Bị người khác mang đi.
Mình đúng là một tên đại ngốc, không cẩn thận để người khác có thời cơ, mang đi tâm của Thuần. Trong lòng hắn không chỉ có mình như trước, mà bây giờ có lẽ mình chẳng đáng một đồng, nhưng Kỳ Lân Vương không nản chí, y muốn vãn hồi tâm ái nhân.
Vậy phải làm sao? Lễ tình nhân lần trước đã bị Thuần cự tuyệt, cái này đều do mình thường hái hoa ngắt cỏ, mới thất bại ngay thời khắc mấu chốt. Mất đi một phần yêu, rất đơn giản, nhưng vãn hồi một phần yêu, rất khó.
“Kỳ Lân vương ta, đường đường là vương gia, tay cầm quyền cao, thiên quân vạn mã cũng không sợ hãi, nhưng không thể nào vãn hồi tâm lão bà của mình. Ai!” Kỳ Lân Vương ngửa mặt lên trời thở dài.
Tiếp tục như vậy không được, phải nghĩ cách mới tốt. Vì vậy, Kỳ Lân vương tìm đến Lý Hiểu Nhạc, Ôn Lương Ngọc và Giả Thành Thực thương lượng đối sách.
Giả Thành Thực sống trong xã hội hiện đại văn minh, rất tự tin dạy Kỳ Lân Vương: “Cảm động là nền móng của ái tình, ngài ngẫm lại, hắn thất tình, có ngài an ủi chờ đợi, là chuyện may mắn cỡ nào.”
“Bổn vương không phải thập toàn đại bổ hoàn!” Kỳ Lân Vương nghe được lời này, không hề cao hứng.
“Hoa tiền nguyệt hạ đối hà nhân, ngài phải làm hắn cảm động.” Giả Thành Thực nói.
“Giả Thành Thực, ngươi từng yêu chưa?” Lý Hiểu Nhạc hỏi.
“Chưa.” Giả Thành Thực nói.
“Một người chưa từng yêu lại dạy người khác theo đuổi vợ cũ, được không?” Lý Hiểu Nhạc hỏi tiếp.
Giả Thành Thực vô cùng tự tin nói: “Được, ta là người sống trong xã hội văn minh nghìn năm lịch sử, không cẩn thận rơi xuống đây, để các ngươi xem thường, ta đâu còn mặt mũi với thiên thiên vạn vạn huynh đệ tỷ muội xuyên không! Vương gia, ngài yên tâm, chắc chắn ta sẽ giúp ngài theo đuổi được Vương phi.”
“Chúng ta nhìn xem, cố gắng a, Vương gia!” Ôn Lương Ngọc cổ vũ Kỳ Lân Vương.
“Chiêu thứ nhất, liệt nữ sợ triền lang. Vương gia chỉ cần thời thời khắc khắc xuất hiện bên cạnh hắn, quan tâm hắn, chắc chắn hắn sẽ cảm động.”
Kỳ Lân Vương vừa nghe, có lý. Vì vậy lập tức hành động, cuốn lấy Vương phi.
Buổi sáng, Kỳ Lân Vương đến chỗ Vương phi, tuyên bố: “Từ hôm nay trở đi, ta sẽ đến đây ở, cùng Vương phi bồi dưỡng tình cảm, Thuần, ngươi xem được không.” Đối mặt với tươi cười nịnh nọt của Kỳ Lân Vương, Thuần vương phi rùng mình một cái. Chẳng lẽ Vương gia có bệnh?
“Không được, ta không đồng ý. Chúng ta đã ly hôn, ta không có nơi nào mới tạm thời ở đây, ngươi đừng tưởng rằng ta còn yêu ngươi mới ở đây.” Thuần mãnh liệt phản đối.
