Hà Cố bình tĩnh nói:"Nếu đã như vậy, ông còn đến tìm tôi làm gì, tôi đương nhiên biết tôi có thể chứng minh bản thân vô tội."
"Tôi muốn cùng cậu bàn bạc vấn đề về Tống Cư Hàn. Trước khi tôi đến đây đã nói chuyện với cậu ấy rồi, cậu ấy cũng rất vô tội, mục đích cậu ấy đưa nhóm đến nhà cậu, không phải để bọn họ làm ra hành vi trái pháp luật, thuần túy là vì sáng tác, nhưng khi phát hiện thành viên trong nhóm làm ra hành vi kể trên, cậu ấy nghĩ sẽ không sao nên không ngăn lại. Cậu ấy là một diễn viên rất khắt khe với chính mình, chỉ vì cậu ấy coi nhẹ vấn đề quản lý cấp dưới, mà để cậu ấy gánh vác hậu quả nghiêm trọng như vậy, Hà tiên sinh chắc hẳn cũng rất không đành lòng đi.
Câu "không đành lòng" kia, nói rất có cảm tính.
Luật sư này biết quan hệ giữa anh và Tống Cư Hàn, Hà Cố ngay lập tức hiểu, trước khi đến, ông không chỉ nói chuyện với Tống Cư Hàn, mà còn bàn kĩ lưỡng với Tống Hà rồi.
Hà Cố dừng một chút:"Thứ nhất, cậu ấy không hút, thứ hai, không tụ tập người ở nhà mình, tôi tin các người có năng lực chứng minh cậu ấy vô tội."
"Nhưng phòng trên danh nghĩa đứng tên cậu ấy, cả bản thân Tống Cư Hàn hôm nay cũng mới biết, căn phòng chưa từng sang tên, hơn nữa những người kia dù sao cũng là người của cậu ấy, cậu ấy vẫn là phải đứng trước tội danh như xúi giục hoặc dung túng kẻ phạm tội, chúng tôi tự tin giúp cậu ấy không bị chịu tội oan, nhưng không chặn được miệng lưỡi người đời, trừ phi cậu ấy hoàn toàn trong sạch.
Hà Cố nheo mắt:"Trong sạch? Oan khuất? Trần luật sư, ông là người làm trong ngành luật, nói ra lời lẽ này không cảm thấy hổ thẹn sao?"
Sắc mặt Trần luật sư có chút không được tự nhiên:" Hà tiên sinh, chúng ta không có thời gian tranh luận."
"Nếu thời gian đã gấp gáp như vậy, ông có lời nào cứ nói thẳng, hàm ý của ông, trong lòng tôi đều rõ ràng, không cần lãng phí thời gian."
Trần luật sư gật gật đầu:" Nói chuyện cùng người thông minh đúng là rất có hiệu suất, vậy tôi xin nói thẳng. Tôi hy vọng cậu có thể trình bày rằng cậu gọi bọn họ đến nhà cậu tụ tập."
Hà Cố yên lặng nhìn trần luật sư, bàn tay âm thầm nắm chặt.
Ánh mắt Trần luật sư có chút lóe sáng:" Đồng thời cậu phải kiên trì cậu không biết chút gì về hành vi của bọn họ, đơn thuần chỉ gọi bạn bè đến nhà tụ tập, nhưng có chuyện trì hoãn nên về trễ, vừa không biết tình hình, cũng không kịp ngăn cản.
Hà Cố trầm mặc không nói.
"Chỉ cần giữ vững lời khai này, chúng tôi nắm chắc mười phần có thể giúp cậu."
Mặc dù sớm đã đoán được mục đích của bọn họ, nhưng khi nghe tận tai, Hà Cố vẫn cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Nắm chắc mười phần? Trước pháp luật lấy đâu ra nắm chắc mười phần? Huống chi một khi anh cung cấp lời khai như trên, anh liền không thể thay đổi nữa, ánh sẽ bị đặt trên vị trí bị động nhất, chỉ cần Tống Hà đủ máu lạnh, ông ta có thể vì bảo vệ Tống Cư Hàn và giảm nhẹ án phạt cho người khác, đẩy hết trách nhiệm lên người anh. Mà anh có trăm miệng cũng không biện bạch được, hoặc là chứa chấp kẻ hút thuốc phiện, hoặc là ngụy tạo bằng chứng.
