“Con chim đó thật là có chuyện xưa, tiểu thiếu gia muốn bắn chim có thể bắn con khác.” Ông lão trên đầu buộc một cái khăn màu trắng thở dài lắc đầu nói: “Bắn con chim này sẽ có báo ứng.”
Nếu như là lúc trước, Tô Trạm chắc chắn là đối với lời nói này sẽ cười nhạo không thôi, nhưng mà bị Tô Phiếm dìm chết trong hồ, lại có thể sống lại, hơn nữa sau khi phát sinh chuyện sống lại vào lúc 8 tuổi, Tô Trạm lại không thể không tin. Miến Điện là nơi cực kỳ tín ngưỡng* Phật giáo, người ở nơi đây nghèo đến nỗi cơm hạt gạo trắng cũng không có ăn, lại vẫn có thể lấy ra một chút lương thực, cung ứng cho một vài chùa miếu. Miến Điện giống với Thái Lan, là quốc gia hưng thịnh đèn nhang Phật giáo.
*信仰:/Tín ngưỡng/: Tin tưởng và ngưỡng mộ.
Thiện ác báo ứng, chung quy cũng có đầu đuôi.
Tô Trạm lần này là tin tưởng. Thế nhưng không biết, lời mà cao nhân đó nói, chết trong nước mà sinh ra cũng trong nước, đối với mình mà nói đến tột cùng là thiện báo hay là ác báo.
Tô Trạm rất có hứng thú đến báo ứng và câu chuyện xưa trong lời nói của ông lão, ngược lại còn đột nhiên gọi ông lại: “Ông ơi, ông đợi một chút, kể cho con nghe, con muốn nghe chuyện xưa!” Dứt lời, không để ý tới Tô Phiếm và Mục Thiên Chương nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc, Tô nhị thiếu gia giống như con khỉ, ôm lấy thân cây, từ từ mà tuột xuống.
Mục Thiên Chương và Tô Phiếm hai mặt nhìn nhau liếc nhau một cái, ngược lại cảm thấy nhìn nhau liền thấy ghét, cũng theo Tô Trạm mà tuột xuống.
Ông lão đang ở dưới một cái cây khác mà thu dọn đống củi mà ông chặt được, thấy Tô Trạm đi đến, con nít trắng trắng nõn nõn so với mấy đứa con nít đen thùi lùi ở mấy thôn xóm miền núi gần đây rất khác nhau. Nhưng cũng biết thân phận của những đứa bé này không đơn giản, thấp thoáng đã nghe người ta nói qua, con trai của Tô tướng quân có lúc sẽ chơi đùa ở chỗ này, thế là cũng liền cung cung kính kính nói chuyện với Tô Trạm.
“Đây là truyền thuyết rất lâu rất lâu trước kia, đã từng có một cặp anh em ở trong núi đi lạc. Anh trai thì, cũng không trở lại nữa, nhưng em trai không tin, liền mang theo con chó nhỏ mà mình nuôi đi vào trong núi tìm anh trai.”
“Người em trai đó tìm được anh trai của y không?” Tô Trạm rất hứng thú mà ngồi chồm hổm ở bên cạnh, ngước cái đầu nhỏ lên hỏi.
“Anh trai đã không thể tìm được, em trai và con chó của y lại không có từ bỏ, vẫn luôn tìm a tìm. Sau đó, em trai và con chó nhỏ dần dần biến thành chim, vẫn như cũ lưu lạc trong rừng, nỗ lực tìm kiếm. Đây chính là chim A Lô(阿卢鸟). Những người ở nơi này như chúng ta, đều không gọi là A Lô, đều gọi là chim A Lô, điều xấu sẽ hạ xuống trên người con.” Ông lão lau mồ hôi trên mặt nói.
Tô Trạm nghe đến say sưa, lập tức suy tư một chút, nhưng mà hắn thật sự nghĩ không ra đời trước lúc mình chơi đùa giở trò lưu manh ở đây, có phải là hắn đã dùng cây ná nhỏ của mình bắn chim A Lô. Nếu là có, có phải là bởi vì mình đã giết chết chim A Lô đi tìm anh trai, cho nên bị anh trai của mình giết chết? Đây chính là điều xấu.
Hắn ngược lại bị chính mình doạ đến vì có cái suy nghĩ không có chút căn cứ nào, cười một cái tự giễu.