“Thuần, đừng như vậy, được không. Ta chỉ là muốn ở gần chăm sóc ngươi, thân thể ngươi không tốt, trước kia ta không làm tròn bổn phận vụ của một trượng phu, hiện giờ ta đền bù tổn thất còn kịp chứ? Cho ta một cơ hội, để ta chăm sóc ngươi.”
“Không cần, Vương gia, trong vương phủ có rất nhiều hạ nhân, ta không thiếu người chăm sóc. Ngài đi chăm sóc tân sủng mới của ngài a!”
“Ta nào có tân sủng? Từ lúc ngươi trở lại, ta đâu nạp tân sủng nào.”
“Thật sao, Tiễn Hồng Vũ kia đâu, còn nghe nói ngươi quan hệ rất tốt với một hoa khôi thanh lâu. Tuy ngươi đuổi Cửu phu nhân đi, ngươi có dám cam đoan về sau ngươi không nạp thiếp? Ngươi luôn muốn một hậu cung mỹ nhân , ngươi rất cố gắng về phương diện này a. Ta không muốn nói chuyện yêu đương với một kẻ hoa tâm.”
“Ta về sau thật sự không nạp thiếp, ngươi phải tin tưởng ta.”
“Ta tin tưởng heo bay trên trời cũng không tin ngươi.”
“Vậy tại sao ngươi trở về, khiến ta thêm hy vọng!” Kỳ Lân Vương gia không chịu nổi, lớn tiếng nói ra.
“Ta không yên lòng Quách nhi, sợ nó chịu ủy khuất, trên thế giới này ta đã không còn ai thân thích. Quách nhi do một tay ta nuôi dưỡng, nó là điều duy nhất ta quan tâm.”
“Ta đây, ta tính cái gì!”
“Ngươi tính cái gì, trong lòng ngươi không rõ ràng sao?”
“Ta quyết định ở đây, không đi.” Kỳ Lân Vương dứt khoát chơi xấu.
“Ngươi không đi, ta đi. Ta đến chỗ Quách nhi, xem ngươi ở đây được mấy ngày.” Thuần vương phi nói xong, muốn thu thập đồ đạc, dọn nhà.
“Đừng như vậy, cho ta một cơ hội. Lần này ta thật tâm , chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ta đối với ngươi luôn chân thành.”
“Ngươi đối với ai cũng chân thành, nhưng chân thành của ngươi có thể duy trì tới khi nào chứ. Ngươi biết cái gì gọi là chân thành không?”
“Ta sẽ cho ngươi biết chân thành của ta.”
“Thật sao?” Thuần nói, “Ta không tin ngươi có thể yêu ta hơn Nhị vương tử đã mất.”
Hừ, ta cũng không tin, ta, một người sống, đấu không lại một người chết. ^_^
Bước đầu tiên, hỏi han ân cần: “Thuần, sao y phục của ngươi chỉ có vài bộ, người đâu, gọi thợ may làm cho Vương phi y phục mới.”
“Ta không thiếu y phục.” Thuần nói.
“Thuần, ngươi xem, trong tủ của ngươi, cái gì cũng không có.”
“Ta nhiều năm vẫn vậy, ta không cần.”
“Nhanh đi, gọi thợ may tốt!” Kỳ Lân Vương nhìn hạ nhân, trong lòng mắng, ngu xuẩn! Không thấy ta đang lấy lòng Vương phi sao, không có mắt.
Bước thứ hai, tỉ mỉ: “Thuần, sao ngươi ăn ít vậy, ăn nhiều một chút.”
Thuần vương phi nhìn Kỳ Lân vương, cảm thấy y chắc chắn có bệnh. “Ta ăn không vô, không cần gắp nữa.”
“Cái này sao được, Thuần, thân thể ngươi không tốt, dược bổ không bằng thực bổ.” Kỳ Lân Vương vẫn hết sức ân cần.
Sau đó, Kỳ Lân vương hầm cách thủy cho Vương phi. Nghĩ tự mình mang đến cho Vương phi, kết quả một con chim bay qua, phác thông một tiếng, phân rơi vào chén, hỏng bét.