Cho dù là tình huống tốt nhất, anh vô tội được thả ra, Nam Sang là xí nghiệp lớn được cả thế giới chú ý, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh, sự nghiệp, tiền đồ và danh dự của anh có lẽ chấm dứt ngay tại đây.
Anh âm thầm nắm chặt tay thành quyền, lồng ngực nghẹn đến mức hít thở không thông, anh khàn giọng nói:"Đây là ý của Tống Cư Hàn sao?"
Trần luật sư mím môi, không trả lời thẳng vấn đề:"Tống Cư Hàn là ca sĩ nổi tiếng nhất, có giá trị cao nhất trong nước, hiện tại cậu ấy đã ký hợp đồng biểu diễn bốn concert và làm gương mặt đại diện cho sáu nhãn hàng, cùng biết bao công việc khác, một khi xảy ra chuyện, cậu ấy sẽ tuột dốc không phanh từ trên đỉnh cao xuống, còn phải đối mặt với khoản bồi thường mấy ngàn vạn vì vi phạm hợp đồng. Hà tiên sinh, nếu cậu bằng lòng hy sinh một chút, cậu có thể cứu cậu ấy, đồng thời, cậu có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, bất kỳ."
Hà Cố nhìn chằm chằm ông, hai mắt nổi tơ máu:"Tôi chỉ hỏi ông, đây đây là ý của Tống Cư Hàn?"
Trần luật sư dừng một chút: "Không phải."
Hà Cố ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm ly nước trên bàn, trong mắt một mảnh ảm đạm, không có một chút tia sáng.
Trần luật sư nghiêng người về phía trước, ngữ điệu nhu hòa mà chân thành:" Hà tiên sinh, cậu nhẫn tâm sao?"
Hốc mắt Hà Cố chua xót, đôi môi khẽ run rẩy
Anh nhẫn tâm sao? Anh nhẫn tâm để người đàn ông luôn hăng hái, cả đời được tâng bốc trên cao ngã xuống sao?
Anh nhẫn tâm sao? Anh nhẫn tâm hủy hoại sự nghiệp và danh dự của chính mình, khiến mẹ và em gái thất vọng vì anh sao?
Hà Cố nắm chặt tay, móng tay cơ hồ khảm vào thịt, anh run giọng nói:"Được." Âm tiết ngắn ngủi kia, dường như rút cạn sức lực toàn thân anh, anh nhắm mắt, cảm nhận sự tuyệt vọng khi sắp đối diện với cái chết.
Anh không phải không có lựa chọn, anh vẫn luôn có lựa chọn, nhưng cuối cùng thứ anh chọn, lại luôn là Tống Cư Hàn, ngay bản thân anh cũng muốn bổ đầu mình, lấy khối u mang tên "Tống Cư Hàn" ấy ra, cho dù bị tàn phế, chết đi, cũng tốt hơn là trái tim không chịu khống chế của bản thân, sống một cách ti tiện như vậy.
Nhưng đây là lần cuối cùng, anh vì Tống Cư Hàn, làm một chuyện cuối cùng.
Tống Cư Hàn, cho dù là kiếp trước tôi nợ cậu cái gì, tôi cũng đã trả sạch rồi, cậu rốt cuộc, rốt cuộc đã lấy hết mọi thứ từ tôi rồi đấy.
Tống Hà hung hăng cho Tống Cư Hàn một bạt tai, khiến cả người hắn lảo đảo.
Sắc mặt Tống Cư Hàn lúc xanh lúc trắng, không nói được một lời.
Tống Hà hung tợn nói:"Nếu tao có người thừa kế thứ hai, tao sẽ bóp chết mày ngay bây giờ!"
Tống Cư Hàn nhìn Tống Hà một cái:"Bố, con xin lỗi."
"Mày bây giờ mới biết sai! Có ích đ*o gì! Mày có biết cả nước đang rầm rộ vụ này không? Mày có biết mày đã gây ra bao phiền phức không?"
"Tống tổng." Trần luật sư khuyên nhủ, "Việc này không thể chỉ trách mỗi Cư Hàn a, cậu ấy không hút."
"Nó không quản lý tốt cấp dưới, chính là vấn đề của nó! Huống hồ hiện tại ai thèm chú ý cái gì mà A Sinh, cả nước đều nhìn nó!" Tống Hà chỉ Tống Cư Hàn, ngón tay cũng phát run, "Quãng thời gian này mày liên tiếp có scandal, sao vẫn chưa biết kiềm chế! Con mẹ nó có phải não mày úng nước không, mang theo cả đám người đến nhà Hà Cố, ngay cả bảo vệ trông cửa cũng không có!"
"Đúng, não con úng nước." Tống Cư Hàn hít một hơi sâu, "Hà Cố sao rồi?"
"Mày còn rảnh quan tâm nó? Mày có biết tao phải bồi thường cho mày bao nhiêu tiền không? Mẹ mày đang đến đây, cả đời cô ta hành thiện tích đức, sao vẫn chưa tích đủ đức cho mày vậy!"
"Chuyện này không liên quan đến mẹ con."
Tống Hà lại cho hắn thêm một bạt tai.
Tống Cư Hàn cúi đầu.
Trần luật sư khuyên nhủ:" Tống tổng, hiện tại trách cứ cậu ấy cũng không có tác dụng a, chúng ta buộc phải giải quyết vấn đề."
Tống Hà căm tức nhìn Tống Cư Hàn:"Tao đã nghĩ cách cứu vãn tình hình bằng tốc độ nhanh nhất, bên phía truyền thông đã ngăn lại, trên mạng đang xóa tin tức. Hiện giờ việc mày phải làm, chính là phủi sạch trách nhiệm trên người, bên A Sinh đã đồng ý gánh vác tội xúi giục, vốn dĩ chính là cậu ta dạy người hút thứ đó, lần này cũng là cậu ta mang đồ đi, sau đó để Hà Cố trình bày là do cậu ta tổ chức tụ tập, mày chỉ cần nói bản thân hoàn toàn..."
Tống Cư Hàn ngẩng mạnh đầu:"Bố nói cái gì?"
Tống Hà dùng sức hít một hơi, nói với Trần luật sư:"Ông nói đi."
Trần luật sư đẩy kính mắt:" Là như vậy, Hà Cố chỉ cần thừa nhận là cậu ta tổ chức tụ tập, nhưng hoàn toàn không biết gì về hành vi của đám người A Sinh, như vậy cháu có thể..."
"Không được!" Tống Cư Hàn gầm một tiếng, đấm mạnh một quyền lên mặt bàn thẩm vấn.
Tống Hà nheo mắt:"Mày lặp lại lần nữa?!"
"Người là con đưa đi, không liên quan đến Hà Cố!"
Tống Hà phẫn nộ quát:"Ai thèm quan tâm Hà Cố là ai! Bây giờ tất cả mọi người đều con mẹ nó đổ dồn ánh mắt lên mày! Mày!"
Tống cư hàn nghiến răng nghiến lợi:"Con nói, không được, con quyết không để Hà Cố gánh tội thay."
" Không phải gánh tội thay, không phải gánh tội thay." Luật sư vội vàng giải thích, "Chúng ta có đoàn luật sư tốt nhất biện hộ giúp cậu ta, cậu ta nhiều nhất chỉ phải chịu chút lên án từ phía dư luận thôi, không sao đâu, huống hồ chúng ta sẽ cố gắng bồi thường cậu ấy..."
Tống Cư Hàn hung tợn trừng trần luật sư, âm trầm thốt từng chữ từng chữ:"KHÔNG, ĐƯỢC."