Mục Thiên Chương lại có loại ý nghĩ coi thường tất cả, “Chuyện xưa này, dùng để lừa đứa con nít ba tuổi còn được. Người thì sao lại có thể biến thành chim chứ? Lại nói, hai anh em đó cảm tình tốt bao nhiêu mới có thể khiến co em trai đến chết cũng muốn tìm anh trai.”
Tô Phiếm lại chép miệng một cái, được rồi, y rất hâm mộ người anh trai đó, em trai của y đối với y thật tốt! Cho dù là chuyện xưa, bạn xem, trên thế giới này vẫn còn tồn tại tình cảm anh em sâu đậm. Không biết, mình và Tô Trạm có thể tốt đẹp giống như hai anh em trong câu chuyện chim A Lô này hay không?
Trong rừng núi cây cối cao lớn rậm rạp, tiếng kêu của chim A Lô giống như kẻ xướng người hoạ mà vang dội, tiếng kêu giống như theo bầu trời vừa cao vừa xa mà vang vọng rất xa. Không hiểu sao, nghe xong câu chuyện xưa của ông lão, mặc dù là mấy đứa nhỏ đều không để ý lắm, vẫn cảm thấy tiếng kêu của chim A Lô khiến cho mảnh rừng rậm này của Miến Điện mang theo vài phần đau buồn.
Tô Trạm nghe lời nói của Mục Thiên Chương lại cười một cái, hỏi y: “Nếu như có một ngày, Mục Uy thất lạc, cậu sẽ đi tìm y sao?”
Mục Thiên Chương lộ ra một tia cười giảo hoạt, trước tiên là nhẹ nhàng liếc Tô Phiếm đang đứng bên cạnh Tô Trạm, hỏi ngược lại: “Nếu như Tô Phiếm có một ngày bị thất lạc, em sẽ đi tìm y sao?” Quả nhiên, nghe Mục Thiên Chương hỏi như vậy, Tô Phiếm lập tức vẻ mặt căng thẳng mà xoay đầu nhìn Tô Trạm.
Tô Trạm ngược lại có chút muốn cười, Nếu như là đổi lại đời trước, đáp án của mình có lẽ là — Thất lạc thì thất lạc luôn đi, có thể quay lại thì quay lại, còn tìm cái mông! Nếu như đổi lại là vài ngày trước, đáp án của chính mình có lẽ sẽ là — Lạc đi đâu, lạc luôn cho gia đi, đừng khiến y trở lại, không đúng, bổ thêm một súng cho lão tử.
Tô Trạm không nhìn Tô Phiếm, từng chữ từng chữ mà chậm rãi trả lời: “Đúng, tôi sẽ đi tìm, ai bảo y là anh trai của tôi cơ chứ.” Sau đó, bỏ lại một người thì kinh ngạc một người thì kinh hỉ tự nhiên đi trở về.
Tiếng kêu của chim A Lô vẫn còn vang vọng trong rừng cây rậm rạp, một tiếng “A lô, a lô”, một tiếng “gâu gâu, gâu gâu” như đang đáp lại, xa xăm kéo dài, dường như người em trai đó mang theo con chó nhỏ của mình vẫn đang tìm kiếm, vẫn luôn tìm…
Chỉ có điều không nghĩ tới ở trên núi chơi một hồi trở về Tô phủ, ba đứa nhỏ da dẻ trắng nõn đều bị cắn thành một cái bánh bao, khiến cho Chung Ý Ánh và mẹ của Mục Thiên Chương lúc nhìn thấy ba đứa nhỏ của bọn họ da dẻ vừa đỏ vừa sưng lo lắng cả nửa ngày. Lúc ăn cơm tối, ba đứa nhỏ và hai người mẹ, thì cùng nhau nói đến câu chuyện xưa về chim A Lô. Chung Ý Ánh ngược lại đối với câu chuyện này cảm thấy rất buồn, lúc nghe Tô Phiếm nói Tô Trạm nếu là người em trai này cũng sẽ đi tìm y, nàng càng vui mừng một phen. Nghĩ đến con trai mới lớn thêm một tuổi, nhưng cũng coi như là bắt đầu hiểu chuyện rồi. Lại một lần nữa nói với hai đứa con trai của mình, cẩn thận mà dạy bảo đạo lý tình nghĩa anh em.
Chỉ có điều, lần này, Tô Trạm ngược lại không có chán ghét mà ngắt lời của mẹ mình, an an tĩnh tĩnh ở bên cạnh mà nghe.
