• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

So với thành phố B bốn mùa không phân rõ, tháng chín thành phố A không khí đã phủ đầy ý thu, trời tối nhanh hơn tưởng tượng. Bọn cậu mới chỉ ăn một bữa cơm, lúc bước ra khỏi canteen đã thấy mặt trời biến mất sau đường chân trời, sắc trời thoáng cái tối sầm, trong sân trường bóng đèn lờ mờ miễn cưỡng có thể cho người ta thấy được đường đi.

“Đệm chăn của tớ vẫn chưa lĩnh, đêm nay qua chỗ cậu chen chúc thôi.” Lâm Đức Bân vỗ vỗ cái bụng no căng, thản nhiên ném quả boom tấn tiếp theo.

“Hả?” Tưởng Thanh Dung rõ ràng bị tạc không nhẹ, da đầu run lên từng chặp, bắp chân không kìm được bắt đầu run rẩy.

Trường học phân cho sinh viên là giường 1m, một người đàn ông trưởng thành ngủ thì không sao, nhưng hai người chen chúc…

“Không thích? Được rồi, tớ ra ngoài tìm nhà nghỉ ngủ tạm một đêm vậy!” Sắc mặt Lâm Đức Bân sầm xuống, lập tức quay người đi về phía cổng trường.

“Không, không phải.” Tưởng Thanh Dung lo lắng, không quan tâm vươn tay giữ chặt người lại, “Tớ, tớ không phải không vui.”

“Chỉ là, chỉ là giường có hơi chật, chen chúc không quá thoải mái, tớ sợ cậu ngủ không ngon.” Đừng nói chia nửa giường, dù chia cho cậu ấy nửa người cậu cũng cam tâm. Chỉ là, mời người này lên giường của mình, cậu có thể chịu được qua buổi tối này sao?

Lâm Đức Bân cúi đầu nhìn cánh tay bị Tưởng Thanh Dung nắm chặt, khẽ bật cười mắng một câu, “Đồ ngốc!”

Tưởng Thanh Dung theo ánh mắt Lâm Đức Bân cũng nhìn xuống tay. Vừa rồi nóng ruột cậu vươn tay kéo tay Lâm Đức Bân, Lâm Đức Bân khẽ đảo cổ tay, tay hai người liền mập mờ đan cài vào nhau.

Mặt lập tức đỏ bừng, Tưởng Thanh Dung vội vàng muốn rút tay về. Rút hai cái, không rút được, cái thứ ba, cuối cùng cũng rút lại được —

“A —” cùng lúc tay rút về, cả người bị đẩy vào đường nhỏ, sau lưng áp vào một thân cây vừa cứng vừa thô.

Hình thành đối lập mãnh liệt với cảm giác lạnh như băng sau lưng, là môi lưỡi nóng rực đối diện áp tới.

Tưởng Thanh Dung hoàn toàn choáng váng, eo cứng đờ không biết nên phản ứng như thế nào.

“Này, đây là biểu hiện thích tớ của cậu?” Trong giọng nói êm tai đến gần như xấu xa tràn ngập vui vẻ.

Tưởng Thanh Dung mơ màng a một tiếng.

“Thật nghe lời!” Đầu lưỡi đang đợi thời cơ tấn công đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, theo đà nghênh ngang xông vào, liếm láp khắp khoang miệng.

Nụ hôn đầu tiên của hai đời liền chôn vùi một cách khó hiểu như vậy đấy. Tưởng Thanh Dung đáng thương ngay cả việc đuổi theo tiết tấu của đối phương cũng không làm được, chỉ có thể há to miệng mặc quân đến hái.

Chóp mũi ngửi thấy mùi của người nọ, đầu lưỡi còn vị cay của gà xé phay cung bảo cùng vị ngọt của cocacola.

Tưởng Thanh Dung say, như lần đầu tiên uống rượu cả người xây xẩm, chân như đạp trên mây…

“Đồ ngốc!” Giọng nói hơi gấp gáp vang lên bên tai, cảm giác vành tai bị người nào cắn, “Kỹ thuật hôn của tớ tốt đến mức hôn làm cậu choáng váng tớ rất vinh hạnh, nhưng tớ không muốn cõng cậu leo bảy tầng lầu.”

Tựa trên vai Lâm Đức Bân, Tưởng Thanh Dung mất một lúc mới tỉnh táo lại.

Liếm liếm môi, cảm giác tê ngứa trên môi nói cho cậu biết, vừa rồi không phải mơ, không phải ảo tưởng.

… Thật, thật sự bị hôn, bị Lâm Đức Bân hôn!

“Lại thè lưỡi liếm môi lung tung, có tin tớ hành quyết cậu ngay tại chỗ không?” Tiếng thở dốc rõ ràng khiến lời uy hiếp nghe không đơn giản chỉ là uy hiếp miệng.

Tưởng Thanh Dung vội che miệng lại.

Hành động của cậu hiển nhiên lấy lòng đối phương, lập tức kéo tay cậu xuống sau đó lại là một nụ hôn nồng nhiệt không thở được. Hôn xong Lâm Đức Bân vươn tay giúp Tưởng Thanh Dung sửa sang lại quần áo có hơi lộn xộn, “Về thôi. Đã ngồi xe lửa một ngày cậu cũng mệt mỏi rồi, đêm nay an tâm ngủ một giấc đi.”

Cúi đầu ngoan ngoãn như cô vợ nhỏ đi theo phía sau Lâm Đức Bân trở lại phạm vi đèn đường có thể chiếu sáng.

Ánh sáng trong sân trường không thể so sánh với ngoài đường, ở những nơi ngọn đèn không thể chiếu tới quả thực là địa điểm giết người cướp của tốt nhất. Ví dụ như hại Tưởng Thanh Dung đánh mất nụ hôn đầu tiên chính là góc chết ánh sáng kia…

Ba người trong phòng đến tối chỉ có hai người về ở, người kia nghe nói có họ hàng ở thành phố A, đã đến nhà họ hàng ở rồi.

Sau khi rửa mặt qua loa, ký túc xá đúng 11 giờ cắt điện tắt đèn.

Giường 1m mà chen chúc hai người đàn ông trưởng thành quả thật rất chật, nhất là trong tình trạng một trong số đó còn ra sức áp sát vào người người kia.

“Cậu cứ lui nữa sẽ rơi xuống giường đấy.” Lâm Đức Bân cười kéo Tưởng Thanh Dung từ mép giường về, giữ trong khuỷu tay mình, “Bây giờ mới thẹn thùng thì quá muộn rồi! Đừng lộn xộn nữa, chúng ta nghiêm túc nói chuyện.”

Trong một ngày tâm tình thay đổi quá nhanh, quan hệ với Lâm Đức Bân lại càng tiến triển cực nhanh, Tưởng Thanh Dung thật sự không biết nên nói cái gì.

Cậu không dám xác nhận, rốt cuộc có phải mình đang ở trong mộng hay không! Hạnh phúc tới đột nhiên như vậy, cậu có thể vươn tay sao?

“Cậu không có gì muốn hỏi tớ à?” Đợi cả buổi, Tưởng Thanh Dung vẫn im lìm như ngậm hột thị, Lâm Đức Bân đành phải chủ động mở miệng.

Có, sao lại không có chứ!

Sao cậu lại xuất hiện ở đây? Không phải cậu được đại học W gọi nhập học sao? Đêm đó cậu có nghe thấy tớ nói ‘thích cậu’ không? Vừa rồi cậu hôn tớ, có phải cậu cũng thích tớ không? Thích bao nhiêu? Có thích tớ như tớ thích cậu không? Cậu nghiêm túc sao?

Rất nhiều vấn đề nghẹn trong cổ họng, một cái cũng không hỏi được.

“Hư, ngoan, không khóc không khóc!” Khi Tưởng Thanh Dung bật ra tiếng thút thít đầu tiên, Lâm Đức Bân lập tức vỗ nhè nhẹ lưng cậu, thấp giọng dỗ dành.

Ôm chặt lấy eo người này, Tưởng Thanh Dung khóc như đứa trẻ.

Tất cả tủi thân, không cam lòng phải chịu, của kiếp trước, của kiếp này, tất cả hóa thành nước mắt tuôn trào.

“Đồ ngốc, đồ đần.” Lâm Đức Bân nhẹ nhàng vuốt ve Tưởng Thanh Dung, thỉnh thoảng cúi đầu hôn lên lông mi dính nước mắt của cậu, dịu dàng trìu mến.

Được người này dịu dàng yêu thương, nước mắt Tưởng Thanh Dung lại càng chảy dữ.

Chờ đợi thời gian dài như vậy, vào lúc cho rằng sẽ vô vọng lại phong hồi lộ chuyển đạt được người mình tha thiết ước mơ, cũng chỉ có nước mắt mới có thể biểu đạt tâm tình giờ phút này.

Nước mắt, không nhất định là bi thương!

Nếu nước mắt của tớ có thể đổi lại sự dịu dàng của cậu, khóc mù tớ cũng chấp nhận.

“Vớ vẩn!” Dường như xem thấy suy nghĩ của cậu, Lâm Đức Bân búng trán cậu, nhưng không hề đau chút nào, “Cứ khóc nữa áo ngủ của tớ cũng vặn ra nước đây, cậu cho rằng mình là Mạnh Khương Nữ à!”

“Cậu là đồ khốn.” Tưởng Thanh Dung cũng không phải đồ ngốc, sau khi cảm xúc hơi bình tĩnh lại mới phát hiện mình thương tâm là phí công, tất cả rõ ràng là bẫy rập người này tỉ mỉ đào ra cho cậu nhảy vào.

“Tớ là đồ khốn? Là ai tự cho mình thông minh chạy đi đăng ký đại học A?” Lâm Đức Bân oán hận véo hông Tưởng Thanh Dung một cái, “Nếu không phải tớ kịp thời đến chỗ giáo viên sửa lại nguyện vọng, bây giờ tớ đang ở đại học W rồi.”

Phần thịt ngứa ở eo bị véo, Tưởng Thanh Dung phản xạ co rụt lại, “Đừng, tớ sợ ngứa!”

Giọng nói vừa khóc xong nên khàn khàn, nghe trong bóng tối nhuốm thêm hương vị tình sắc, cố tình cậu còn vì tránh né tay véo của Lâm Đức Bân mà uốn qua uốn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK