Phùng Tranh nhìn thoáng qua chiếc xe đưa Hà Cố tới, đó rõ ràng không thể là taxi, y nhíu mày:"Tống Cư Hàn để tài xế của cậu ta đưa anh tới?"
"A, đúng vậy, con người cậu ấy thực sự rất tốt, một chút kiêu ngạo cũng không có."
Phùng Tranh lạnh lùng nói:"Anh đừng ngốc nghếch nữa có được không, tính cách Tống Cư Hàn cực kỳ kém, mặt tốt mà anh nhìn thấy, đều là giả vờ cả thôi."
Lúc đó, Hà Cố mới chân ướt chân ráo bước ra khỏi trường học, trong phẩm tính hoàn toàn là sự đơn thuần và lương thiện của thiếu niên, đương nhiên không quá tin, chỉ cảm thấy là vì hai người có mâu thuẫn nên mới nói vậy, đương nhiên anh cũng không phản bác Phùng Tranh, anh trước giờ luôn lười tranh luận vì mấy chuyện nhỏ nhặt, bèn chuyển đề tài:"Đợi lâu chưa? Chúng ta vào thôi."
Phùng Tranh đen mặt, quay đầu bước đi.
Hà Cố thở dài, đi theo y.
Quy mô của thủy cung này thuộc hạng nhất trong nước, tập trung được các loại cá quý hiếm của năm lục địa, hơn nữa cách điệu rất cao, mới bắt đầu đã chơi trò "kinh doanh đói khát", mỗi ngày hạn chế số lượng vé, sau khi hẹn trước được một tháng, nên không nhìn thấy cảnh người người chen chúc, mỗi người đều có thể nhận được sự giảng giải chuyên nghiệp.
(Kinh doanh đói khát: 饥饿营销: mình cũng không hiểu lắm, có lẽ là một phương thức kinh doanh, hạn chế số lượng sản phẩm để tăng giá trị sản phẩm đó.)
Phùng gia quả nhiên tai to mặt lớn, mời hẳn phó giám đốc thủy cung đi theo bọn họ, đưa họ xem từng phòng một.
Những sinh vật biển màu sắc đủ loại kia thực sự rất hấp dẫn người ta, cả thủy cung giống như thế giới thần thoại trong mộng vậy.
Ba người vừa tham quan, vừa thảo luận, Phùng Tranh dần dần cũng quên mất tức giận, hai người ngắm rất hăng say, thẳng đến khi thủy cung sắp đóng cửa mới tiếc nuối rời đi.
"Mấy con sứa kia thật đẹp, ánh sáng của thủy cung vừa chiếu đến, cấu tạo trong người nó đã lộ ra hết sạch." Hà Cố lướt hình chụp trong điện thoại, lòng nghĩ sau này có cơ hội sẽ đến thêm.
"Đúng vậy, nhưng tôi thích sò hơn, lúc bơi nó quạt quạt cái vỏ, thật thú vị."
"Haha, một đám như đang thi chạy ấy. Phải rồi, tối nay chúng ta ăn cơm ở đâu?"
"Ngay tại nhà hàng Thâm Hải thủy cung mở, vị trí tôi đặt là..." Phùng Tranh cười thần bí, "quên đi, chút nữa anh nhìn sẽ biết."
(Thâm Hải: biển sâu)
Hà Cố cũng thấy hứng thú.
Nhà hàng Thâm Hải kia được xây trong thủy cung, hai bên tường trái phải chính là bể cá siêu dài, khi ăn cơm có thể thưởng thức các loại cá đủ kiểu dáng, thỉnh thoảng còn có cá voi bơi ngang qua, thực sự là thể nghiệm rất hay.
Phùng Tranh báo tên, nhân viên dẫn bọn họ xuyên qua đại sảnh, tới khu VIP yên lặng, cuối cùng, dẫn bọn họ vào một gian phòng.
Gian phòng kia thiết kế theo hình cầu, toàn bộ cấu tạo bởi thủy tinh, được nước biển xanh thẳm và sinh vật biển vây xung quanh, thực sự giống như đắm chìm dưới biển sâu vậy.
Hà Cố mắt lóe sáng:"Oa, đẹp quá đi."