“Hạ lệnh, không để chim chóc bay vào vương phủ!”
Bước thứ ba, dây dưa không rõ; Thuần đi đâu, Kỳ Lân Vương theo đó, đi ra ngoài tản bộ, đi theo. Đi dạo phố, đi theo. Đi nhà cầu, canh giữ bên ngoài.
“Ngươi làm vậy ta không quen, ngươi cứ luôn theo ta khiến ta không làm được gì. Rốt cuộc ngươi muốn sao!” Thuần vương phi sắp nổi điên, hỏi Kỳ Lân vương.
“Ta muốn nói với ngươi, ta thiệt tình yêu ngươi, thiệt tình đối tốt với ngươi.”
“Ngươi đang giám thị ta?”
“Nào có a, ta không giám thị ngươi.”
“Ngươi đi theo ta mỗi ngày, ta rất phiền, ngươi biết không.” Thuần đã chịu không nổi, hắn cảm thấy hít thở cũng khó khăn. “Ngươi trước kia, chỉ cần muốn nạp thiếp hoặc cảm thấy có lỗi, mới có thể tốt với ta gấp bội, ta không thích như vậy. Ngươi là Vương gia, dù ngươi nạp thiếp, nuôi sủng cơ, ta cũng không trách ngươi, chúng ta đã ly hôn. Mỗi lần ngươi như vậy đều khiến ta rất khó chịu, luôn nhớ tới hành vi trước kia của ngươi, ta nhịn ngươi đã lâu, không nhẫn nhịn được nữa. Cứ thế ta sẽ chết, nếu ngươi thực sự suy nghĩ cho ta, đừng tiếp tục dây dưa.”
Liệt nữ sợ triền lang hiển nhiên thất bại.
Kỳ Lân Vương bất đắc dĩ cúi đầu.
Giả Thành Thực lại nghĩ kế cho y, “Đệ nhị chiêu, ôm ấp tình cảm lãng mạn.”
Chiêu thứ nhất, tình ca.
Có người hát tình ca cho ngươi, hát đầy thâm ý, ngươi sẽ cảm động chứ? Nếu người này hát vô cùng tốt, có thể tạo nên giai thoại. Nhưng Vương gia không biết hát tình ca, vì vậy buổi tối, dưới cửa sổ phòng Vương phi, xuất hiện Vương gia hát hí khúc. Muốn nói Vương gia hát khúc gì sở trường nhất? Chính là [Đậu Nga Oan]. Học từ đào kép Tiễn Hồng Vũ.
Nào có tình ca [Đậu Nga Oan], cuối cùng Vương phi mệt mỏi: “Vương gia, nếu quên không được đào kép Tiễn Hồng Vũ, có thể đi tìm hắn. Hắn rất hoan nghênh ngài, ngài đến đây học sói tru làm gì a.”
Đệ nhị chiêu, thư tình.
Thư tình ai không biết viết, nhưng viết để người chú ý thì không dễ dàng. Chân tình tha thiết, có thể đánh động tâm mỹ nhân? Cho nên phải viết huyết thư.
Mỗi ngày Kỳ Lân Vương đều viết huyết thư, một phong hơn mười trang. Mỗi ngày Thuần vương phi đều nhận được huyết thư, nhận đến phiền: “Đi nói cho Vương gia, vì huyết thư y viết mà mỗi ngày ta đều phải ăn thịt gà, hắn còn muốn tra tấn người thế nào?”
Đệ tam chiêu, trở lại chốn cũ.
Kỳ Lân Vương mang Vương phi ra ngoài du ngoạn, du ngoạn ở đâu? Đương nhiên là trở về nơi bọn họ gặp nhau lần đầu, nơi bọn họ đính ước.
Bọn họ đi vào một đình tránh mưa ở vùng ngoại ô.
