• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Tô Phiếm đích xác có một con mãnh thú, lại đang tỉ mỉ ngửi lấy hoa tường vi, y nhẹ nhàng gặm cắn cằm của Tô Trạm, úp úp mở mở nói: “Làm sao bây giờ, một chút cũng không có cảm giác…”

Rõ ràng hàm răng cứng rắn như vậy, mà môi lưỡi lại mềm mại như vậy, thay nhau gặm cắn cái cằm của mình, liếm nhẹ, Tô Trạm bị Tô Phiếm làm cho thất thường, nghe được câu trả lời của Tô Phiếm lại không cam lòng mà lần mò xuống dưới, nhưng mà cánh tay đó còn chưa sờ đến lại bị Tô Phiếm bắt lấy. Bàn tay của Tô Phiếm rất rộng, ngón tay lại thon dài đến lạ thường, từ trên góc độ bàn tay Tô tướng quân cảm thấy y trời sinh cầm súng, nhưng mà từ góc độ ngón tay Tô Phu nhân lại rất tiếc nuối khi không cho Tô Phiếm đi học đàn dương cầm sớm hơn, đợi lúc yên bình lại có thể có sự thảnh thơi này, tay của Tô Phiếm đã sớm quen với việc cầm súng quanh năm. Tay của y vừa rộng vừa có lực, không tốn chút sức nào đem hai cổ tay thon dài mảnh khảnh của Tô Trạm dùng một nắm tay dễ như trở bàn tay mà siết chặc.

Hai người đều an tĩnh mà lại ẩn nhẫn, ngoại trừ hơi thở dần dần nặng nề mang theo mùi vị của dục vọng, khiến cho người ta nghe được lại mặt đỏ tai hồng. Tô Phiếm ở trên môi hắn nhẹ nhàng hôn lấy, sau đó dọc theo cái cằm, cần cổ thon dài, một đường mang theo nước và lửa vừa hôn vừa gặm nhắm, mút vào, sau đó còn không hài lòng, dùng răng tỉ mỉ nhẹ nhàng cắn lấy. Tô Trạm chỉ cảm thấy từ trên môi lưỡi của Tô Phiếm những nơi đi qua cuồn cuộn nổi lên ngọn lửa cực nóng như muốn phỏng da, nhưng lại tê dại đến nỗi khiến cho người ta mềm nhũn.

Màn hình sau lưng Tô Trạm không có dấu hiệu nào bắt đầu trình chiếu bộ phim “Mãnh Long Quá Giang”, nhưng tất cả âm thanh và hình ảnh của bộ phim này đều trở thành bối cảnh.

Tô Phiếm thuận theo cần cổ đến chỗ xương quai xanh nhô lên, xương quai xanh của Tô Trạm là khung xương nhô ra rõ ràng, đường cong tao nhã xinh đẹp, em trai này của y, quả thật chính là từ tóc đến đầu ngón chân không có chỗ nào là không dài đến tinh xảo. Ở trên xương quai xanh lưu luyến, một tay khác lại từ dưới vạt áo im hơi lặng tiếng mà trượt vào, lưu lại ở bụng dưới rắn chắc bằng phẳng. Tô Trạm nhịn không được xém chút cười vang, bởi vì Tô Phiếm mang theo bàn tay ướt mồ hôi ở trên bụng mình sờ tới sờ lui, này cũng không phải là không thoải mái, chỉ là khiến cho hắn nhột không thôi.

Nhưng mà khi tay của Tô Phiếm vòng qua bụng dưới, ở bên hông sờ một cái, Tô Trạm lại run rẩy nửa người dưới, dường như trên bàn tay của Tô Phiếm mang theo dòng điện, mà dòng điện đó thoáng cái đánh trúng toàn thân của mình, hắn thậm chí có thể cảm nhận được chỗ đó ở thân dưới bất đầu dần dần gắng gượng ngẩng đầu.