Phùng Tranh cười nói:"Không tồi đi, khoang biển sâu này cả nhà hàng chỉ có hai gian, cũng là sáng tạo đầu tiên trong nước, cánh cửa này làm bằng TV tinh thể lỏng, sau khi đóng vào, sẽ phát chương trình trực tiếp, hòa hợp thành một thể với bối cảnh, không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra.
Nhân viên phục vụ để lại thực đơn, liền đóng cửa ra ngoài, quả nhiên như Phùng Tranh nói, cảnh tượng cửa đang phát như có thể gắn liền với hình ảnh của tường thủy tinh, khá chân thật, Hà Cố cười nói:"Nơi lãng mạn thế này, để hai người đàn ông ăn cơm thực sự có chút lãng phí."
Phùng Tranh lật thực đơn, cười liếc nhìn anh, giống như không chút để ý nói:"Hai người đàn ông sao không thể lãng mạn?"
Hà Cố cười cười, từ chối cho ý kiến.
Anh ngày càng chẳng biết nên làm thế nào với Phùng Tranh. Thời điểm mới quen biết, Phùng Tranh chẳng thèm để ý gì đến anh, anh tự nhiên cũng giữ sự khách khí nên có giữa bạn cùng trường và đồng nghiệp, nhưng dần dần, sau khi bắt đầu thân thuộc, Phùng Tranh vô tình phát hiện tính hướng của anh, anh rất thản nhiên tỏ vẻ tính hướng của mình sẽ không ảnh hướng đến tình bạn và công việc của bọn họ. Mặc dù lúc ấy, anh có chút hảo cảm mơ hồ với Phùng Tranh, nhưng cũng chỉ là hảo cảm, giống như bản tính của một người đàn ông bình thường, nảy sinh hảo cảm với bạn khác giới ưu tú vậy, chứ anh không hề có chút suy nghĩ quá giới hạn nào cả.
Nhưng chẳng biết bắt đầu từ khi nào, giữa hai người trở nên ngày càng vi diệu, Phùng Tranh thỉnh thoảng làm ra vài hành động có ý nghĩa khó hiểu, khiến một người trời sinh đã là gay như anh rất khó để không nghĩ nhiều, tuy nhiên, khi anh thăm dò, Phùng Tranh lại lùi về, sau vài lần, anh cảm giác Phùng Tranh làm tất cả có thể đều xuất phát từ lòng hiếu kỳ, đối với một thiếu niên 18 19 tuổi mà nói, sự ái muội không ảnh hưởng đến toàn cục chỉ là một liều thuốc điều hòa cuộc sống, nhất là cùng với người đồng giới, vừa chẳng cần chịu trách nhiệm, vừa mới mẻ thú vị, nói không chừng còn có thể thể hiện ra cá tính của bản thân.
Sau khi hiểu rõ điểm này, Hà Cố liền tận lực khắc chế suy tưởng đối với Phùng Tranh, con người anh nói ít, nghĩ nhiều, làm việc luôn cẩn thận, hai người duy trì quan hệ bạn bè tốt, cũng làm thoải mái đôi bên.
Anh cùng Phùng Tranh vừa ăn vừa ngắm mĩ cảnh như trong mơ này, rất thích ý.
Lúc gần ăn xong, phòng đổi bài hát, Hà Cố vừa nghe giai điệu đó liền thấy đặc biệt quen tai, rất nhanh đã xác định là bài hát của Tống Cư Hàn.
Phùng Tranh mới bắt đầu vấn chưa nghe ra, thẳng đến khi âm giọng riêng biệt của Tống Cư Hàn cất lên, y mới ngây ngẩn một lúc.
Hà Cố làm bộ không nghe thấy, tiếp tục trò chuyện về công ty.
Phùng Tranh buông dĩa xuống:"Hôm nay anh gặp Tống Cư Hàn thế nào?"
Hà Cố tránh nói vấn đề chính:"Cũng được, cậu ấy bận lắm, vừa nói hai câu cậu đã gọi điện thoại đến rồi."
"Hắn không nói linh tinh cái gì chứ?" Phùng Tranh nhìn thẳng vào mắt Hà Cố, ánh mắt có chút thâm trầm.
Hà Cố nghĩ nghĩ:"Ý cậu là sao?"
"Việc liên quan đến tôi."
"Ờm...Cậu ấy nói, lúc nhỏ quan hệ hai người rất tốt, lớn lên bởi vì luôn bị so sánh, nên dần xa cách."
