Tất cả cầu thủ trong đội bóng gồm cả huấn luyện viên đều biết, mục đích của Hoàng Sở là Lâm Đức Bân. Mỗi lần nghỉ ngơi đưa nước đưa khăn lại thêm hỏi han ân cần, ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Nhưng cố tình Lâm Đức Bân lại có vẻ không để ý đến sự ân cần của người đẹp, mỗi khi nghỉ giữa giờ nếu không phải đi WC thì là cố chén vào đám đội viên tán phét, coi như không thấy ánh mắt ai oán của Hoàng Sở.
“Này, Hoàng Sở chờ cậu lâu rồi đấy.” Dương Khâm không nhìn được, lấy cùi chỏ huých Lâm Đức Bân.
Người đẹp Hoàng hạ mình theo đuổi Lâm Đức Bân, thằng nhóc này lại còn ra vẻ, điều này làm một đám thân vệ nóng nảy – phải cái phần lớn đội viên đội bóng rổ đều là bề tôi quỳ dưới váy người đẹp Hoàng!
Lâm Đức Bân đang lau mồ hôi. Cái khăn kia ban đầu là của Tưởng Thanh Dung, hắn nói rửa xong sẽ trả lại Tưởng Thanh Dung, ai ngờ hôm khác tts thấy hắn lại dùng áo đồng phục lau mồ hôi, nhất thời nhẹ dạ lại đưa khăn mặt cho hắn dùng, cuối cùng cái khăn đó không biết sao lại thành vật sở hữu của Lâm Đức Bân.
“Cửa ở bên kia, tôi lại không cản cậu ấy đi.” Lâm Đức Bân trả lời thản nhiên.
“Tâm địa sắt đá!” Dương Khâm lắc đầu cảm thản.
Lâm Đức Bân giơ chân làm bộ muốn đá mông cậu ta, “Cậu biết cái gì. Cậu ấy là thiên kim tiểu thử, cố chấp với tôi như vậy chỉ bởi vì tôi không hâm mộ cậu ấy giống những người khác, cậu ấy mới có thể có vài phần kính trọng với tôi. Thật ra cũng chỉ là do tư tưởng ‘không chiếm được mới là tốt nhất’, cậu cho là cậu ấy thật sự có tình cảm sâu sắc với tôi à!”
“Nhưng, nhưng mà…” Tưởng Thanh Dung liếc Hoàng Sở đứng bên sân bóng mấy lần, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu đến cậu nhìn cũng thấy thương tiếc, “Nếu cậu không có ý với người ta thì hãy mau nói rõ với cậu ấy đi.”
Mấy ngày này vì Lâm Đức Bân, cậu với Hoàng Sở cũng có vài lần tiếp xúc, biết cô nữ sinh này tuy gia thế lớn nhưng cũng không có vẻ kiêu căng hống hách, hiếm thấy là, với điều kiện ấy mà cô còn có thể hạ mình theo đuổi một nam sinh, có thể thấy đây là một nữ sinh mạnh dạn quả quyết.
Dù là Tưởng Thanh Dung trong mơ cũng chỉ có cảm giác đố kỵ với cô nữ sinh này mà không phải ghen ghét…
Nếu cậu nhớ không nhầm, trong mơ cũng là Hoàng Sở theo đuổi Lâm Đức Bân, nhưng khác là trong mơ Hoàng Sở thành công, mà trên thực tế Hoàng Sở dường như gặp một vài trắc trở. Cậu có nên đốt pháo chúc mừng Lâm Đức Bân không động tâm với Hoàng Sở không?
“Không phải tớ đang dùng hành động để từ chối sao? Tớ cho rằng tớ liên tục lảng tránh cậu ấy sẽ hiểu ý của tớ mà rút lui.” Ngẩng đầu thấy hai đôi mắt không đồng ý, Lâm Đức Bân xoa trán, cảm thấy đau đầu, “Được rồi, tớ tìm cậu ấy nói chuyện.”
Tưởng Thanh Dung nhìn bóng lưng Lâm Đức Bân đi về phía Hoàng Sở, trái tim lại bắt đầu đau âm ỉ.
Cậu hâm mộ Hoàng Sở. Dù Lâm Đức Bân nói rõ rằng không thích Hoàng Sở, cậu vẫn rất hâm mộ nữ sinh có thể lớn mặt theo đuổi tình yêu này.
Vì sao tình yêu của người khác có thể đứng dưới ánh mặt trời, mà tình yêu của cậu lại chỉ có thể nằm trong góc tối?
Con người đúng là loài động vật tham lam. Mới đầu khi thành bạn bè, cậu cho rằng có thể làm bạn đã rất thỏa mãn; đến khi làm bạn, cậu nghĩ nếu thêm thân phận đồng đội sẽ thân thiết hơn; đến khi làm đồng đội rồi, cậu lại muốn độc chiếm người kia…
Ha ha, đây chính là “Ông lão đánh cá và con cá vàng” phiên bản cậu và Lâm Đức Bân.
Bên kia, không biết Lâm Đức Bân nói gì đó với Hoàng Sở, Hoàng Sở cúi đầu một lúc, đột nhiên giang hai tay ôm Lâm Đức Bân một cái, để lại một nụ cười thê mỹ rồi quay lưng bước đi.
Trong lòng Tưởng Thanh Dung có chút ưu tư. Hoàng Sở đẹp như vậy mà chỉ có thể lưu lại một cái ôm làm kỷ niệm, nếu đổi lại là cậu đi thổ lộ, có khả năng bị tặng cho hai mắt gấu mèo không nhỉ?
“Thằng chết giẫm kia, nói với Hoàng Sở cái gì thế hả? Làm người ta khóc rồi kìa.” Tuy Hoàng Sở che giấu rất tốt, nhưng tất cả mọi người luôn thích hóng hớt xem náo nhiệt vẫn thấy đôi mắt đỏ lên của cô. Đoàn thân êệ nổi giận, không đợi Lâm Đức Bân đến gần đã bao vây hắn, cùng nhau thảo phạt.
“Không nói gì hết, chỉ nói với cậu ấy là tôi đã có người thích rồi.” Lâm Đức Bân nhún vai vô tội. Chả trách nói con gái làm từ nước, hắn chỉ nói hai câu mà nước mắt đã rơi như mưa, thật đau đầu!
— người, người thích?
Tưởng Thanh Dung nghe vậy như bị điện giật, lùi lại mấy bước mới đứng vững được. Cậu tham gia đội ngũ thảo phạt không có nghĩa là cậu không để ý tình hình, cậu vẫn luôn vểnh lỗ tai lên nghe, ai ngờ cuối cùng để cậu nghe thấy một câu nói đáng sợ như vậy…
Mấy phút trước cậu còn vì đi một Hoàng Sở mà mừng thẩm, ai ngờ tâm tình phấn chấn đảo mắt đã rơi xuống địa ngục.
Đúng vậy, người được hoan nghênh như Lâm Đức Bân, bên người có nhiều nữ sinh để tuyển chọn, đi một Hoàng Sở còn có Lý Sở Trương Sở Trần Sở… Cho dù có chọn thế nào cũng sẽ không chọn đến Tưởng Thanh Dung cậu. Đó không phải là kết quả cậu đã sớm đoán trước sao?
Nhưng sao trong lòng vẫn đau đớn như vậy? Cậu phải cười chúc phúc Lâm Đức Bân mới đúng!
“Thằng này giỏi, từ lúc nào gạt bọn tôi lén lút hẹn hò vậy hả?” Lấy Dương Khâm cầm đầu, một đám bạn trong đội vây lấy Lâm Đức Bân tra hỏi, “Chậc chậc, Hoàng Sở như vậy còn không thích, vậy người mà cậu thích không phải còn đẹp như tiên trên trời sao?”
Khác với Tưởng Thanh Dung giữa chừng tham gia đội bóng, mấy người Dương Khâm từ khi mới vào lớp mười đã bắt đầu cùng Lâm Đức Bân chơi bóng thi đấu, quan hệ của mấy người họ cũng thân thiết hơn một chút. Đột nhiên nghe thấy Lâm Đức Bân nói có người thích, mấy người đều vô cùng kinh ngạc, nhưng càng thấy hiếu kỳ với nữ sinh chưa từng gặp kia.
Nam sinh mười sáu mười bảy tuổi, với chuyện nam nữ chỉ mới vỡ lòng, là giai đoạn tò mò nhất.
“Này, tôi nói có người thích, nhưng không nói là có bạn gái, các cậu nghĩ đi nơi nào vậy.”
“Cái gì!?” Một loạt tiếng sói tru vang lên, “Cậu còn chưa đắc thủ?”
Trong mắt bọn họ, Lâm Đức Bân chính là thần khí, mọi việc liên quan đến nữ sinh đều thuận lợi. Một Lâm Đức Bân như vậy, thế mà cũng có em gái không bắt được, sao không khiến bọn họ kinh ngạc cho được!
“Cái gì đắc thủ với không đắc thủ, tư tưởng của các cậu còn có thể *** loạn được hơn nữa không? Không nói nữa, luyện cầu luyện cầu.” Lâm Đức Bân đẩy đám cục cưng đang hiếu kỳ ra, “Cuối tuần là bắt đầu hội thao rồi, các cậu tập trung trăm phần trăm tinh thần cho tôi.”
Trường học bọn họ có một quy định bất thành văn là, tất cả vì có thể thi vào đại học, học sinh tham gia đoàn thể xã hội chỉ được hết năm hai, sau khi lên năm ba sẽ rút lui, không để ý những chuyện khác mà chỉ tập trung vào kỳ thi đại học. Đó là lý do năm nay bọn họ năm hai chỉ còn một lần tham gia hội thao, nếu muốn lấy thành tích, năm nay là cơ hội cuối cùng. Năm ngoái đội bóng của bọn họ vừa mới thành lập, đội ngũ thiếu cọ xát, ba trận thua cả ba cuối cùng bị loại. Thành tích như vậy, với một đám nam sinh tính khí cao ngạo thì quá nhục nhã, bọn họ đã phát thề năm nay phải ở nơi bị ngã ban đầu rửa sạch sỉ nhục đã phải chịu.