Tô Phiếm lúc này mới từ hõm vai Tô Trạm ngẩng đầu lên, y ngồi trên sofa, mà Tô Trạm thì hai đùi phân ra hai bên của Tô Phiếm, lần này cuối cùng cũng không cần phải khom người nằm sấp trên người Tô Phiếm nữa, nhất thời ngồi thẳng thân mình. Hắn trên cao nhìn xuống Tô Phiếm, ánh sáng của màn hình phía sau lúc sáng lúc tối mà chiếu lên mặt Tô Phiếm, mặt mày sáng sủa lại mang theo tình dục ẩn nhẫn theo tia sáng chập chờn không rõ. Là Tô Phiếm động tình có chút xa lạ, lại dần dần muốn quen thuộc.

Tô Phiếm thấy Tô Trạm quần áo xốc xếch, trên môi, cổ, xương quai xanh ở cổ áo sơ mi rộng mở như ẩn như hiện bị mình chà đạp mà đỏ lên, hơi cong khoé miệng, thanh âm trầm thấp cười nói: “Sao rồi, có cảm giác không?”

Tô Trạm bĩu môi đầu lắc một cái: “Thật sự một chút cảm giác cũng không có — Mẹ nó, vương bát đản, buông tay buông tay!”

Hắn còn chưa dứt lời, lều vải nhỏ chống lên thân dưới lại bị Tô Phiếm một phen cằm ở trong tay, dùng lòng bàn tay rộng lớn đó cách một lớp vải nhẹ nhàng vuốt ve. Tô Phiếm một bên ác ý mà bắt đầu vỗ về chơi đùa, một bên lại ngẩng đầu nhìn Tô Trạm nhắm chặt mắt nghiêng đầu không nhìn mình, tia sáng từ màn hình chiếu lên mặt hắn, lại phác hoạ một đường viền mặt nghiêng xinh đẹp. Hàng lông mi dài dài cong cong lay động, ngấm ngầm chịu đựng cực hạn, là lưu luyến không thôi, giống như cánh bướm vỗ cánh thoáng cái bay vào trong lòng mình.

Giống như bị sự đầu độc của Tô Trạm lúc này, y một tay đã một lần nữa từ dưới vạt áo tiến vào, lần này lại đi sang một hướng khác, thuận lợi sờ đến một chỗ nổi lên trước ngực của Tô Trạm, nhẹ nhàng vân vê. Tô Trạm lúc này cuối cùng cũng nhịn không nỗi mà hít một hơi thật sâu, sự tê dại ngứa ngáy từ chỗ đó truyền đến trong nháy mắt lan toả toàn thân, ngay cả bụng dưới đều nhịn không được mà siết chặc. Mà Tô Phiếm lại rõ ràng cảm giác được tiểu Tô Trạm cách một lớp vải vóc trong lòng bàn tay mình rõ ràng là nảy lên một cái.

Tô Trạm bất an mà nhúc nhích, muốn thoát khỏi sự khống chế của Tô Phiếm.

“Tô Trạm, đừng nhúc nhích…” Tô Phiếm thấp giọng giống như dỗ dành giống như lừa gạt mà nỉ non bên tai của Tô Trạm.

Mà Tô đại thiếu ngón tay linh hoạt cơ hồ là trông nháy mắt cởi khuy quần jean của Tô Trạm, thậm chí là dây kéo và quần lót bên trong đều kéo xuống, mà Tô Trạm chỉ cảm thấy thứ đó của mình là không kịp chờ đợi mà nhảy ra.

Sau đó, trước khi hắn kịp phản ứng lại, đã bị nhét vào một nơi nóng như lửa đốt.