Mà Trần Nghi Lan cũng không nói một lời mà chỉ mỉm cười nghe theo, nhìn ba mẹ con Tô gia, một tay của nàng vẫn luôn nắm thật chặc Mục Thiên Chương.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Mục Thiên Chương kéo tay mẹ của mình nói ngày hôm nay vào trong núi chơi nghe được câu chuyện về chim A Lô, cho dù y có là đứa nhỏ thông minh giảo hoạt nhưng vẫn có thói quen mà hỏi mẹ của y: “Chuyện xưa về chim A Lô là có thật hả mẹ? Bắn chim A Lô thì sẽ có điều xấu sao?”
Trần Nghi Lan kéo bàn tay nhỏ bé của con trai, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của con trai, dịu dàng trả lời: “Mẹ không biết chuyện xưa về chim A Lô rốt cuộc là thật hay giả. Nhưng mà Chương Nhi, con phải nhớ rằng, mẹ chỉ có một mình con là con trai, con không có anh chị em nào khác, sẽ không có điều xấu gì đổ xuống.”
Mục Thiên Chương như hiểu như không mà gật gật đầu.
Trần Nghi Lan mỉm cười, sờ sờ đầu của con trai, nàng nếu như là Tô phu nhân, mà Chương nhi nếu ở vị trí của Tô Trạm, nàng cũng có thể giống như Tô Phu nhân tâm địa thiện lương nhắc nhở con trai phải yêu thương anh em. Chỉ đáng tiếc là, Chương Nhi của nàng, không thể tin câu chuyện xưa về Chim A Lô.
Còn Tô Trạm trở về phòng nằm trên giường, trong đầu hồi tưởng lại câu chuyện của ông lão đốn củi đan xen thanh âm của chim A Lô, dường như vẫn luôn quanh quẩn trong đầu. Hắn nghiêng đầu, nhờ ánh trăng lại thấy được cái giỏ hoa nhỏ mà Tô Phiếm đã tự bện cho mình đang lẳng lặng mà nằm trên tủ đầu giường, cùng với những món đồ chơi loạn thất bát tao có dáng vẻ rất là không ăn khớp với nhau, trong một đống đồ chơi được xem như là đắc giá thời bấy giờ, nó chẳng qua chỉ là một cái giỏ bằng cỏ được mang ra từ trong rừng rậm.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng càng tăng thêm vài phần dáng vẻ cô đơn. Giống như Tô Phiếm vậy.
Tô Trạm nhìn một lát, vén chăn lên đứng dậy, lấy cái giỏ nhỏ lạch bạch lạch bạch mà chạy đến tủ trưng bày đồ chơi của hắn, đem cái giỏ hoa trịnh trọng mà đặt ở bên cạnh cái hộp tranh ghép. Lặng lẽ nhìn bức tranh ghép và cái giỏ hoa một lát, đóng lại cửa tủ, lại lạch bạch lạch bạch mà chạy về giường trùm chăn ngủ.
Tô Trạm lại không biết, câu nói thuận miệng nói trước mặt Mục Thiên Chương lại có thể khiến cho Tô Phiếm trước khi ngủ đã kích động không thôi. Một đứa nhỏ từ lúc sinh ra đã theo mẹ phiêu bạc không nhà, ở bên ngoài đã từng chịu đói, bị người ta cười nhạo đánh mắng, sau khi mẹ sinh bệnh mà chết Tô Phiếm vẫn luôn lẻ loi một mình, đối với em trai từng chút từng chút lấy lòng đã nghĩ nắm thật chặc. Giống như là người đi một mình trong tuyết rơi mùa đông, trong tuyết trắng đầy trời vô tình gặp được một gian nhà gỗ có thể che gió che mưa.
Chỉ đáng tiếc là Tô Trạm năm đó không biết, đồng thời đem sự lấy lòng hết lần này đến lần khác của Tô Phiếm đều vứt bỏ như vứt đi đôi giày cũ, cho đến khi trái tim Tô Phiếm dần lạnh lẽo, cuối cùng lạnh nhạt, cứng rắn như sắt thép.
Tô Phiếm lúc đó vẫn chỉ là đứa nhỏ bởi vì Tô Trạm đã nói trước mặt Mục Thiên Chương một câu “Ai kêu y là anh trai của tôi” mà vui vẻ dùng chăn trùm kín đầu âm thầm vui sướng. Trước khi chìm vào giấc ngủ, Tô Phiếm trong lòng nghĩ rằng, y cũng rất muốn nói với Tô Trạm, nếu như em trai bị lạc ở trong núi, y cũng sẽ mang theo con chó nhỏ mà đi tìm, cho dù là biến thành chim A Lô cũng không sao cả.