Trang Yến dừng bước, ngoảnh đầu, chỉ thấy Tần quản gia đang đi nhanh về phía mình.
Gió nhẹ phất qua lá cây, trên sân cỏ rộng rãi cách đấy không xa, người làm vườn đang tưới nước, ánh mặt trời chiếu vào hơi nước trong không trung khúc xạ ra cầu vồng, Trang Yến hỏi Tần quản gia trước mắt: "Tần quản gia còn có chuyện gì sao?"
"Trước đây Trang tiên sinh từng đánh quyền anh phải không?"
Trang Yến gật đầu, có chút ngạc nhiên không rõ tại sao Tần quản gia lại tìm hiểu chuyện này.
"Hẳn là thân thủ của ngài không tệ đúng chứ?"
"Cũng xem như không tệ."
Tần quản gia cười lên, ông hơi mập mạp, đôi mắt cũng không lớn, vừa cười một tiếng liền híp thành đường thẳng, dáng vẻ ngây thơ tính được bằng vốc, trông rất thân thiện, khác một trời một vực với điệu bộ trang trọng không nói không cười sau lưng Tần tiên sinh thường ngày.
Ông nói: "Ngài khiêm tốn quá rồi, tôi đã từng xem video so đấu của ngài, sáu tay vệ sĩ đằng kia cùng lên cũng không phải đối thủ của ngài."
Trang Yến không biết Tần quản gia có mục đích gì khi nói những lời này, cậu không đáp lời.
Tần quản gia hỏi Trang Yến: "Bên người tiên sinh hiện giờ đang thiếu một vệ sĩ theo sát, Trang tiên sinh có bằng lòng tiếp nhận công việc này không?"
Đối với Trang Yến, đây tuyệt đối là một công việc hết sức mê người, vừa nhận được tiền công phong phú, vừa được ở bên cạnh người mà cậu ngưỡng mộ trong lòng, nhưng cậu lại từ chối.
Cậu nói với Tần quản gia: "Chỉ e không được, hiện giờ tôi phải huấn luyện phục hồi, không có thời gian tiếp nhận."
"Sẽ không chiếm dụng quá nhiều thời gian của Trang tiên sinh, chỉ cần Trang tiên sinh đi theo cùng mỗi khi tiên sinh ra ngoài, bảo vệ an toàn cho tiên sinh, nhưng phần lớn thời gian tiên sinh đều nán lại trong trang viên, một tuần chỉ ra ngoài một đến hai lần, hơn nữa bên trong trang viên chúng tôi có đầy đủ các loại thiết bị thể dục thể thao, nếu Trang tiên sinh có nhu cầu đặc biệt, tôi có thể lắp đặt dụng cụ mới ngay lập tức, thậm chí có thể thiết kế theo yêu cầu riêng của ngài."
"Tại sao Tần quản gia lại chọn tôi?" Về lý thuyết bên người Tần tiên sinh chắc hẳn không thiếu người, anh ta muốn tìm người bảo vệ bản thân, có dạng người nào là không thể tìm được.
Tần quản gia khẽ thở dài một hơi: "Không giấu gì Trang tiên sinh, trước kia bên người tiên sinh cũng có mấy vị cao thủ bảo vệ, nhưng không được bao lâu những người này đều sinh ra một chút tình cảm không nên có đối với tiên sinh, đồng thời cũng làm ra những chuyện không hợp quy củ và thân phận."
Trang Yến: "..."
Chú không phát hiện chưa gì tôi đã sinh ra tình cảm không nên có đối với Tần tiên sinh ư?
Cậu không nhịn được cười khẽ, đoạn hỏi: "Chú không sợ tôi cũng gây ra chuyện gì với Tần tiên sinh hay sao?"
"Ngài sẽ không," Tần quản gia nhìn thẳng Trang Yến, ánh mắt tràn đầy tín nhiệm và mong đợi, khiến cho Trang Yến bỗng dưng cảm thấy hưởng thụ vô cùng, Tần quản gia tiếp tục nói: "Tôi có thể cho ngài ba ngày suy xét."
Trang Yến lắc đầu: "Không cần suy xét, tôi nhận lời."
Tần quản gia dẫn Trang Yến đến trước mặt Tần tiên sinh một lần nữa, Tần Nhược Thủy cúi đầu ngồi trên xe lăn, nghịch mấy thứ lặt vặt trên tay, nghe tiếng bước chân mới hỏi một lời: "Trở lại rồi?", sau đấy hắn ngẩng đầu, thấy được Trang Yến theo chân Tần quản gia.
Tần Nhược Thủy khẽ nhíu chân mày, ánh mắt dạo chơi trên người Trang Yến chốc lát, đoạn thản nhiên thu hồi.
Tần quản gia nói với mình có chuyện ra ngoài, kết quả lúc trở về lại mang thêm một người nữa, rốt cuộc ông ta muốn làm gì? Hay là người trẻ tuổi này chủ động tìm đến Tần quản gia, Tần Nhược Thủy lòng ôm nghi ngờ, song mặt mày vẫn bình lặng như nước.
Tần quản gia bước đến trước mặt Tần Nhược Thủy, nói với hắn về sau Trang Yến sẽ trở thành vệ sĩ theo bên người hắn.
Nhân viên trong trang viên đều do một tay Tần quản gia lo liệu, Tần Nhược Thủy không nhúng tay vào, chỉ là lúc này tự dưng ông ta muốn nhét người đàn ông tên Trang Yến này đến bên cạnh mình, Tần Nhược Thủy nhìn Trang Yến, không khỏi nhớ lại một vài chuyện không vui khi trước.
Thanh niên tên Trang Yến này, Tần Nhược Thủy từng gặp mặt trong một lần yến hội, lần đầu gặp gỡ, cậu ta không khác gì phần đông khách khứa, chỉ khác ở chỗ đám khách kia thưởng thức ít lâu rồi sẽ thở dài mà dời mắt, còn Trang Yến, vẫn tiếp tục nhìn chằn chằm hắn thật lâu.
Tần Nhược Thủy đã dự tính trước, chẳng tới mấy ngày, có lẽ người trẻ tuổi này sẽ giống những tên vệ sĩ bên người hắn khi xưa, vọng tưởng về những thứ không thuộc về mình.
"Bên người tôi không thiếu người..." Tần Nhược Thủy nhíu mày, thái độ không vui.
Trang Yến không mở miệng, khóe môi nhếch thành nụ cười yên lặng nhìn Tần tiên sinh, người muốn cậu ở lại là Tần quản gia, Tần tiên sinh có ý kiến thì cứ nhằm Tần quản gia mà ý kiến.
Chỉ là xem ra Tần tiên sinh không mấy vui lòng.
Tần quản gia khuyên nhủ: "Tiên sinh, bên người ngài nên có một vệ sĩ."
"Tôi không cần." Tần Nhược Thủy hạ mi, cất tiếng cự tuyệt.
"Ngài cần." Tần quản gia kiên quyết nói.
Tần Nhược Thủy ngẩng đầu lần nữa, nhìn về phía Trang Yến, tâm trí không khỏi bị kéo trở về buổi yến hội hôm nọ, thanh niên đứng bên cửa sổ sát đất, sau lưng là sân cỏ được thắp lên ngàn vạn ngọn đẹn, thật giống với sao giăng kín trời, cậu ta nhìn mình, ánh mắt để lộ tham lam như những kẻ khác, còn không chút nào giấu giếm.
Hủy bỏ suy nghĩ dư thừa, Tần Nhược Thủy lại ngẩng đầu nhìn Trang Yến: "Tại sao lại là cậu ta?"
Hắn cho rằng có mấy bài học kinh nghiệm trước đó, dù bây giờ Tần quản gia muốn tìm vệ sĩ theo sát hắn, thì cũng nên tìm người mù mới gọi là phải đạo.
Sao lại nhìn trúng người này? Tần Nhược Thủy lắc đầu, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hắn sinh lòng ngờ vực với mắt nhìn người của Tần quản gia.
Hình như vị Tần tiên sinh này có thành kiến với mình, tại sao vậy chứ?
Trang Yến quay đầu nhìn mấy vệ sĩ giữ trước cửa, vừa rồi Tần quản gia còn bảo cậu rằng, cậu có thể lấy một địch sáu.
Cậu mở miệng: "Tôi không giống bọn họ."
Tần Nhược Thủy nhìn Trang Yến, chẳng nói chẳng rằng, chỉ khoan thai chờ đợi, xem xem cậu có thể nói ra lời vàng lời ngọc gì.
Mà Trang Yến chỉ nghiêng đầu, cực kỳ không biết xấu hổ mà nói với Tần Nhược Thủy: "Tôi đẹp hơn bọn họ đôi chút."
Tần Nhược Thủy: "..."
Nói vậy cũng không sai, nhưng hắn cau mày, người trẻ tuổi này trả lời quá ngả ngớn, người thế này sao Tần quản gia có thể yên tâm đặt bên cạnh mình.
Một lần nữa Tần Nhược Thủy lại cảm thấy Tần quản gia tuổi đã cao, mắt cũng không còn tốt nữa.
Hắn xoay đầu nhìn Tần quản gia bên cạnh: "Thử tài nghệ cậu ta một chút xem sao?"
Trên sân cỏ rộng lớn đang đứng sáu người mặc âu phục đen kính đen xếp thành một hàng, người nào người nấy đều cao to vạm vỡ, mặt không đổi sắc, khí thế bừng bừng.
Đối đầu bọn họ chỉ có một mình Trang Yến, lẻ loi đứng đó, sau lưng cậu là dãy hành lang sâu thăm thẳm, phía cuối hành lang có mấy người giúp việc ngừng việc trên tay, nhìn về phía bọn họ.
Trang Yến cởi áo khoác, sống lưng thẳng tắp, tầng tầng lớp lớp gió xuân ghé đến, phương xa loáng thoáng truyền tới tiếng bồ câu vỗ cánh, cậu hất hàm, bộ dạng đã tính toán sẵn, nhưng thật ra trong lòng cũng không chắc chắn được bao nhiêu.
Tần Nhược Thủy ngồi xe lăn, ngón trỏ nhẹ nhàng đánh nhịp lên tay vịn, ánh mắt như có như không phiêu lưu một hồi trên người Trang Yến.
Hắn cứ thấy thanh niên tên Trang Yến này mang lại cho hắn cảm giác quen thuộc, cũng có chút kỳ lạ, chỉ là vấn đề nằm ở đâu thì hắn không tài nào nói ra được, đành tạm thời coi như ấn tượng Trang Yến lưu lại trong yến hội lần đó khắc nhập quá sâu.
Suy cho cùng, nhiều năm như vậy, thật sự không có kẻ nào có thể dùng ánh mắt tương tự nhìn mình thời gian dài đến thế.
Tần Nhược Thủy còn đang bận suy tư, người hai phe đã bắt đầu đánh lộn, khổ người Trang Yến trông ra nhỏ hơn đám vệ sĩ cả một vòng, hơn nữa còn là một chọi sáu, nhưng cậu không hề rơi vào thế hạ phong, trái lại thân hình của chúng vệ sĩ đứng trước thân thủ linh hoạt rồng bay cá lượn của Trang Yến càng nổi bật thêm vẻ vụng về, giống như chó bị người chọc, mới đầu còn ra bài ra bản, về sau phát hiện thân thủ giữa mình và Trang Yến chênh lệch quá cao, thở hồng hộc đánh mất lý trí, cả mấy người cùng vây lại, mà vẫn không thể chạm đến dù chỉ một sợi tóc của đối thủ.
Trận so tài này còn ung dung hơn rất nhiều so với tượng tượng của Trang Yến, mấy người này chẳng qua là động tác ra đòn đẹp, toàn học mấy chiêu hù người, chỉ e ngày thường đi theo bên người Tần tiên sinh cũng không được đối chiến thực tế, nắm đấm của cậu vung đến trước mặt bọn họ, thậm chí thi thoảng còn dừng lại một chút, nhưng bọn họ cơ bản chỉ thừ ra, không biết phải tránh né thế nào.
Thắng trận này cơ bản không có bao nhiêu cảm giác thành tựu, Trang Yến phủi phủi tay, nhặt áo ngoài, khoác lên người, đoạn xoay mình hướng về phía Tần tiên sinh, cặp mắt nheo lại, cong môi cười một tiếng.
Mặt trời đỏ treo cao trên trời, tia nước phun lên lóe ra cầu vồng dưới ánh nắng rạng rỡ, cánh chim chao lượn, chính giữa đài phun nước phát nhạc đằng xa đậu một chú bồ câu hướng lên bầu trời, sải cánh muốn bay.
Tần Nhược Thủy làm như không có chuyện gì dời tầm mắt, môi khẽ động đậy.
Chậc, phù phiếm.
Sáu người đàn ông vạm vỡ ngã xuống đất kêu rên không ngớt, Tần quản gia bấm thời gian, khom lưng nói: "Tiên sinh, ba phút mười bảy giây."
Đúng là bản lĩnh cao cường hơn mấy kẻ trước đây từng được tìm đến.
Tần Nhược Thủy ừ một tiếng, cuối cùng không kiên trì nữa: "Vậy thì giữ lại đi."
Thái độ của Tần tiên sinh rất miễn cưỡng, khiến cho Trang Yến cảm thấy mình có thể bị sa thải bất cứ lúc nào, rốt cuộc là mình đã chọc giận vị Tần tiên sinh này từ lúc nào không biết?
Trước khi Tần Nhược Thủy rời khỏi bỗng nhiên mở miệng, hỏi Trang Yến: "Cậu có được miếng vảy này từ đâu?"
Trang Yến ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn Tần Nhược Thủy: "Một bé tiên cá cho tôi."
Bé tiên cá...
Tần Nhược Thủy không tự chủ ngả về sau một chút, ánh mắt nhúc nhích, dường như rà soát Trang Yến từ trong ra ngoài hết sạch một lần, đầu lưỡi của hắn lại đảo một vòng bên trong khoang miệng.
Trái tim nhảy về chỗ cũ, đấy chắc chắn không phải là mình.
Hắn đặt tay lên tay vịn xe lăn, giao phó cho Tần quản gia: "Được rồi, tôi đi trước, ông nói quy định của tôi cho cậu ta một chút."
"Vâng, tiên sinh."
Lúc này Trang Yến mới phát hiện hóa ra xe lăn của Tần tiên sinh có thể điều khiển tự động.
Sau khi Tần Nhược Thủy rời đi, Tần quản gia giới thiệu cặn kẽ công việc sau này của cậu, cùng với một vài thói quen và luật lệ của Tần Nhược Thủy: "Ở bên cạnh tiên sinh, ngài và tôi đều là quản gia, tôi lớn tuổi không còn thích hợp nữa, đến lúc ra ngoài còn phải phiền Trang tiên sinh chăm sóc."
"Bình thường tiên sinh sẽ ở trong căn phòng thứ hai khu đông tầng ba, cậu ấy không thích người khác đến gần quấy nhiễu, cho nên tình huống thông thường không nên đến tầng ba."
"Tiên sinh có chút bệnh sạch sẽ, cần phải đeo găng trắng tinh mới được lại gần tiên sinh, nhưng nhớ rằng không nên đụng vào tiên sinh."
"Ngoài ra, thời điểm theo chân tiên sinh ra ngoài dự tiệc, cố hết sức đừng để những người không liên quan đến gần tiên sinh."
"..."
Rốt cuộc Trang Yến cũng muộn màng nhận ra, công việc này không nhàn hạ như những gì cậu tưởng tượng.
Này gọi là có những người, bỏ vào tủ kính nhìn xa xa là tốt.
Tần quản gia phân phó xong xuôi, tươi cười trấn an Trang Yến: "Tôi nghe nói Trang tiên sinh ghi danh so tài cúp Thái Dương, có gì cần ngài cứ mở miệng."
Trang Yến vốn tưởng Tần quản gia chọn cậu làm vệ sĩ bên người Tần tiên sinh là tâm huyết dâng trào, hôm nay xem ra là đã lập kế hoạch từ lâu, ngay cả chuyện ghi danh thi đấu cũng bị điều tra tỉ mỉ, có lẽ những chuyện khác cũng tra xét tương đối rồi.
Tần quản gia bổ sung một câu: "Mong Trang tiên sinh thứ lỗi, vì an toàn của tiên sinh, tôi nhất định phải cân nhắc chu toàn."
Lời của Tần quản gia nghe thì dễ hiểu, nhưng nhìn chung Trang Yến cũng không lấy gì làm mừng rỡ.
"Rất nhiều người gây bất lợi cho Tần tiên sinh à?" Cậu hỏi.
Tần quản gia lắc đầu: "Thực ra cũng không phải, chẳng qua là rất nhiều người có mưu đồ khác đối với Tần tiên sinh."
Trang Yến giương mắt nhìn kỹ vị quản gia trước mắt một cái, nên là rốt cuộc vị này có biết thật ra mình cũng có mưu đồ khác với Tần Nhược Thủy không đây?