Tô Trạm chưa bao giờ trải qua kích thích như thế liền tay chân luống cuống muốn đứng lên, nhưng mà hắn bởi vì quá hốt hoảng, không biết là nên trước tiên đem cái thứ đó rút ra khỏi miệng người ta, hay là chống đỡ đứng lên trước. Mà dáng vẻ Tô Phiếm cúi đầu chôn ở dưới thân mình, quả thật liếc mắt nhìn liền có thể làm cho hắn đỏ mắt tim đập nhanh đến nổi không biết làm thế nào. Nhưng thân thể lại càng thành thật hơn cả trái tim, khoang miệng của Tô Phiếm giống như là nơi mềm mại tràn đầy nước ấm không chút khe hỡ nào đem nơi đó bao lấy chặc chẽ, ngay cả Tô Trạm cũng sinh ra ảo giác, dường như toàn thân được đặt vào một nơi ấm áp lửa nóng vậy.

Tô Trạm sợ rằng thật sự từ trong miệng liếm lấy ma sát qua hàm răng đau chết, vì thế mà một bên đẩy đầu của Tô Phiếm, một bên đứt quãng nói: “Đừng, đừng, hỏng mất, mẹ nó, Tô, Tô Phiếm, mau dừng lại!” Đó là chỗ nào chứ, chính hắn còn ngại bẩn, sao có thể để cho Tô Phiếm đặt vào trong miệng liếm lấy chứ.

Nhưng khoái cảm cực lớn, thuỷ triều từng đợt từng đợt trào dâng, từng trận ùn ùn kéo tới, cuộn trào mãnh liệt đánh úp tới, quả thật khiến cho Tô Trạm chống đỡ không nổi chỉ có thể cắn chặt răng khiến cho mình không đến mức phát ra âm thanh. Hắn lần đầu tiên có sự thể nghiệm thế này, lại là ở trong miệng Tô Phiếm, cái chuyện này không cần nhìn, chính là suy nghĩ thôi cũng có thể khiến cho hắn mất đi lý trí.

Mút vào từng chút từng chút, khi nhẹ khi nặng, khi chậm khi nhanh, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng ma sát chóp đỉnh… Tô Trạm nhắm chặt mắt nhưng cảm giác dưới thân lại càng thêm nhạy bén. Tô Phiếm chỉ cảm thấy một tay ôm lấy cái người này càng ngày càng nóng bỏng, thậm chí không biết mồ hôi từ chỗ nào chảy xuống rơi trên chóp mũi của mình, mà tiếng thở dốc vang lên trên đỉnh đầu lại làm cho y hài lòng…

Vào thời khắc tất cả bùng nổ, Tô Trạm chỉ cảm thấy hắn và cả thế giới đã cắt đứt liên lạc, tất cả đều theo sự phun trào trong nháy mắt dừng lại ở thời khắc vĩnh hằng.

Hơi thở nặng nề, nhiệt độ xung quanh như thiêu đốt, mọi thứ đều tĩnh lặng. Tô Trạm thoát lực mềm nhũn cả người, hai tay khoát lên sofa làm cho mình không đến nỗi cả người đều ngồi trên người của Tô Phiếm.

Tô Phiếm đem thứ trong miệng nhổ vào thùng rác bên cạnh chân, thuận tay rút khăn giấy lau sạch khoé miệng. Sau đó mới từng chút từng chút vỗ lưng Tô Trạm, giống như muốn dỗ y ngủ.

Tô Trạm chậm rãi đem đầu tựa trên vai của Tô Phiếm, khó chịu nói: “Anh điên rồi.”

Tô Phiếm mỉm cười xoay đầu hôn nhẹ nhàng lên tóc mai ở mang tai của hắn, cẩn thận lại dịu dàng nói: “Điên vì em, đáng giá.”

Trên người Tô Trạm là mùi mồ hôi mang theo mùi thơm của sữa, mang tai hắn sạch sẽ trắng nõn còn hiện lên màu hồng nhạt, thái dương rõ ràng, là sự ngây thơ và thanh tú giữa bé trai và thanh niên.

Đây là em trai mà y yêu thương nhất, từ thời thơ ấu, đến thiếu niên, rồi đến thanh niên, từ đời trước y lướt qua mà dừng đến đời này khắc sâu trong trí nhớ, muốn yêu đến tận xương cốt, yêu đến dung nhập máu và thịt, sâu tận xương tuỷ.

Tô Phiếm ôm đầu đầy mồ hôi của em trai, theo thói quen liền muốn nghiêng người hôn một cái, lại bị người nào đó một phát nghiêng đầu trốn tránh. Tô Trạm nhớ đến tình cảnh vừa nảy vẫn nhịn không được muốn thiêu cháy mặt đỏ tới mang tai, lẩm bẩm nói: “Mau đi đánh răng.”

Tô Phiếm ngược lại ở trên trán ướt nhẹp của hắn mổ một cái, cắn lỗ tai hắn cười nói: “Anh cũng không ghét bỏ em, em còn dám ghét bỏ anh, thật sự là em trai không có lương tâm.”

“Ai kêu em có anh trai cầm thú làm chi!” Tô Trạm không chút yếu kém phản bác lại.

Hai người không chút nào ngại bẩn mà quấn quýt cùng nhau, Tô Trạm rõ ràng có thể cảm giác được bụng dưới đang chống đỡ một vật cứng rắn nóng như lửa nào đó, không chút nghĩ ngợi liền biết đó là cái gì, chính mình đã phát tiết rồi, Tô Phiếm lại còn sung huyết. Tô Trạm cúi đầu nói, “Phải làm sao bây giờ?” tính toán nhỏ nhặt trong lòng lại là mau chóng ra quyết định, kêu hắn giúp Tô Phiếm gì đó gì đó hắn ước chừng làm không được.

Tô Phiếm cười khẽ, giọng điệu khá tà ác nói: “Còn có thể thế nào, đương nhiên muốn A Trạm dùng — tay.” Tô Phiếm lúc nãy ở trong đầu không ngừng mô tả cảnh tượng một lần đem em trai ép ở trong này hung hăng làm một trận, nhưng mà ảo tượng cũng chỉ là ảo tưởng, y cũng không phải dự định khiến cho lần đầu tiên của mình và Tô Trạm qua loa kết thúc ở trong này.

Dứt lời Tô Phiếm đem dục vọng thả ra ngoài, nắm lấy tay của Tô Trạm đặt vào chỗ đó, nhẹ nhàng chuyển động. Tô Trạm vừa mới bắt đầu còn có thể tập trung ý chí muốn giúp y thư giải, nhưng mà hắn đang ở trong tình trạng lười biếng sau khi việc đó xảy ra, chẳng được bao lâu ngược lại dựa vào Tô Phiếm xem phim, kung phu của Lý Tiểu Long vô cùng đặc sắc, thỉnh thoảng hấp dẫn sự chú ý của hắn, sau đó động tác trên tay liền dừng lại, cần phải có Tô Phiếm ở trong lòng bàn tay chà xát hai cái mới có thể kéo sự chú ý của hắn về một lần nữa… Cứ như vậy ba lần, Tô Phiếm u ám hao tổn tinh thần Tô Trạm đối với y một chút cũng không để ý, Tô Trạm nhíu mày giọng nói khó chịu: “Anh sao lại như thế, tay của em sắp cọ cho trầy da rồi! Lão tử không hầu hạ nữa!”

Tô Phiếm ranh mãnh cười cợt, sát vào tai hắn nói: “Kêu anh trai, thì có thể nhanh một chút.”

Tay Tô Trạm ướt sũng nắm lấy thứ nào đó, không chút nhẫn nại, nhưng mà nếu mình thật sự buông tay không quản, thì rõ ràng có lỗi với anh trai mình, đành phải quăng bộ phim qua một bên, chuyên tâm vào công tác trên tay, tâm bất cam tình bất nguyện tiến tới cắn lên vành tai của Tô Phiếm kêu “Anh trai!”

“Quá dữ rồi.”

“Anh trai…” Tô Trạm thấp giọng kêu một tiếng.

“Ỉu xìu, không chút cảm tình nào.” Thanh âm của Tô Phiếm âm u, mờ ám bình luận.