" Tống Cư Hàn!" Tống Hà quả thực tức đến phát điên rồi, "Đây đã là cách cứu vãn tình hình tốt nhất, mày còn dám nói từ "không"? Mày thật sự muốn bị tuyệt đường làm ăn, thật sự muốn bồi thường mấy ngàn vạn!"
"Con, nói, không, được, con sẽ không làm Hà Cố bị liên lụy." Hắn quá hiểu bố hắn, sau khi bảo lãnh cho hắn xong, sẽ không muốn giúp ai khác, bố hắn nhất định sẽ lợi dụng hết giá trị từ Hà Cố.
"Hà Cố là cái thá gì!"
Tống Cư Hàn đứng bật dậy, lớn tiếng quát:"Hà Cố là người của con!"
Lồng ngực Tống Hà kịch liệt phập phồng:"Hà Cố đã đồng ý rồi."
Tống Cư Hàn cứng đờ: "Anh ta...đồng ý rồi?"
"Đúng, cậu ta đã đồng ý rồi, giác ngộ của cậu ta cao hơn mày nhiều."
Tống Cư Hàn chỉ cảm thấy trái tim một trận co rút đau đớn, đó là cảm giác hắn chưa từng nếm trải qua, khiến người ta hoảng sợ, hắn nhìn chằm chằm bố mình, kiên quyết nói:"Con không cần biết bố dùng cách gì ép anh ta đồng ý, nhưng người là con đưa đi, không liên quan đến Hà Cố, nếu bố làm liên lụy Hà Cố, con xin thề, lời này con sẽ nói trước mặt cảnh sát, trước mặt truyền thông, trước toàn thế giới."
" Tống Cư Hàn!" Ánh mắt Tống Hà đỏ ngầu, hận không thể cắn chết hắn.
Tống Cư Hàn đặt mông ngồi trở lại ghế, ánh mắt âm trầm:"Bố, coi như con cầu xin bố, Hà Cố vô tội, trách nhiệm con tự gánh vác, tiền con tự bồi thường."
Sắc mặt Tống Hà tái nhợt, thân thể lung lay một chút, Trần luật sư đỡ lấy ông:" Tống tổng, ngài không sao chứ."
Tống Cư Hàn khẩn trương nhìn Tống Hà:"...Bố."
"Giờ mày đừng gọi tao là bố." Tống Hà oán hận chỉ Tống Cư Hàn, xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn.
Trần luật sư thở dài.
Tống Cư Hàn ngẩng đầu nhìn ngẩng đầu nhìn Trần luật sư, trầm giọng nói:"Chú Trần, chú từ nhỏ nhìn cháu lớn lên, biết tính cháu, chú nhớ rõ lời cháu nói, nếu Hà Cố xảy ra chuyện, người đầu tiên cháu không bỏ qua chính là chú."
Thân thể Trần luật sư run rẩy, ông che dấu đẩy kính mắt, cũng mở cửa rời đi.
Tống Cư Hàn xụi lơ dựa trên ghế, mệt mỏi nhìn trần nhà, trái tim từng trận co rút đau đớn.
Người luôn quy quy củ củ, đứng đắn chính trực như Hà Cố, vô tội bị kéo vào chuyện này, sẽ rất sợ hãi đúng không?
Tống Cư Hàn lấy tay bưng kín mắt.
Hà Cố, đồ ngốc nhà anh, tại sao phải đồng ý.
Ngày hôm sau, trước phòng thẩm vấn, Hà Cố thấy hai người.
Người thứ nhất là Trần luật sư, Trần luật sư nói với anh, bọn họ thay đổi sách lược, bảo anh nói đúng sự thật, không cần thừa nhận gì cả.
Hà Cố không rõ sự tình, anh không nghĩ đến, bản thân trằn trọc khó ngủ cả đêm trong phòng tạm giam, chuẩn bị sẵn tinh thần gánh chịu hậu quả xấu nhất, cuối cùng lại là lo bóng lo gió, việc này khiến anh nửa ngày sau vẫn chưa hoàn hồn.
Anh hỏi Trần luật sư vì cái gì đột nhiên thay đổi chủ ý.
Trần luật sư trầm mặc nhìn anh ước chừng năm giây, mới nói mới nói:" Tống Cư Hàn không phối hợp."
Hà Cố trong lòng giật mình, đầu óc nhất thời hỗn loạn, không biết nên phản ứng ra sao.
Cái gọi là không phối hợp, là không phối hợp thế nào? Tống Cư Hàn rốt cuộc nói gì, làm gì.
Trần luật sư cũng không muốn nhiều lời, lưu lại lâu, vội vàng rời đi.
Người thứ hai là mẹ anh, bà mang theo hai luật sư lớn từ Thượng Hải, ngồi chuyến bay sớm nhất đến Bắc Kinh.
Thời điểm Hà Cố nhìn thấy bà, áy náy đến mức không ngẩng nổi đầu.
Tôn Tình không phải người phụ nữ bình thường, sau khi thấy Hà Cố, không khóc lóc cũng chẳng trách mắng, thậm chí không có một câu hỏi han an ủi, nhưng sự bình tĩnh ấy ngược lại khiến người ta vô cùng an tâm, bà hỏi rõ mọi chuyện, sau đó bàn bạc với luật sư, luật sư chắc chắn thành công, muốn bảo lãnh Hà Cố ra trước.
Chờ luật sư ghi chép xong, trong phòng chỉ còn lại có chỉ còn lại có hai mẹ con, Tôn Tình mới lộ ra sự lo lắng của người làm mẹ:"Con trai, mẹ tuyệt đối tin con trong sạch, tính con mẹ quá hiểu, nhưng sao con lại dính dáng đến Tống Cư Hàn? Người trên báo lần trước, cũng là con đúng không?"
Hà Cố nhẹ nhàng gật gật đầu:"Bọn con là...bạn cùng trường."
Tôn Tình nhìn anh giây:" Là vấn đề tình cảm sao? Mẹ nghe nói Tống Cư Hàn là đồng tính luyến, mà con..."
Hà Cố không biết nên phủ nhận không, bọn họ đúng là có vấn đề, nhưng nếu nói là "vấn đề tình cảm", e rằng chỉ có anh đơn phương.
Tôn Tình thấy anh không nói lời nào, trong lòng đã hiểu, Hà Cố lớn như vậy vẫn chưa kết giao bạn gái, cũng đã có lời giải thích hợp lý. Bà thở dài, mặc dù trong lòng vừa thất vọng vừa khổ sở, nhưng tự biết người mẹ "lâm trận bỏ chạy" như mình không có tư cách chỉ trích hướng con trai, bà nhẹ giọng an ủi:"Con đừng buồn, cũng không cần sợ hãi, con sẽ không sao đâu. Phía công ty con, mẹ đi tìm người rồi, mặc dù ảnh hưởng rất không tốt, nhưng chỉ cần con trong sạch, Nam Sang cũng không dám tùy tiện phạt con, nếu kết quả xấu nhất, con bị sa thải, vừa hay có thể đến chỗ mẹ, chẳng có gì to tát."
Hà Cố Trầm giọng nói:" Mẹ, thực xin lỗi, con không ngờ sẽ làm mẹ thất vọng." Anh nghĩ rằng cho dù anh không tính rất thành công, ít nhất không đến khiến bố mẹ thất vọng, sớm biết như thế, anh tuyệt đối sẽ không đi tìm mẹ, anh thà gánh vác tất cả một mình.
Tôn Tình xoa xoa đầu anh:" Từ nhỏ đến lớn, con chưa từng khiến mẹ thất vọng, chuyện lần này cũng không phải lỗi của con, nhưng mẹ hy vọng về sau con có thể cách xa người thị phi như Tống Cư Hàn. Cho dù không có việc lần này, con ở cùng một nhân vật của công chúng nổi tiếng như thế, ít nhiều sẽ chịu gò bó. Hà Cố, các con không cùng thế giới, con rất ưu tú, không cần thiết phải chịu ủy khuất thế này."
Hà Cố máy móc gật gật đầu, tâm phiền ý loạn.