“Thuần, ngươi xem. Lúc trước chúng ta đính ước ở đây, ngươi còn nhớ không, ta viết ba chữ ta yêu Thuần trên cái cột này.” Kỳ Lân Vương và Thuần vương phi cùng đi đến trước cây cột, quan sát ấn ký ngày đó, sao không có? Kì quái, lúc ấy ta khắc trên này mà. Thuần cũng cười cười, hắn nhìn Kỳ Lân vương tìm nửa ngày, cũng không tìm được. Kỳ Lân Vương trông thấy một tiều phu đi qua, liền hỏi tiều phu: “Vị đại ca này, ta hỏi ngươi, cây cột trong đình vốn được khắc chữ, sao giờ không có?”
“Ngươi hỏi cái này nha, nghe nói người khắc chữ kia là kẻ phụ lòng, phụ người ta, ông trời cảm thấy bất công, một đạo sét xuống, đốt cháy đình, đình này là mới xây.” Tiều phu nói.
“…… Ta không phải kẻ phụ lòng, ta không phải kẻ phụ lòng, ta thiệt tình yêu Thuần.” Kỳ Lân vương cảm giác mình không thở nổi.
“Ha ha! Chuyện kẻ phụ lòng, ngài tin tưởng sao, Vương gia?” Thuần nở nụ cười, đã lâu Kỳ Lân Vương mới trông thấy hắn cười. Kỳ Lân Vương cảm thấy, có thể khiến Thuần vĩnh viễn cười như vậy, làm vai hề cũng đáng.
“Thật ra đây là sự thực, lúc trước ta bỏ ngươi, ta rất thương tâm, ta đến đây khóc một đêm. Ngày hôm sau, đình xảy ra hoả hoạn, bị đốt rụi. Ta bỏ tiền xây đình mới.” Thuần vương phi vuốt ve cây cột, nhớ lại.
Kỳ Lân Vương móc chủy thủ ra, lại khắc chữ trên cột: “Ta yêu Thuần, chết không thay đổi.”
“Ngươi phá hư của công, khắc loạn trên cột.” Tiều phu chỉ trích Kỳ Lân Vương. “Bộ dáng phong lưu của ngươi, chính là kẻ phụ lòng, chúng ta không muốn đình bị hủy lần nữa.”
“Ta không phải kẻ phụ lòng, đình vĩnh viễn không bị hủy.” Kỳ Lân Vương hổn hển kêu la, khiến Thuần vương phi cười rộ lên.
Kỳ Lân vương thật không ngờ, lúc nãy Thuần còn vui vẻ như vậy, hiện giờ mình thật không may, gặp phải Tiễn Hồng Vũ ngay tại rừng hoa hải đường.
“Vương gia, đã lâu ngài không tới tìm ta, ngài coi thường ta là đào kép sao?” Tiễn Hồng Vũ nói.
“Ta không có thời gian, hôm nào ta hướng ngươi giải thích.” Kỳ Lân Vương nói.
“Ngươi còn giải thích, có người mới đã quên người cũ!” Tiễn Hồng Vũ nhìn Thuần vương phi, nói ra.
“Ta không có người mới, cũng không có người cũ, ta chỉ muốn có tâm một người.” Kỳ Lân Vương nói.
“Đáng tiếc người kia không phải ta, đúng không?” Tiễn Hồng Vũ đi đến bên cạnh Thuần vương phi, “Ngươi cũng không tốt, Vương gia nổi danh là nam nhân hoa tâm, hiện giờ y không chiếm được ngươi, chiếm được, ngươi không đáng một đồng .”
“Vương gia, nợ nần của ngươi tự mình xử lý.” Thuần có chút tức giận, xoay người rời đi.
“Thuần, chờ ta một chút!” Kỳ Lân Vương hung dữ quay đầu trừng Tiễn Hồng Vũ, “Nếu Vương phi của ta xảy ra chuyện gì, ngươi nhất định phải chết.”