Phùng Tranh tựa hồ thở phào nhẹ nhõm:"Ừm, chẳng còn cách nào, tuổi tác xấp xỉ, so sánh là chuyện khó tránh khỏi."
Hà Cố trước nay không thích tìm hiểu quá sâu chuyện đời tư người khác, Phùng Tranh không nói, anh sẽ không hỏi thêm.
Hai người không nói về Tống Cư Hàn nữa, mặc dù trước lúc bài hát kia kết thúc, không khí trong phòng đều có chút quỷ dị.
Nửa tháng sau, ngay khi Hà Cố dần quên đi lời hứa với Tống Cư Hàn, anh lại bất ngờ nhận được điện thoại của đại minh tinh.
Nhìn thấy màn hình hiển thị số người gọi đến, Hà Cố rất ngạc nhiên, anh tưởng rằng Tống Cư Hàn khách khí với anh, nói mời cơm gì đấy, chỉ là mấy lời lịch sự, trên thực tế, sau ngày hôm ấy, anh liền chẳng nghĩ đến việc sẽ gặp Tống Cư Hàn.
Hà Cố cầm điện thoại rời phòng làm việc, bước đến chỗ cầu thang, có chút thấp thỏm ấn nút chấp nhận:"Alo?"
"Hà Cố phải không?" Thanh âm Tống Cư Hàn từ loa điện thoại truyền tới, qua sóng truyền, mị lực trong giọng nói đó đã bị giảm mất một nửa, nhưng vẫn xuyên thấu lòng người như cũ.
Phải, xin chào."
"Tôi là Tống Cư Hàn."
"Ừm..." Đầu lưỡi Hà Cố líu lại.
Tống Cư Hàn cười nói:"Anh sẽ không quên rồi chứ?"
"Không, sao có thể."
"Vậy được, hôm nay tôi rảnh, chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé."
Hà Cố ngẩn người:"A, ừ, được, cậu muốn đi đâu ăn?"
Tống Cư Hàn tìm anh ăn cơm? Tống Cư Hàn tìm anh ăn cơm!
"Chỗ nào cũng được, anh chọn đi, nhưng phải kín kín chút."
"Được, không thành vấn đề, tối nay tôi gửi địa chỉ cho cậu."
"Sáu giờ tôi đến lầu dưới công ty đợi anh."
"Ừ, được."
Cúp điện thoại rồi, trái tim Hà Cố vẫn đập như trống đánh.
Anh cư nhiên sắp được ăn cơm với Tống Cư Hàn rồi...Sao có thể thế này, Tống Cư Hàn sao có thể muốn ăn cơm với anh chứ?!
Hà Cố tựa lưng vào tường, dùng cái ót đập đập mấy cái, đại não phát nóng rốt cuộc dần bình tĩnh lại.
Một người sau khi gặp mặt thậm chí nhớ không nổi tên anh như Tống Cư Hàn, không thể đột nhiên có hứng thú với anh, giao điểm duy nhất giữa hai người, chính là Phùng Tranh.
Tống Cư Hàn muốn làm gì? Anh thực sự đoán không ra dụng ý của Tống Cư Hàn, từ chỗ anh có thể đạt được cái gì đây?
Càng không đoán ra, anh càng tò mò, cứ đi xem thế nào, dù sao thì có thể ăn cơm với Tống Cư Hàn, cũng là niềm vui bất ngờ rồi.
Anh xuống lầu trước giờ hẹn, hơn sáu giờ, chiếc xe quen thuộc Hà Cố từng ngồi đi đến, chầm chậm đỗ trước mặt anh.
Hà Cố mở cửa lên xe, Tống Cư Hàn ngồi trên ghế sau, cười cười nhìn anh:"Hey, đợi lâu rồi."
Hà Cố cười nói:"Không, tôi cũng vừa xuống."
"Nghĩ xong đi đâu ăn cơm chưa?"
"Ừm, tôi biết một quán cơm riêng tư, đồ chay, hoàn cảnh rất tốt, rất yên tĩnh, chúng ta có thể ngồi phòng riêng."
"Được, anh đưa địa chỉ cho tài xế đi."
Hà Cố đem địa chỉ trên điện thoại cho tài xế nhìn qua, tài xế tỏ vẻ biết chỗ này.
Hà Cố dựa lưng vào ghế, anh có thể cảm nhận được tầm mắt của Tống Cư Hàn đang rơi trên người anh, khiến anh cảm thấy mất tự nhiên:"Ách, tôi thấy khoảng thời gian này hình như cậu đều biểu diễn trên chương trình, rất bận nhỉ?"
"Đúng vậy, không ngờ anh chú ý hoạt động của tôi như thế, nhìn anh không giống như người theo đuổi thần tượng."
Hà Cố có chút ngại ngùng:"Tôi không theo đuổi thần tượng, nhưng rất thích bài hát của cậu."
Tống Cư Hàn mím môi cười:"Tôi đang chuẩn bị buổi concert, đến lúc đó sẽ tặng anh vé VIP."
"Ha ha, cảm ơn."
"Gần đây thực sự quá bận, hôm nay hiếm có thời gian rảnh, muốn nghỉ ngơi, liền nhớ đến anh còn nợ tôi bữa cơm."
Trái tim Hà Cố đập hơi nhanh, căn bản không dám nhìn thẳng mắt Hà Cố.
"Sao anh lại cúi đầu, không dám nhìn tôi a." Con ngươi thâm thúy của Tống Cư Hàn từ đầu tới cuối đều đặt trên người Hà Cố, đôi mắt ấy di chuyển đến đâu thực sự có thể đốt cháy người ta.
Hà Cố dùng hết dũng khí ngẩng đầu:"Không phải..."
Tống Cư Hàn bật cười:"Mặt anh đỏ quá."
Hà Cố theo bản năng sờ sờ mặt, lại đột nhiên nghĩ tới hành động này có bao nhiêu ngu ngốc, nhất thời tay chân luống cuống, mang tai đều sắp bùng cháy cả lên.
Tống Cư Hàn nhịn không được cười lớn:"Hà Cố anh thật là...Hahaha..."
Hà Cố ảo não nhéo chính mình, vẫn còn phí công biện giải:"Trong xe có chút nóng."
Tống Cư Hàn đột nhiên vươn người qua, gần sát mặt Hà Cố, chớp đôi mắt sáng ngời như vì sao, nhẹ giọng nói:"Đừng xấu hổ, đã nói là tôi không ăn thịt người rồi mà."
Hà Cố dùng hết sức bình sinh, mới khắc chế được ý nghĩ muốn co người về phía cửa xe.
Tống Cư Hàn nhếch môi cười:"Sao anh lại đáng yêu thế này chứ."
Bị một nam sinh nhỏ hơn mình dùng từ "đáng yêu" để hình dung, Hà Cố chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng trong lòng lại nổi lên một tia mừng thầm đáng thẹn.
Tống Cư Hàn vừa nhăn mày vừa cười, chỉ nói vài câu, cũng đủ làm tim anh đập nhanh, anh thực sự cảm thấy bản thân không bình thường.
Xe chạy đến nơi, Hà Cố gấp gáp nhảy xuống xe, thở hổn hển vài hơi, cảm giác độ nóng trên mặt mới giảm đi một chút.
Tống Cư Hàn đeo kính đen và đội mũ, khẩu trang che nửa khuôn mặt, trời thì nóng, cũng thật không dễ dàng.
Hai người trực tiếp cùng phục vụ đi vào phòng riêng, Hà Cố đưa thực đơn cho Tống Cư Hàn:"Không biết cậu thích ăn gì, nhưng minh tinh hình như đều phải giữ dáng, nên tôi chọn nhà hàng ăn chay."
"Anh chọn rất tốt, gần đây tôi đang ăn chay." Tống Cư Hàn cười với anh, sau đó cúi đầu chọn món.
Khi đó Tống Cư Hàn vẫn chỉ là người mới nổi, nhân viên phục vự chưa nhận ra, chỉ là nhìn chằm chằm khuôn mặt kia.
Tống Cư Hàn chọn món xong, thảnh thơi dựa vào ghế:"Gần đây công việc rất bận hả? Thấy mắt anh có quầng thâm rồi."
"Công việc cũng được, tôi đang bận làm luận văn." Sắp tốt nghiệp, mặc dù việc nên đau đầu nhất là giải quyến vấn đề nghề nghiệp, nhưng anh luôn nghiêm khắc yêu cầu bản thân, sau này còn muốn làm nghiên cứu sinh tại chức, luận văn làm qua loa là không được.
"Ò, anh không phải học rất giỏi sao, hẳn là không có vấn đề gì đi?"
"Không có vấn đề gì lớn, nhưng cần nghiên cứu rất nhiều số liệu, tốn thời gian mà thôi."
"Anh làm việc chăm chỉ thế, khó trách có thể vào xí nghiệp Phùng gia." Tống Cư Hàn đùa nghịch ngón tay chính mình:"Đúng rồi, Phùng Tranh bắt đầu thực tập cho công ty cha cậu ta từ khi nào?"
"Sau khi lên đại học, cũng sớm hơn tôi mấy tháng."
"Cậu ta làm được chứ? Nhưng dù sao thì cậu ta thông minh sẵn từ nhỏ mà."
Hà Cố gật gật đầu:"Phải, mặc dù có lúc hơi thiếu kiên nhẫn, nhưng cậu ấy hiểu chuyện rất nhanh, cực kỳ thông mình."
Tống Cư Hàn cười cười:"Ấn tượng của anh với cậu ta, chỉ là "hơi thiếu kiên nhẫn"?"
Hà Cố cẩn thận nói:"Ý cậu là ấn tượng ở mặt nào?"
"Tính tình." Tống Cư Hàn lộ ra nụ cười châm chọc:"Tính tình cậu ta thực không tốt lắm."
"Chỉ là thỉnh thoảng có chút hấp tấp, chưa thể coi là tính tình kém." Hà Cố lớn thế này, chưa từng nói xấu sau lưng ai, anh cảm thấy đàn ông không nên làm mấy chuyện nhàm chán này, anh không biết Tống Cư Hàn vài lần muốn bẫy anh nói ra mấy lời kia là có ý gì.
"Xem ra anh cùng cậu ta thực sự rất tốt, ít nhất ôn hòa hơn lúc tôi quen cậu ta nhiều lắm."
Hà Cố cân nhắc cách dùng từ:"Chúng tôi là bạn rất tốt."
Tống Cư Hàn nhíu mày, sau đó gật đầu mỉm cười.
Phục vụ lần lượt đưa thức ăn lên, Tống Cư Hàn ăn không nhiều, mặc dù Hà Cố không tính là lượng cơm lớn, nhưng rất khó tưởng tượng tướng tá này của Tống Cư Hàn, chỉ ăn có chút xíu thế, làm minh tinh thật chẳng dễ dàng gì.
Hai người trò chuyện coi như vui vẻ, tuy rằng cuộc sống của hai người gần như chẳng có điểm nào liên quan, nhưng năng lực xã giao của Tống Cư Hàn được rèn luyện từ nhỏ, không khó khăn để tìm một đề tài, Hà Cố thường ngày kiệm lời, lúc này lại vắt hết óc để không khí đỡ tẻ nhạt, ăn một bữa cơm thôi mà cũng thật chẳng nhàn rỗi.
Cơm nước xong xuôi, Tống Cư Hàn đề nghị đi hội sở tư nhân* chơi, Hà Cố nói:"Cậu không sợ bị người ta nhận ra à?"
Hội sở tư nhân: nơi vui chơi do một cá nhân tự mở)
"Không sao, là chỗ tư nhân bạn tôi mở, hội viên mới được vào, không có mấy người linh tinh đâu."
Hà Cố vui vẻ đáp ứng. Hiện tại anh đối mặt với Tống Cư Hàn, cũng không căng thẳng như trước nữa, dù sao thì bất luận là người cao quý đến mấy, tiếp xúc rồi sẽ phát hiện: kỳ thực cũng chỉ là con người mà thôi, huống hồ Tống Cư Hàn hiền lành vui tính, rất dễ khiến người ta buông bỏ câu nệ. (woa =)))
Hà Cố chưa từng tới hội sở tư nhân bao giờ, không tưởng tượng nổi là hình dạng thế nào, có lẽ là mỗi chỗ một kiểu đi, ví dụ như cái trước mặt anh đây, hoàn toàn là chuẩn bị cho những người trẻ tuổi tụ tập vui chơi. Cả hội sở chính là một biệt thự lớn, bên trong có các loại phương tiện giải trí, bi-a, tú lơ khơ, máy chơi game, sân golf mini, phòng chơi bóng tường, rạp chiếu phim cá nhân, v.v..., trong viện còn có sân bóng rổ, sân tennis và bể bơi.
Hôm nay trong hội sở không có nhiều người, khi Tống Cư Hàn bước vào, chỉ có một bàn người đang ngồi uống rượu nói chuyện phiếm.
"Oa, Tống đại minh tinh, lâu lắm mới gặp cậu." Mấy người tiến tới.
Tống Cư Hàn hàn huyên với họ vài câu.
Một người ngạc nhiên nói:"Vị này là?"
Hà Cố gật đầu cười với gã, Tống Cư Hàn đáp:"Bạn tôi, mấy người không biết đâu."
"Chẳng nhớ lần trước cậu đến vào lúc nào nữa rồi, có phải trước khi ra nước ngoài không?"
"Chắc vậy, tôi về nước cũng chưa lâu." Tống Cư Hàn vỗ vỗ vai gã, "Mấy người nói chuyện đi, tôi đưa bạn đi đánh bi-a."
"Được, hai người chơi vui vẻ."
Tống Cư Hàn dẫn Hà Cố vào một phòng khác.
Hà Cố nhìn xung quanh:"Nơi này rất thú vị, cậu trước đây thường xuyên đến sao?"
"Khi đang đi học thường đến, chỗ này là một trong số những điểm tụ tập cố định của mấy đứa bạn cùng lứa tôi."
Hà Cố nghĩ, trong giới những người quyền thế của thành phố, những người cùng thế hệ đều quen biết, Tống Cư Hàn quen biết Phùng Tranh, quả thật cũng rất bình thường.
Tống Cư Hàn chọn một cây gậy, hai chân bắt chéo, dựa nửa người trên bàn bi-a, dùng bột phấn không nhanh không chậm chà sát lên đầu gậy, lúc đó đang là niên đại phim Mỹ thịnh hành, tư thái của Tống Cư Hàn mang theo vài phần tiêu sái tùy ý của nam chính trong phim, một động tác đơn giản cũn khiến lòng người rung động.
Hà Cố hoàn hồn, vội vàng tìm đề tài để chuyển hướng suy nghĩ miên man của chính mình:"Cậu rất thích bi-a à?"
"Lúc học ở Mỹ thường xuyên chơi, cũng lâu lâu chưa động rồi, còn anh?"
"Không rõ lắm."
"Không sao, rất đơn giản, tôi dạy anh, tôi làm mẫu cho anh trước nhé."
Tống Cư Hàn bước đến bên cạnh Hà Cố, áp nửa người xuống, tay trái chống lên tạo thành hình dạng ô xòe, ấn trên bàn, ngón tay thon dài hữu lực, hình dạng ngón tay to lớn cứng cáp, Tống Cư Hàn tựa như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc cẩn thận đến từng chi tiết nhỏ, toàn thân cao thấp đều không bới ra được một tì vết nào.
Hắn đem gậy đặt giữa ngón cái và ngón trỏ, tay phải đẩy một phát, gậy dứt khoát mà nhanh chóng đâm ra, lập tức đánh tan những quả bi-a được sắp xếp rườm rà, có một viên trực tiếp lăn vào trong lỗ. Hắn đi quanh bàn tìm góc độ, một mạch liên tiếp đánh sáu quả bóng vào lỗ, cho đến quả thứ bảy bị trật mất hai tấc, đụng đến cạnh bàn chậm rãi bắn trở về.
"Ha ha." Tống Cư Hàn ngiêng đầu cười với anh, còn chớp chớp mắt:"Quả nhiên trình độ tụt giảm rồi."
Hà Cố vốn đang nhìn chằm chằm Tống Cư Hàn, thời điểm tiếp túc nụ cười kia, cảm giác trái tim bị đám mạnh một quyền, không đau, nhưng cực kỳ sâu sắc.
"Đến đây, tôi dạy anh."
Gót chân Hà Cố như có linh hồn, bước về phía Tống Cư Hàn.
Tống Cư Hàn vươn cánh tay dài, vòng qua phía sau anh, dùng ngực ép xuống lưng Hà Cố, thực sự là dùng tư thế ôm trong lòng buộc anh cong eo:"Như vậy, cơ thể cúi xuống."
Hà Cố cảm giác sau lưng nóng như thiêu như đốt, cả người lập tức ngẩn ra...
!