- Vậy là chúng ta sẽ?
- Ừ.
Hai chị em nhà nó luôn nói mấy cái chuyện chẳng đầu đuôi gì cả nhưng cả hai đã quen nên chẳng mấy quan trọng hay đáng để tâm. Bỗng Kỳ hỏi nó.
- Chị yêu anh Phong hay Kevin?
- Nói thế nào nhỉ? – đưa tay lên cằm vẻ suy nghĩ – Mà sao em đổi chủ đề vậy?
- Chị cứ trả lời đi.
Kỳ thúc ép nó thì nó khẽ mỉm cười, nó cũng chẳng hiểu nổi con tim nó nữa rồi. Nó kể cho Kỳ nghe mọi thứ.
- Nếu là mối tình đầu thì đó là Kevin. Anh ta là người cho chị cảm giác yên bình và an toàn nhưng cũng mang đến nỗi đau và bất hạnh cho chị.
- Vì thế nên chị ngắn trái tim không yêu anh Phong nữa?
- Cũng chẳng biết nữa. Nhưng không hiểu sao chị bây giờ chỉ thích ở cùng em thôi à.
Nó mỉm cười, Kỳ nhìn nó, cậu yêu quý cô chị gái này lắm. Từ nhỏ cô chị này đã luôn nghịch ngợm và lúc nào cũng mỉm cười giúp đỡ cậu. Cậu biết ơn và cũng quyết tâm bảo vệ cô chị này của mình đến cùng.
- Nếu năm đó chị không đưa em cùng Cherry đi thì có lẽ đã không có chuyện gì xảy ra.
Nó buồn nói, Kỳ vỗ vai nó cười toe toét. Cậu nói những lời an ủi cả nó và cậu.
- Chị hai nói gì vậy? Nếu chị không cứu em và Cherry thì liệu bọn chúng có để bọn em sống?
- Hì hì,….chị thực sự đã từng nghĩ không thể sống, không thể thở nổi qua đêm đó. Đó là lần đầu tiên chị khóc và gào thét nhiều đến vậy.
- Vậy thì kết thúc mọi chuyện nào.
Kỳ rút ra một chiếc điện thoại với và gọi cho ai đó. Đầu dây bên kia đã nghe máy, nó nhếch một đường cong nhìn Kỳ rồi lại nhìn ngắm bầu trời đầy sao kia.
- Anh muốn gặp em tại đường XYZ vào 8h sáng mai.
- “Được rồi em sẽ đến.”
Kỳ tắt máy, vừa nãy là cậu dùng thiết bị giả dạng giọng nói của Phong. Chắc chắn chỉ có thể gọi cho ả hồ li. Trong khi đó ả cũng gọi cho ai đó.
- Ngày mai 8h kém cho người vây quanh đường XYZ không được để nộ sơ hở. Tôi sẽ tính sổ với con nhỏ đó.
Nói rồi ả cũng tắt máy, nụ cười gian tà trên môi ả thật khó chịu. Ngày hôm sau, ả đến điểm hẹn từ rất sớm và đúng 8h thì bóng nó với Kỳ đang song song đi trên đường vẻ rất thản nhiên tiến về phía ả.
- Yo….trùng hợp nhỉ?
- Có ngu gì mà tôi không biết người gọi đến là 2 người. Anh Phong chẳng bao giờ dùng số đó gọi cho tôi đâu.
Ả hồ li này xem ra thông minh ghê gớm. “Vậy mới xứng là đối thủ của tôi chứ?” Nó khẽ mỉm cười, bỗng ả ra hiệu và hàng loạt đàn em của ả đã vây quanh hai người này. Ả cười đắc ý.
- Để hôm nay tôi sẽ cho cô không thể vênh mặt lên được nữa.
- Vậy sao?
Nó vẫn bình thản như không và cả lũ đó đã xông lên cùng lúc nhưng đều bị nó hạ cho đo sàn. Nó nhìn ả và cầm súng trên tay hướng thẳng về ả.
- Tôi chưa nói là tôi biết võ sao?
- Vậy là 4 năm trước?
Ả ngạc nhiên thì nó mỉm cười vất súng cho Kỳ rồi nói.
- Phải, 4 năm trước tôi cố tình để cô bắn mà không tránh né, tôi muốn mình biến mất và mình chẳng nhớ gì cả nhưng cái người con trai cô yêu lại cứ đi tìm và khiến tôi trở nên thế này. Nói thật nhé tôi cũng mệt mỏi lắm, thà rằng cứ một nhát cả hai cùng chết cho bớt khó chịu.
- Cô….
Thấy hai cô gái này đấu võ mồm, Kỳ còn nhìn thấy cả Kiệt đang tiến tới thì cậu rút điện thoại ra gọi cho ai đó.
- Ren hả? Em đang ở đâu vậy hả? – hét lên – chị hai bị thương rồi. Chị ấy bị một lũ chúng nó đánh nhanh đến đường XYZ đi.
Tắt điện thoại đi là một nụ cười xảo trá nở trên môi. Nó nhìn Kỳ vì cậu em này ngày một nói dối vượt bậc.
- Em làm vậy nó mà biết thì sao?
- Em đã có chị hai chống đỡ hộ rồi. Vậy chị chịu khó nhé. Kìa vừa nói xong.
Kỳ chỉ về phía chiếc BMW i8 màu đen vừa xuất hiện thì ngay lập tức nó ngã về phía Kỳ. Ren chạy đến, cậu hoảng hốt nhìn trên bụng nó có vết máu thì nổi điên nên.
- Là đứa nào hả?
- Là cô ta đó.
Kỳ chỉ về phía ả hồ li thì ả chỉ đứng cười vì hai người này. Ren rút súng định bắn ả ta nhưng nó đã mở mắt ra và Kỳ gọi lại.
- Từ từ đã Ren, chị hai tỉnh rồi. Anh mượn xe đưa chị ấy đến viện nhé.
- Hả?
Ren chưa kịp nói gì thì Kỳ đã nhanh chóng phóng xe cùng nó đi mất. Lúc này Ren mới bình tĩnh gọi ọi người đến viện. Ả hồ li và Kiệt đứng đó, ả cười vẻ khó chịu.
- Bọn chúng đang làm gì vậy?
- Cô ta đang thử xem tài năng của cô đến đâu thôi. Cô ta còn chưa thèm ra tay thực sự nên có lẽ cô cũng nên cẩn thận đi Thiên Long số 4.
Nói rồi Kiệt cũng bỏ đi để ả lại đó. TẠI BỆNH VIỆN, Ren đứng đợi thì Kevin, Rin, Ran và hắn cuối cùng cũng đến. Họ đứng trước phòng cấp cứu thì vừa lúc đó một bệnh nhân băng bó khắp người được đưa ra. Ran khóc thút thít, Ren như chết lặng.
- Chị Nhi sao lại thành ra thế này?
Hết người này kẻ kia lay người bệnh thì vừa lúc đó Kỳ bước tới.
- Uả mấy người đang làm gì vậy?
- Anh Kỳ sao chị Nhi lại thế này hả?
Ran vừa khóc vừa hét lên, Kỳ bỗng ôm bụng cười sặc sụa. Họ ớ người ra nhìn thì cậu cũng cố nhịn cười và nói.
- Ai nói đó là chị hai? Chị ấy được chuyển đến phòng bệnh rồi.
- Sao không nói sớm?