Lại thất bại, Kỳ Lân Vương rất ủ rũ, Vương phi có chút buông lỏng tâm, lần này triệt để bất động.
“Vương gia, ngài dựa theo chủ ý của Giả Thành Thực, cả đời không vãn hồi được Vương phi.” Lý Hiểu Nhạc nói.
“Ta nên gì bây giờ!” Kỳ Lân Vương gia không có chủ ý.
“Ta có chủ ý, nhưng cần Vương gia phối hợp.” Lý Hiểu Nhạc cười mờ ám.
“Lại thu phí hả.” Kỳ Lân Vương khiêu mi.
“Ai nha, sao Vương gia thông minh vậy chứ!” Lý Hiểu Nhạc mặt mày hớn hở, cười tươi như hoa.
Kỳ Lân Vương bị bệnh, bệnh cực kỳ nặng, tê liệt trên giường, Hoàng Thượng cũng tới , ngự y cũng tới, xem qua đều lắc đầu: “Chuẩn bị hậu sự a.”
Kỳ Lân Vương gọi toàn bộ phu nhân của mình tới.
“Vương gia có lệnh.” Lý hiểu Nhạc hắng giọng, “Nếu Vương gia chết, muốn một phu nhân chôn cùng, vị phu nhân nào nguyện ý a?”
“Không cần, ta còn trẻ, không muốn chết sớm như vậy. Ngài chiều Thập phu nhân nhất, Thập phu nhân nên theo.”
“Cái gì, Vương gia không thương ngươi ư, lần trước người xin Vương gia Ngọc Như Ý, vương gia cũng cho, ngươi nên đi cùng.”
“Ta không đi, Bát phu nhân đi thôi.”
“Muốn đi thì ngươi đi, sớm biết hắn chết sớm như vậy, ta đã không lấy! Hiện tại muốn ta chôn cùng, không có cửa đâu!”
“Ngũ phu nhân nên đi!”
“Ngươi mới nên đi……”
Lý Hiểu Nhạc cười tủm tỉm nhìn phu nhân của Vương gia tranh chấp túi bụi.
“Tốt lắm, Vương gia nói, các ngươi không muốn chôn cùng thì rời vương phủ. Các vị phu nhân, xin mời.”
“Không phải còn Thuần vương phi sao, hắn thích hợp nhất.”
“Hẳn vậy.”
“Mấy năm nay vương gia chỉ nghĩ tới hắn.”
“Đúng thế.”
“Người chôn cùng là Thuần vương phi, chúng ta lại vô sự.”
“Không thể, các phu nhân. Vương gia có lệnh, người không chôn cùng phải rời vương phủ.” Lý Hiểu Nhạc cười tủm tỉm nói.
“Đi thì đi, ai thèm.”
“Đúng, chôn cùng một người chết, còn không bằng rời đi.”
Các phu nhân của Kỳ Lân Vương đều đi, Thuần vương phi không nói một lời, dỗ dành Quách nhi đang khóc.
“Thuần…. Thuần…” Kỳ Lân Vương suy yếu gọi Vương phi, Thuần vương phi nắm tay Quách nhi đi tới. “Thuần…. đi đi, ta…… Không muốn liên lụy…… Ngươi.”
“Không muốn liên lụy ta, ta không ghét bỏ ngươi liên lụy ta. Ta đã không có chỗ để đi, ta ra vương phủ còn có thể đi đâu?” Thuần bi thương nói.
“Thuần…. Đừng khóc.” Kỳ Lân Vương cảm động vuốt ve mặt Thuần, hóa ra chỉ có Thuần là vĩnh viễn bên mình, hóa ra mình ngốc nghếch như vậy.
“Thuần, yêu…… Ta sao?” Kỳ Lân Vương hỏi.
“Yêu, đến bây giờ vẫn luôn yêu ngươi.” Thuần nức nở.
“Lại một lần nữa…… Gả…… Cho ta, được không?”
“Được.”
Thuần và Kỳ Lân vương dưới sự chủ trì của hoàng đế, cử hành hôn lễ lần nữa, Kỳ Lân vương ngồi xe lăn, được Thuần vương phi đẩy ra.
“Thuần, ngươi đã nghĩ kĩ chưa, vạn nhất Kỳ Lân vương chết, ngươi phải chôn cùng.” Hoàng đế hảo tâm nhắc nhở.
“Không sao, cửu tuyền có y làm bạn, tốt hơn cô độc cả đời. Ta không sợ chết.” Thuần thập phần kiên định nói.
“Thuần…… Ta dù…… Chết…… Cũng……Chỉ… Yêu…… Một mình ngươi.” Kỳ Lân vương dùng hết khí lực toàn thân, ôm lấy Thuần.
Hoàng đế cảm động, tất cả mọi người cảm động. Lý Hiểu Nhạc dùng hành tây, khiến mình rơi nước mắt, Ôn Lương Ngọc khóc bù lu bù loa: “Tướng công, ngươi sẽ yêu ta như vậy chứ, chết cũng không xa rời nhau.”
“Yên tâm đi, ta không phải Kỳ Lân vương, thích ăn thịt hâm lại. Ta yêu ngươi, chính là cả đời.” Lý Hiểu Nhạc thầm mắng, hành tây này đúng là cay quá mức, nước mũi đều chảy ra.
Thuần vương phi tận tình chăm sóc Kỳ Lân vương, mỗi ngày đều trông coi y. Có lẽ tình yêu của bọn họ cảm động ông trời, ngày đó có một đạo sĩ đến, nói có thể chữa cho Vương gia, để lại mười hạt dược hoàn, rời đi. Kỳ Lân vương dùng xong, bệnh dần dần tốt lên, Vương phi cao hứng đi bố thí rất nhiều. Trải qua lần này, Kỳ Lân vương triệt để thành thật, mỗi ngày cùng Vương phi tương thân tương ái, không ra ngoài phong lưu.
Trong ngõ nhỏ, đạo sĩ nào đó thương lượng giá tiền với Lý Hiểu Nhạc.
“Lý quản gia, ngươi nói, nếu ta diễn tốt cho ta một lượng bạc, sao chỉ có tám phân tiền.”
“Ngươi diễn nhưng dược hoàn là ta ra, không phải của ngươi, 1 lượng bạc là tiền cả hai.”
“Ngươi là thần giữ của, cẩn thật ta đến tốc cáo Vương phi các ngươi lừa gạt hắn.”
“Uy hiếp ta, chính là uy hiếp Vương gia, ngươi chán sống.”
Lý Hiểu Nhạc cao hứng xoay người về nhà, phát hiện Ôn Lương Ngọc đứng phía sau, Ôn Lương Ngọc bắt được Lý Hiểu Nhạc: “Khí nhược du ti (Hơi thở mong manh) hoàn ta mới xứng, ngươi cầm đi làm gì.”
“Không làm gì, ta tìm người thử dược hiệu thôi, rất có tác dụng.” Lý Hiểu Nhạc cười meo meo nhìn lão bà.
“Thật sao? Ngươi được Kỳ Lân Vương trả bao nhiêu bạc, sao không giao cho ta. Hại ta vừa khóc vừa cảm động cùng ngươi diễn nửa ngày, bị hành tây của ngươi xông chết, ngươi bồi thường ta thế nào? Thân thân tướng công của ta.”
Sau đó Lý Hiểu Nhạc khóc không ra nước mắt nhìn Ôn Lương Ngọc lấy tiền Kỳ Lân Vương trả cho hắn, sung công.
“Sao chỉ có hai phân tiền!” Đạo sĩ nào đó hò hét, lập tức dưới chăn bị rải bột phấn.
“Bạc vào tay ta, chính là của ta, thực dong dài.” Ôn Lương Ngọc cười tủm tỉm.