bề ngoài tao nhã như cậu lại ra tay ác đến thế, làm Lưu Ly nhà tôi khen ngợi không dứt miệng!!”.
Chỉ cần nghe giọng nói cũng biết đối phương có vẻ mặt thế nào, Tôn Thanh Hạ phì cười, ra vẻ hết sức đồng ý nói: “Lâm tiểu thư tinh mắt hơn cậu nhiều”.
“Tôi coi như cậu đang khen cô ấy, không thèm chấp nhặt với cậu nữa”.
Trình Viêm hầm hừ hai tiếng: “Cô ấy muốn tôi tự mình nói với cậu lời cảm ơn, nhưng cậu tự hiểu ý tôi là được”.
Cảm ơn vì chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước.
Tôn Thanh Hạ nặng nề “Ừm” một tiếng, sau đó kéo dài âm điệu đùa giỡn: “Vì cậu dù tôi phải xông pha khói lửa cũng không chối từ, cam tâm tình nguyện không tiếc tính mạng lên núi đao xuống biển lửa, cho nên cậu ngàn vạn lần không cần…..”
Đối phương “Ba” một tiếng cúp điện thoại. Loa di động truyền tới từng tiếng “Tút tút…..” liên hồi. Tôn Thanh Hạ lắc đầu cười, không thèm tức giận với thái độ tùy hứng của Trình Viêm.
Chỉ là Trình Viêm không biết, ngay đến chính Tôn Thanh Hạ cũng chẳng nhận ra lời nói của mình bao hàm bao nhiêu dung túng cùng tình ý, nhưng người nép một góc ngoài cửa lại hiểu rất rõ ràng.
Diệp Tân bưng đĩa hoa quả nhẹ chân xuống lầu. Mẹ Diệp thấy đĩa còn nguyên liền hỏi: “Sao không ăn miếng nào?”
Khi nãy mẹ Diệp từ phòng bếp đi ra không thấy Tôn Thanh Hạ đâu, nên đã bảo Diệp Tân mang đĩa hoa quả lên lầu. Thật ra bà làm vậy là có mục đích riêng. Mấy ngày nay tuy hai người kia chưa từng ra khỏi cửa, sống chung một mái nhà ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nhưng số lần nói chuyện lại có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hình ảnh mà bà thấy nhiều nhất chính là một đứa cúi gằm mặt không nói chuyện, một đứa khác thì theo sát sau lưng đứa kia không rời bước. Tình cảnh không tự nhiên này đến bà cũng chướng mắt.
Chiều nay bà nhắc chuyện này với cha Diệp, ông cũng vô lực lắc đầu: “Bọn trẻ tự có cách xử lý, cho chúng nó chút thời gian đi, không vội được!”
Mắt thấy từ lúc bị thương đến giờ, Diệp Tân chưa từng cười vui vẻ lần nào, sao bà có thể không gấp?
Bà vốn muốn làm chút chuyện hóa giải hiểu lầm cùng xích mích giữa Diệp Tân và Tôn Thanh Hạ, nên mới tạo cơ hội cho hai người nói chuyện riêng. Nhưng sau khi từ lầu hai đi xuống, Diệp Tân lại rơi vào trạng thái thất thần, căn bản không để ý những điều bà nói.
“Tiểu Tân à?” Bà nhấn giọng gọi.
Lúc này Diệp Tân mới giật mình hồi thần, cậu đặt đĩa hoa quả xuống rồi thả mình lên ghế salon: “Vâng?”
“Có phải con vẫn trách Tôn Thanh Hạ không?” Những lời này mẹ Diệp vẫn luôn muốn nói mấy ngày nay, “Mẹ thấy thằng bé kia rất thật tâm đối tốt với con”.
Xảy ra chuyện này vốn nguyên do cũng xuất phát từ Tôn Thanh Hạ, sao bà có thể không oán giận hắn. Chỉ là dù không nói ra, nhưng bà vẫn thấy được tình cảm chân thành và sự áy náy, hối hận trong mắt Tôn Thanh Hạ trong những ngày Diệp Tân nằm viện. Sau đó Tôn Thanh Hạ còn chẳng khác gì kẻ hầu, ngày ngày chăm sóc mua vui, làm cái đuôi đi theo Diệp Tân, thật dễ nhận ra ý cười hắn treo trên mặt chứa đầy âu lo, thấp thỏm. Như vậy bà còn có thể mắng gì nữa?
Bà đã sống hơn nửa đời người, ai tốt ai xấu đều có thể nhìn thấu, mà cũng chẳng thể ghi hận cả đời với ai đó chỉ vì một chuyện ngoài ý muốn.
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là Diệp Tân yêu Tôn Thanh Hạ đến vậy.
Diệp Tân không phải cố ý muốn nghe trộm điện thoại của Tôn Thanh Hạ.
Mỗi ngày Tôn Thanh Hạ luôn ẩn hiện trước mặt cậu, có trời mới biết thật ra cậu vui đến nhường nào. Vậy nên khi mẹ Diệp muốn cậu mang hoa quả cho hắn, cậu biết rõ hắn đang nghe điện thoại nhưng vẫn nhịn không được đồng ý.
Mấy ngày nay người gọi tới rất nhiều, vậy mà duy nhất lần này hắn lại tránh cậu rồi mới nhận máy.
Cậu tận lực bước nhẹ chân lên lầu, đến gần cửa phòng đã nghe thấy giọng nói quen thuộc truyền tới, vui sướng cùng tình ý cưng chiều rất tự nhiên chất chứa bên trong cho đến tận bây giờ cậu cũng chưa từng nghe qua.
Cùng người kia nói chuyện chắc là rất rất vui vẻ nhỉ.
Diệp Tân nghĩ thầm mình thật xấu xa, sao có thể nghe trộm người khác nói chuyện điện thoại chứ.
Sắc mặt trắng bệch như thiếu máu, nhưng cậu không quên trả lời mẹ Diệp: “Con không trách anh ấy”.
Cậu tùy tiện tìm một cái cớ qua loa: “Con chỉ đang nghĩ ngày mai sẽ đến công ty đi làm thôi”.