“Anh –” Tô Trạm không thể làm gì khác hơn là kéo dài âm thanh, nghe ra ngược lại giống như là đang chơi xấu làm nũng anh trai hắn vậy.

“Ân –” Tô Phiếm buồn bực mà đáp một tiếng, trong mũi hít lấy hơi nóng, chỉ cảm thấy một tiếng “anh” này của Tô Trạm thật sự kêu đến tâm khảm của mình, dưới thân căng thẳng, khoái cảm đạt đến tột cùng.



“Vương bát đản! Bắn lên quần áo rồi a!”

Hai người ở trong nhà vệ sinh lau chùi hồi lâu, lúc này mới mặt mày phiếm hồng từ trong rạp chiếu phim đi ra, nhìn đường phố người qua người lại náo nhiệt ở trước cửa rạp chiếu phim, Tô Trạm bị gió thổi qua, cả người đã tỉnh táo hơn một chút, hắn cảm thấy mình mặc dù đời trước vẫn luôn học hành không tốt, nhưng mà trên chuyện tình cảm và thể xác ngược lại cũng coi như là thành thật an phận khá thuần khiết, không nghĩ đến sau khi ở cùng với Tô Phiếm vậy mà sẽ ẩu tả như vậy…

Ở cửa rạp chiếu phim có một tượng voi rất lớn, là biểu tượng điển hình của Thái Lan, bị năm tháng gột rửa đến bóng loáng, Tô Phiếm không chú ý đến tâm tư của Tô Trạm trong lòng lần này liên quan đến mình thật ra vốn rất đơn thuần, Tô Phiếm thật ra khá không thành thực, vươn tay đỡ lấy mũi con voi, ngay cả thềm đá cũng không bước lên, trực tiếp nhảy qua. Tô Trạm cúi đầu nhìn y, chỉ thấy Tô Phiếm rủ mắt, môi mím lại, mang theo sự cô đơn vuốt ve mũi của con voi.

Hắn học bộ dáng của Tô Phiếm, cũng nhảy xuống, hỏi: “Sao vậy?”

“Con voi này, anh lúc nhỏ thường xuyên sờ nó. Em biết anh sinh ra ở Chiang Mai hay không? Mẹ sẽ bện giỏ hoa và vòng hoa, nói chung chính là làm chút đồ thủ công rồi đến cửa rạp chiếu phim bán, lúc đó anh rất nhỏ, đường cũng đi chưa vững, liền bị mẹ giấu dưới bụng của con voi này, ngẩn ngơ cả nữa ngày… Nhưng mà, anh có chút nhớ không rõ dáng vẻ của mẹ, ngược lại đối với con voi này ấn tượng khắc sâu. Tô Phiếm vuốt ve thân con voi, mỉm cười nói.

Mấy năm nay, ấn tượng của Tô Phiếm đối với mẹ đẻ đã sớm mơ hồ, trên người y ngay cả một tấm ảnh của mẹ cũng không có, dần dần trước tiên là quên đi lông mày, quên đi đôi mắt, quên đi cái mũi, khuôn mặt dường như bị thời gian cách một tầng kính mờ nhìn không rõ nữa.

Tô Trạm trong lòng đau xót, nắm tay của Tô Phiếm, chẳng hề để ý nói: “Nhớ không rõ cũng không sao cả, bây giờ anh có em rồi.”

Tô Phiếm tha thiết nắm chặt bàn tay đang nắm tay mình, mặt mày sáng sủa, nụ cười trong veo: “Đúng, anh có Tô Trạm rồi.” Trên cái thế giới này là người gần gũi, thân thiết với y nhất, bọn họ có cùng một dòng máu, cùng một họ, cùng với trái tim gần nhau.

Tô Phiếm đã sớm kêu người gọi điện thoại về nhà nói tối nay mình và Tô Trạm không về nhà ăn cơm, hai người ở một nhà hàng Thái Lan ăn cơm, kêu bảo tiêu và vệ sĩ đi theo xa xa, ở trong ngỏ hẻm gần nhà hàng tản bộ, những chiếc lá to lớn rộng rãi của cây cọ phiêu diêu trong gió đêm, những quầy hàng ở chợ nhỏ đối diện đã bày ra, mùi thơm của thức ăn và nước uống cùng với tiếng người tản ra trong đêm tối, là một buổi tối đậm chất Thái Lan.

Toà nhà của Tô gia ở Chiang Mai nếu như lái xe muốn vòng qua khu vực này, nếu là từ ngõ hẻm đi ngược lại là trực tiếp xuyên qua là có thể đến được. Một dãy nhà này có thể gọi là khu nhà giàu của Chiang Mai, những người ở đây phần lớn là các quan viên quý tộc cùng với rất nhiều phú thương người Hoa, một dãy nhà xinh đẹp đứng lặng dưới bầu trời đầy sao.

Hai anh em lửng thững đi dạo nói chuyện phiếm, tường vây của nhà người ta được xây đến hơn hai mét, hàng cây mây và dây leo thật dài từ trong sân vươn ra ngoài đong đưa trong gió đêm, những đoá hoa nở rộ õng ẹo lắc lư trong gió. Tô Phiếm đi đến dưới một khóm hoa, ngẩng đầu nhìn tường vây xinh đẹp nói: “Lúc còn nhỏ cũng sẽ đi đường tắt bên này, mỗi lần chạy qua cái nhà này, luôn cảm thấy hoa của nhà họ nở thật sự rất đẹp, nếu như lấy để bện giỏ hoa chắc chắn sẽ rất được tiền.”

Tô Trạm nhảy một cái, vươn tay mới có thể đụng tới dây leo vươn ra, mỉm cười nói: “Anh lúc đó nhỏ chút xíu, nhưng mà dã tâm thì không nhỏ chút nào, vậy mà muốn hái hoa người ta trồng cao như vậy.” Nhưng mà trong lòng suy nghĩ một chút, hai mắt sáng rỡ, cười đầy xấu xa: “A Phiếm, bện giỏ hoa cho em đi.”



Tô Phiếm ôm lấy thân thể của em trai, cố hết sức đem người đẩy lên cao, Tô Trạm bám vào tường, phí sức chín trâu hai hổ mới trèo lên được, nửa người trên chống ở mép, chỉ cảm thấy chính mình đưa người vào một biển hoa, cái loại hoa đủ màu chen lẫn trong những chiếc lá xanh biếc thật xinh đẹp.

“Mau lên, để người ta phát hiện là xong luôn.” Tô Phiếm đỡ lấy em trai bảo bối nhà y nói, trong lòng nghĩ, chính mình thật sự là ăn no rũng mở mới đáp ứng cái yêu cầu này của hắn.

“Đừng ồn, em đang hái nè, lại nói, anh không phải nói đây là nguyện vọng của anh lúc nhỏ sao? Hôm nay em liền giúp anh thực hiện.” Người nào đó khá hào phóng nói, một tay lại không ngừng hái hoa quăng xuống.

Nhưng mà chưa bao lâu trong sân lớn như vậy đã có người liếc qua đây, đèn pin chiếu tới lại phát hiện kẻ trộm hái hoa, bảo vệ trông nhà dùng tiếng Thái kêu lên, xôn xao một trận lớn.

“Bị người ta phát hiện rồi!” Tô Trạm nghiêng đầu nói với Tô Phiếm ở bên dưới.

“Chạy a!”

Tô Phiếm vội vàng đem người thả xuống, chỉ cảm thấy hai tay chống đỡ đến đau xót, vội vàng nhặt lên những đoá hoa mà tiểu tử thối hái, hai người nhanh tay lẹ mắt nhặt hai ba cái, hai thiếu gia của Tô gia thân phận quý giá siết chặt hoa trong tay giống như kẻ trộm chạy vụt đi như một làn khói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK