- Không ngờ cô chính là Thánh nữ bí ẩn chức tước ngang bằng King đó.
- Cô bất mãn sao?
Nó cười nửa miệng thách thức. Cô ta nhìn nó, ánh mắt có chút phẫn nộ nhưng không biểu hiện ra mà đôi môi cong lên nụ cười tuyệt đẹp.
- Đó là lí do mà cô có thể lên mặt với chúng tôi ở quán bar.
- Biết rồi thì tránh xa tôi ra.
Nó đẩy ả hồ li ra nhưng ả túm tay nó lại rồi tát nó một cái trời giáng. Má nó đỏ ửng lên và hơn thế nữa một vết cứa sượt qua má nó. Nó đưa tay lên lia nhẹ đường máu chảy ra trên khuôn mặt nó. Nó nhìn ả.
- Chỉ đến vậy thôi sao?
- Cái gì?
- Cô sẽ chẳng bao giờ có được Hàn Phong và thắng được tôi đâu. Tôi muốn xem cô còn có thể làm được những gì đấy Quách Nhi.
Nói rồi nó bỏ đi mất hút, bóng tôi báo chùm nó mà nó đã biến mất khỏi nơi đây. Thực sự thì ả hồ li động phải ổ kiến lửa rồi. Về đến biệt thự nó ngồi xuống ghế, bàn tay lướt nhẹ trên mặt bàn phím, các thao tác rất là nhanh. Bỗng nó khẽ nhíu mày nhìn vào bức ảnh trong mail của mình.
- Cô nghĩ vậy sao Trần Ngọc Nhi?
Đọc tin nhắn của ả hồ li cùng với bức ảnh hắn ôm hôn nhỏ. Mặt nó chẳng biểu cảm, nó gọi Kỳ đến và giao việc cho cậu.
- Nhiệm vụ sắp tới em làm được chứ?
- Em làm được.
- Nó sẽ là con mồi dụ dỗ những kẻ thèm khát Mã hóa chân không. Hội Chợ Đêm sẽ là mồ chôn của tất cả bọn chúng. Chị sẽ lấy máu chúng làm lễ tế Cherry.
- Em sẽ không tha thứ cho chúng.
Cả nó và Kỳ ánh lên vẻ giận giữ tột độ. Cherry là ai đây ta quay lại quá khứ một chút để biết câu hỏi nhé.
[Rất lâu trước đó, một cô bé vắt mũi còn chưa sạch, bản thân còn non yếu chưa bảo vệ được mình đã đặt chân vào thế giới đêm đầy cạm bẫy và mưu mô. Cô bé nắm trong tay Mã hóa chân không huyền thoại mà ai cũng ao ước. Cô được chào đón nhiệt tình và được xem như em út của cả đại gia đình và cô bé làm rất nhiều việc phục vụ cho Tam lão hội và cả Heaven. Rồi một ngày khi cô đi làm nhiệm vụ xâm nhập thì cô đã gặp được hai đứa nhỏ khác tầm tuổi cô hoặc hơn chút. Một cậu bé với mái tóc bạch kim thu hút cùng đôi mắt xám tro ẩn chứa bí mật nào đó. Bên cạnh cậu là một cô gái lớn hơn chút cũng mái tóc bạch kim dài mượt và đôi mắt màu xám. Nó-cô bé đó mỉm cười toe toét.
- Hai người đang làm gì ở đây vậy?
- Họ sẽ giết chúng tôi mất. Họ sẽ giết tất cả.
Cô gái tóc bạch kim đó giọng run run nắm lấy bàn tay cậu bé kia. Nó mỉm cười.
- Hãy đi với tôi, tôi sẽ giúp hai người.
- Nhưng mà....
Cậu bé lưỡng lự, nó đưa tay ra và nở nụ cười khiến cho người ta cảm thấy an toàn vô cùng.
- Họ cùng phe với tôi mà. Tôi sẽ giúp cả hai người.
- Ừm.
Vậy là nó đưa hai chị em họ rời khỏi nơi dính đầy máu này và đến một ngôi nhà gỗ giữa đồi hoa bồ công anh bạt ngàn. Nó vẫn tiếp tục làm việc nhưng thường xuyên lui đến đây hơn nữa.
- Chị Anh.....Kỳ...........
Nó vẫy tay mỉm cười toe toét, rồi chạy đến cạnh họ. Cả ba vừa ngồi anh bánh vừa nói chuyện trên trời dưới đất. Nó lúc nào cũng cười được, có lẽ chỉ khi ở bên hai người này nó mới có thể cười như vậy-một nụ cười rạng rỡ, hồn nhiên không toan tính, đau thương. Nó đang làm việc với cái laptop của mình thì Kỳ tò mò.
- Chị đang làm gì vậy?
Thật kì lạ là cu cậu Kỳ nhà ta bằng tuổi nó mà cứ gọi nó là chị hoài. Nó ngước lên nhìn Kỳ.
- Đang lập tình một số thứ. Hai người biết về tổ chức Heaven trong thế giới đêm chứ?
- Ai mà chả biết.
Kỳ cười nhìn nó, rồi cu cậu nhanh nhảu nhìn nó.
- Chị dạy em nhé.
- Ừm. Chị Anh có......
Nó vui vẻ gật đầu nhưng khi cả hai nhìn Anh thì cô đã hoàn thành xong giúp nó từ lâu rồi. Họ phát hiện một tài năng mới và cả ba cùng nhau tạo một cái nhóm bí mật làm việc cho Heaven. Khoảng một thời gian lâu sau đó thì Tam lão hội đã phát hiện ra tài năng của mấy đứa nhóc này và Anh đã bị đưa đi làm Thánh nữ. Thánh nữ là người chỉ dưới Tam Lão Hội và ngang hàng với King của Heaven. Để được làm Thánh nữ phải cực kì thông minh và họ sẽ phục vụ cho Tam lão hội đến chết. Từ đó nó và Kỳ cũng ít gặp Cherry-biệt danh khi làm Thánh nữ của Anh. Nhưng hai đứa nó và Kỳ vẫn phấn đấu làm việc để đuổi kịp Cherry và mong muốn có cơ hội gặp chị.
Ngày đó là một ngày trời mưa rất nhiều, nó cùng Kỳ đang trên đường trở về sau nhiệm vụ bí mật. Khi đang ra về thì mail của nó có tín nhắn từ Cherry. Nó mở ra đọc.
"Chị xin lỗi hai đứa em yêu quý của chị nhé, có lẽ chị chỉ đi được đến đây thôi. Tam Lão Hội đã quyết định trừ khử chị và thiết lập tân King. Năm đó người họ muốn chọn không phải chị mà chính là em đấy Ngọc Nhi yêu quý. Chị mong em hãy chăm sóc thật tốt cho Kỳ. Cả hai đứa phải ăn uống đầy đủ và đừng có quậy phá nữa. Hãy tự biết bảo vệ mình và đừng dính dáng đến những rắc rối bao đồng. Hai đứa phải tự chăm sóc được cho nhau và sống thật tốt khi không có chị. Chị đã thiết lập hệ thống tự hủy mọi thứ ở Heaven rồi. Chị phải ngủ đây, chị sẽ không tỉnh dậy sau giấc ngủ này nữa đâu. Nhưng hai đứa phải thức, phải thức thay chị có biết không? Chị yêu cả hai đứa em của chị."
Đọc xong thì nó khựng lại, Kỳ thấy vậy lấy laptop xem có chuyện gì. Cả hai đứa như phẫn nộ hết mức. Giữa đồi hoa bồ công anh mưa như không ngớt mà càng nặng hạt.
- TRẢ ĐÂY......TRẢ CHERRY LẠI ĐÂY...............
Tiếng hét thảm thiết, tiếng hét mang bao nhiêu nỗi đau như muốn xé toạc cả bầu trời đêm. Hai con người kia đang tức giận, phẫn nộ. Họ như muốn băm vằm cái người đã hại Cherry ra thành từng mảnh. Tại sao họ lỡ đối xử với một cô gái hiền lành, chỉ biết cống hiến hết mình cho họ như vậy chứ? Nước mưa cứ tuôn rơi, nó cứ rơi nhưng liệu nó có gột rửa nỗi đau hằn sâu trong tim hai con người kia hay không?
Một nỗi đau...không diễn tả bằng lời được.
Nước mắt rơi....theo mưa thấm đẫm xuống mặt đất.
Khóc....nó đã khóc như chưa từng khóc.
Đau.....nỗi đau rằng xé tâm can nó.
Tức giận....phẫn nộ.....đau thương hòa quyện.
Một bản giao hưởng chết chóc đang cất lên cùng quyết tâm sẽ trả thù. Người con gái quan trọng nhất, người con gái mà cả nó và Kỳ không thể thiếu nay đã ra đi. Nó đã mất kiểm soát và lên cơn điên thật rồi. Nó muốn phá hủy mọi thứ, nó muốn đòi lại Cherry của nó thì lúc này Kỳ đã ôm chặt lấy nó từ phía sau. Nó biết người này là ai vì cái mùi thân thuộc sống cùng nó suốt thời gian qua. Nó như đã nguôi giận nhưng........Kỳ phải ôm chặt nó hơn, cậu cũng đang khóc, nó cảm nhận được chứ. Đây cũng là lần đầu tiên cả hai đứa thấy nhau khóc như vậy.
- Xin chị hãy bình tĩnh lại. Chúng ta sẽ trả thù, nếu chị cứ tức giận như vậy thì cả hai ta sẽ mất mạng trước khi trả thù. Chẳng phải Cherry đã nói chúng ta phải "thức thay chị ấy sao?"
- Huhuhuhu....phải làm sao đây? Đau.......nó đau lắm.....Làm sao để hết đau đây.
Hai đứa trẻ cứ như vậy. Và sau mấy năm thì cơn đau đã nguôi ngoai nhưng không có nghĩa đã biến mất. Nó đã được hẹn đến một biệt thự lạ để giao dịch theo lệnh của Heaven. Nó bước vào trong, cửa đã mở sẵn nhưng sát khí rất nặng nề. Nó gửi thấy mùi tanh từ máu, cái mùi xộc lên mũi làm nó khó chịu. Bỗng nó nhìn qua khe cửa kia, một nhóm trẻ tầm nó hoặc hơn nó đang giết người. Nó hoang mang bỏ chạy, nó chạy đến đâu thấy bóng người, xác chết đến đó. Nó chui vào một cái phòng đặc biệt và gặp người đàn ông đang đứng đó nhìn nó.
- Họ đang.......
- Bé tiếng chút.
Người đó làm động tác ý nó nhỏ tiếng, người đàn ông đó cũng tầm tuổi ba nó thôi rồi ông kéo nó ngồi trong một cái tủ. Ông dặn nó thật kĩ.
- Dù có chuyện gì cũng ở yên đây. Bao giờ chúng đi hết cháu hãy ra.
- Nhưng cháu......
Nó đang sợ và nước mắt chảy ướt đẫm hai gò má. Nó đã hứa không khóc nhưng sao.....Người đó lau nước mắt cho nó.
- Ngoan đi. Sẽ không ai làm hại cháu đâu.
- Vâng.
Nó gật đầu rồi đưa tay quệt nước mắt, người đàn ông đóng tủ hờ hờ và đứng dậy quay lại thì vừa lúc đó nhóm người gồm 10 đứa trẻ xuất hiện. Nó nhận ra trong đám đó có mặt người quen chính là hắn và Kiệt. Lúc này nó mới có 7 tuổi nhưng nó phải chịu cú sốc lớn.
- Ông đã hết đường chạy rồi. Phản bội lại Tam lão hội chỉ có con đường chết.
Hắn lạnh giọng, Kiệt nhìn ông ta rồi nhìn hắn và khẽ nhếch miệng cười.
- Cậu hãy giết ông ta chứng tỏ mình sẽ là một tân King đi.
Nói rồi Kiệt đưa súng cho hắn. Hắn cầm súng, lên nòng súng, một cô gái xem ra lớn nhất trong nhóm này lên tiếng.
- Làm đi Phong.......
Hắn gật đầu, hắn chẳng qua là muốn xem biểu hiện của Kiệt mà thôi. Hắn hướng súng lên đúng giữa chán ông ta nhưng hắn đã thấy nó đang ngồi trong tủ qua khe hở nho nhỏ đó. Nó đã bịt chặt mồm để tiếng khóc không phát ra. Hắn có chút lưỡng lự nhưng rồi cũng đã nổ súng và viên đạn xuyên hẳn qua đầu ghim thẳng lên tủ. Họ bỏ đi và chỉ còn lại ba người là hắn, Kiệt và người con gái kia. Nó thấy Kiệt lạnh lùng nhìn cái xác của người đàn ông đã giúp nó và ngước lên nhìn nó với ánh mắt sắc lạnh khiến nó sợ hãi. Đó là ánh mắt của kẻ máu lạnh giết người không thương tiếc hay nao núng. Người con gái kia nhìn hắn và Kiệt.
- Rút đi, tôi sẽ cho người đến để thu dọn đống xác này. Heaven sẽ có King mới đó chính là cậu đó Hàn Phong. Cựu King đã chết, và hãy thông báo đó là một tai nạn. Giờ thì đi thôi.
Sau lời nói của người con gái đó họ đi mất, nó lúc này khi đã đảm bảo thì mới mò ra, nó nhìn người đàn ông đó với vết máu lênh láng trên sàn. Nó lại thấy hình ảnh năm đó Cherry cũng như vậy, cũng một phát súng giữa trán. Nó lại khóc, nó sợ hãi, mọi thứ hỗn loạn, nó hét lên đầy đau đớn. Lúc Cherry bị giết đêm đó thì Tam Lão Hội cho người để đó như một tai nạn và ngày hôm sau họ đã phát hiện tất nhiên là nó cùng Kỳ có đến xem để nhân cơ hội tráo xác của Cherry. Kỳ đã đi tìm nó và thấy nó ngồi hoảng loạng hét âm lên trong phòng đó. Kỳ chạy đến ôm chặt nó vào lòng, nhẹ nhàng an ủi nó, nói những điều nhỏ nhẹ, những kí ức đẹp chỉ hai đứa nghe thấy. Họ không biết rằng Thiên Long vẫn đứng ngoài cửa chứng kiến cảnh tượng này. Vì tiếng hét của nó đã thu hút họ.
- Ổn rồi chị.....ổn rồi......đây không phải người đó. Không phải người đó.
- TRẢ ĐÂY.....TRẢ LẠI ĐÂY........
Nó cứ hét lên như một con thú hoang dại khiến cho Thiên Long ngạc nhiên vô cùng, họ nghĩ chẳng lẽ chỉ một cái xác của người đàn ông này khiến nó kích động đến như vậy sao nhưng họ đâu biết uẩn khúc sâu trong đó. Vết thương trong nó cứ chất lên cao như núi và rồi dẫn đến nó thay đổi hoàn toàn.
- CHỊ BÌNH TĨNH LẠI ĐI. CHỊ KHÔNG NHỚ LỜI HỨA SAO?
Kỳ hét lên làm nó như choàng tỉnh, nó nhìn cậu rồi hai hàng nước mắt lăn dài, nó ôm chặt lấy Kỳ, người nó run lên.
- Phải làm sao đây? Chúng ta phải làm sao đây? Phải làm thế nào mới đúng đây?
- Chỉ còn một cách duy nhất để xóa đi nỗi đau này chính là.........
[Kỳ đã dừng lại vì cậu biết nó tự hiểu.] Câu chuyện kết thúc một kí ức đau thương vô hạn của hai đứa trẻ này.