• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một năm kia cũng là mùa hoa hải đường nở rộ, cánh hoa phấn hồng tung bay trong gió, rơi xuống phủ trên mặt đất như một tầng tuyết. Hắn đứng giữa tầng tuyết đó, ta còn tưởng rằng hắn là hoa hải đường yêu, theo gió bay tới . Khi đó ta đã nghĩ, phải có được hắn.

Lúc chúng ta vẫn là tiểu hài tử, mỗi ngày đều vô ưu vô lự, ưu thương là gì, sầu bi là gì, ta chưa từng nghĩ đến. Ta hiểu ta là người có quyền thế thứ hai thiên hạ, đệ nhất là hoàng thượng, đệ nhị chính là Kỳ Lân vương ta.

Ta biết rõ Thuần yêu ta, tựa như ta biết rõ ta cũng yêu Thuần, vì vậy ta liều lĩnh lấy hắn, trong lòng nghĩ mỗi ngày có thể bên nhau. Ta muốn chải đầu cho hắn, bởi vì hắn có một mái tóc rất đẹp, như lụa thượng đẳng bóng loáng mềm mại, dưới ánh mặt trời sẽ sáng lên. Khi hắn bước đi, ánh sáng cũng theo hắn vũ động, lòng của ta ở một khắc kia vô cùng say mê và thỏa mãn. Ta có được hắn, hoa hải đường yêu, nhìn hắn cho ta đóa hoa thanh xuân chỉ thuộc về hai người chúng ta.

Nhưng ta biết rõ, ta cần phải có hài tử. Ta thú thiếp thất đầu tiên, ta biết rõ Thuần rất khó chịu, ta cũng không còn biện pháp, Thuần là nam nhân, vĩnh viễn không có hài tử. Khi hài tử đầu tiên của ta sinh ra, ta hưng phấn không cách nào dùng lời để biểu đạt, ta hy vọng có người chia sẻ niềm vui của ta, ta cầm tay Thuần, nói cho hắn biết ta vui sướng cỡ nào. Thuần cũng cười, nói rất cao hứng, ta có ái nhân, có hài tử, ta là người hạnh phúc nhất thiên hạ.

Ta vui vẻ, hoàn toàn không nghĩ tới Thuần, kỳ thật Thuần cũng muốn làm cha, đây là nguyện vọng của mỗi một nam nhân, Thuần cũng không ngoại lệ. Nhưng ta tin tưởng, Thuần là ái nhân của ta, hắn sẽ vì ta chịu được tất cả chuyện này. Để đền bù tổn thất, tay kiến tạo cho hắn một vườn hoa hải đường, vừa kỷ niệm tình yêu của chúng ta. Lúc Thuần thấy hải đường nở hoa, nụ cười thực xinh đẹp, hoa hải đường yêu của ta, ngươi phải làm bạn bên cạnh ta, cho đến khi chúng ta chết đi, chôn cùng một chỗ.

Ta là Kỳ Lân vương, xã giao rất nhiều, có người tặng các loại mỹ nhân, tự mình cũng tìm kiếm mỹ nhân khắp nơi tặng người khác. Nhưng có những người ta không nỡ tặng đi, ta là người, ta có tình cảm. Ta tin tưởng ta yêu Thuần, đồng thời còn yêu thêm người khác, đó là thiếp thất thứ hai của ta. Nam nhân quyền thế tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, ta cũng không ngoại lệ. Thuần có thể hiểu điểm này, vì vậy Thuần trầm mặc, thân thể cũng theo đó mà xấu đi. Hoa hải đường yêu của ta không còn.

Thiếp thất thứ chín của ta không tự nguyện theo ta, nhưng ta cho rằng càng không chiếm được thì càng có cảm giác thành tựu. Ta liều mạng nịnh nọt y, chiều y, y muốn cái gì ta sẽ cho y cái đó, vì y, ta lạnh nhạt với rất nhiều thiếp thất, cũng lạnh nhạt Thuần. Y không thích hoa hải đường, y thích hoa đào, ta bảo người phá bỏ vườn hoa hải đường, trồng hoa đào. Ngày đó Thuần hỏi ta, vì sao làm như vậy, ta nói ta muốn hoa đào, luôn ngắm một loại hoa sẽ hết hứng thú. Thuần nói, hắn biết rõ ta không thương hắn. Ta nói, không phải, tình yêu không liên quan tới hoa hải đường. Thuần nói, có liên quan, bởi vì tình yêu của chúng ta bị chém đứt. Ta nói, Thuần, đừng tức giận, ngươi biết ta là Kỳ Lân vương, ta có tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường. Thuần nói, nếu như có thể, hắn cũng muốn tam thê tứ thiếp. Ta rất sinh khí, ngươi cũng muốn tam thê tứ thiếp, ngươi đã gả cho ta còn muốn người khác, làm tốt vị trí Vương phi là được rồi.

Kỳ thật ta đã chém đứt tình yêu của chúng ta, dần dần đẩy Thuần ra xa mà không biết. Thuần bị bệnh một thời gian, càng trở nên u buồn. Từ lúc ta thú thiếp thất thứ ba, Thuần không còn cười nữa. Lúc này đây Thuần càng không nói chuyện với ta, ta cho rằng hắn chỉ đang buồn bực.

Rốt cục thiếp thấp thứ chín của ta cũng yêu ta, nhưng ta lại thú thiếp thất thứ mười. Y rất đẹp, rất thuần khiết, cũng như lần đầu tiên ta nhìn thấy Thuần. Một ngày ta phát hiện, Thuần vui vẻ cười nói với người khác, người kia chính là lão bà của quản gia vương phủ ta, thật sự là mỹ nhân hiếm có trong thiên hạ, đem tiểu thiếp thứ mười của ta so cũng không bằng. Hóa ra, vĩnh viễn không có mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, bởi vì ngươi cho rằng người này đẹp nhất, kỳ thật không phải đẹp nhất, khi đó ngươi còn chưa thấy người đẹp hơn tồn tại, thấy mới biết mỹ nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, không thể chỉ mình người có được. Mà người ta muốn nhất đã từ từ mất đi, khi đó ta đố kỵ, đố kỵ mỹ nhân kia, có thể khiến Thuần cười vui vẻ đến thế.

Thuần lưu lại hưu thư (thư ly dị), rời ta mà đi, đây là điều ta thật không ngờ. Một khắc này, ta nhìn thấy hoa hải đường đầy trời bay theo Thuần, trong nháy mắt ta mất đi thứ quan trọng nhất, cuộc sống của ta trở nên mơ hồ.

Ngày đó ta nhìn thấy một thiếu niên hát cực kỳ khó nghe (aka chính là em nhân ngư Bích Tỳ đó), nói thật, hắn xinh đẹp thoát tục không giống phàm nhân. Người như vậy cũng từng bị vứt bỏ, giống như ta và Thuần, không biết là hắn bỏ ta, hay là ta đẩy hắn ra. Thiếu niên tựa hồ hạ quyết tâm, cùng với người yêu mình sống bên nhau, hắn nói Thuần của ta, Vương phi của ta vĩnh viễn không trở lại. Tựa như hắn, vứt bỏ quá khứ, bắt đầu lại một lần nữa. Chẳng lẽ ta bị Thuần vứt bỏ?

Thuần đi thật lâu, ta rất nhớ hắn. Thiếp thất thứ chín của ta muốn ta lập y làm vương phi, ta cảm thấy cực kỳ chán ghét, sai người chém rơi hoa đào, một lần nữa trồng hoa hải đường. Ta hy vọng hoa hải đường yêu của ta, chơi mệt mỏi bên ngoại lại bay trở về.

Ngày đó, ta nhìn hoa hải đường nở rộ, cánh hoa phấn hồng tung bay trong gió, rơi xuống phủ trên mặt đất như một tầng tuyết. Hắn đứng giữa tầng tuyết đó, ta còn tưởng rằng hắn là hoa hải đường yêu, theo gió bay tới. Ta muốn tiến lên bắt lấy hắn, giữ chặt tay của hắn, nói cho hắn biết ta rất nhớ hắn, nhớ đến sắp nổi điên. Nhưng ta nhìn thấy hắn mang theo ánh mặt trời, nhẹ nhàng nhảy múa, mái tóc xinh đẹp đón gió vũ động, từng nơi đi qua đều để lại quang mang. Hắn cười sáng lạn như mặt trời, khiến mắt ta đau đớn. Hắn đang cười với một nam nhân tóc vàng cao lớn uy vũ, trên mặt nam nhân có một vết sẹo rất sâu. Ánh mắt nam nhân nhìn Thuần, là yêu say đắm.

Ngày đó Thuần nói với ta, vết sẹo lưu lại là do nam nhân cứu hắn. Nam nhân tóc vàng vì hắn mà thiếu chút nữa mất mạng, hắn không thể cô phụ y.

Ta thì sao, ta hỏi, tình cảm của chúng ta kết thúc như vậy.

Ta muốn người chỉ yêu duy nhất mình, sau đó sống yên bình, nhưng tất cả chuyện này, ngươi làm không được. Ngươi không thể buông bỏ rất nhiều, thứ ta muốn, ngươi vĩnh viễn không cho được. Thuần nói thế, rồi hắn và nam nhân kia rời đi, mưa hoa đầy trời như đang chúc phúc bọn họ, cười nhạo ta.

Ta vĩnh viễn chờ ngươi trở về, Thuần! Ta hướng Thuần đã đi xa, cao giọng hô.

Thuần nghe được, quay đầu lại cười, ý tứ không rõ. Dù vậy ta cũng thỏa mãn.

Ta canh giữ vườn hoa hải đường, không cho bất kì cơ thiếp nào tiến vào. Nơi này thuộc về hoa hải đường yêu của ta, phàm nhân không thể vấy bẩn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK