Bước qua cánh cổng, men theo lối đi nhỏ rải đầy sỏi đen, biệt thự thấp thoáng phía sau hoa cỏ lờ mờ đen đặc, Trang Yến lấy làm lạ, tầng một nhà họ Tần sẽ tắt đèn vào mười một rưỡi tối, giờ vẫn chưa đến chín giờ, sao lại không có chút ánh sáng nào, chẳng lẽ là bị mất điện, hay đã xảy ra sự cố gì rồi.
Nếu biết trước cậu đã trở về sớm hơn, cậu vội vã bước nhanh, cửa biệt thự đang đóng, vẻ mặt Trang Yến bắt đầu căng thẳng, cậu đẩy cửa, bước vào.
Khắp nơi đen kịt, hình như có người đã buông rèm, không để lọt vào một tia sáng nào từ bên ngoài, yên tĩnh, giống như tất cả đều rời đi, trong thoáng chốc vô số hình ảnh thảm án diệt môn tràn đầy tâm trí Trang Yến.
Đừng nói đã thật sự xảy ra chuyện gì.
Trang Yến nhấp môi, lấy điện thoại trong túi áo khoác, mở đèn pin, đầu tiên là soi xuống mặt đất, sàn nhà trắng loáng không có những vũng máu loang lổ như cậu tưởng tượng, cậu hơi thở phào, tiếp tục tiến về phía trước.
Có lẽ tầng một thật sự không có người nào, không khí xung quanh ngày càng lạnh lẽo, một tia sáng rót vào qua kẽ rèm cửa sổ, vương trên sàn cẩm thạch trắng tinh lạnh lẽo, giống như cây kim bạc sắc mảnh.
Cậu quay người bước về phía cầu thang lên tầng hai, chân phải vừa giẫm lên bậc thang, bỗng chú ý có thứ gì bên trái cầu thang, cậu chiếu di động lên, một khuôn mặt quen thuộc đột ngột lọt vào tầm mắt, Trang Yến sợ hết hồn, suýt thì đánh rớt điện thoại trong tay.
Nắm chắc di động, nhìn kỹ mới thấy là Tần quản gia, rốt cuộc trái tim treo cao của Trang Yến mới được đặt về chỗ cũ.
"Sao... sao chú lại ở đây?" Trang Yến hỏi xong, mới phát hiện sau lưng Tần quản gia còn có những người làm khác trong trang viên, bao gồm cả vệ sĩ Giáp Ất Bính.
Chẳng lẽ đây là một trò chơi gì đó? Của duy nhất nhà họ Tần? Trang Yến cẩn thận suy đoán.
Tần quản gia cười ha ha bước ra, cùng những người khác vây Trang Yến vào giữa.
"Sinh nhật vui vẻ!" Mọi người đồng thanh hô lên với Trang Yến.
Trang Yến còn có chút ngẩn ra, chưa hiểu rõ tình hình trước mắt, giữa những tiếng chúc mừng hò reo, có người đẩy một chiếc xe đồ ăn ra từ phòng bếp, trên xe đặt một chiếc bánh gato, theo phong cách trẻ em, cắm hơn mười cây nến, ngọn nến chập chờn, ánh ra một vòng cầu ấm áp, chậm rãi tiếp nạp mọi người nơi đây.
Trang Yến không ngờ mình còn được nhận một bất ngờ vui vẻ như vậy, cậu lấy lại bình tĩnh, hỏi Tần quản gia: "Sao chú biết sinh nhật cháu thế?"
Tần quản gia cười nói: "Là tiên sinh chuẩn bị cho cháu đấy."
Trang Yến ngớ người, tỉ mỉ nhớ lại, Tần tiên sinh từng hỏi sinh nhật cậu trên đường đến bữa tiệc nhà họ Văn, lúc đấy cậu chỉ tiện miệng thì đáp mà thôi, không ngờ sẽ có ngày Tần tiên sinh thật sự nhớ sinh nhật cậu.
"Tiên sinh đâu?" Trang Yến hỏi.
"Trên tầng ấy."
Trang Yến ngẩng đầu theo bản năng, nhưng chỉ nhìn thấy một vùng bóng đêm mù mịt, ánh nến không thể chiếu sáng căn biệt thự lớn đến vậy, cậu có chút thất vọng, sau đó lại nghĩ ý Tần quản gia là ở trên tầng ba.
Tần quản gia hỏi Trang Yến: "Tiên sinh chưa xuống à?"
Trang Yến lắc đầu, chắc là không xuống rồi, Tần tiên sinh không thể ẩn nấp trong bóng tối được, anh ấy không phải người như vậy.
Tần quản gia tỏ vẻ ngờ vực, tiên sinh chơi chiến thuật gì, mà bảo bọn họ tổ chức sinh nhật cho Trang Yến, xong bản thân lại chẳng ló dạng, rốt cuộc là ngúng nguẩy cái gì không biết.
Tần quản gia dùng từ rất hợp, Tần Nhược Thủy đang đứng ngoài phòng ngủ, thính giác của hắn vẫn luôn rất tốt, dù biệt thự cách âm tuyệt vời, hắn vẫn có thể nghe rõ ràng tiếng cười tiếng nói dưới tầng một, hắn đi về trước hai bước, một bàn tay đặt trên tay nắm cửa đối diện, do dự một hồi lại thu tay về, cúi đầu liếc đồng hồ, đã gần chín giờ.
Bây giờ nhân loại mới trở về! Cậu ta vẫn còn biết về nhà! Tưởng cậu ta ở ngoài vui quên đường về rồi chứ. Cũng chẳng chịu nhìn xem mấy giờ rồi, có phải còn muốn qua đêm bên ngoài hay không!
Tần Nhược Thủy càng nghĩ càng giận, lại nhớ tối qua mình ôm điện thoại ngu lâu như vậy, áp suất bốn bề càng ngày càng thấp, đã thế tiếng cười của Trang Yến từ dưới tầng một còn cứ cố tình truyền lên.
Tức giận xoẹt qua ánh mắt Tần Nhược Thủy, hắn xoay người bước xuống tầng.
Hắn chẳng đi sinh nhật nhân loại! Đây là nhà hắn, hắn muốn đi nơi nào thì đi nơi đấy.
Mọi người dưới tầng đang xúm quanh Trang Yến cầm dao, cậu đang định cắt bánh, bỗng nghe tiếng bước chân truyền tới từ phía cầu thang, tim cậu nhảy một cái, như có linh cảm, ngừng động ngẩng đầu.
Phía xa xa ánh đèn mờ tối, Tần Nhược Thủy đứng chính giữa bậc thềm dài, cúi đầu, nhìn thẳng về phía bọn họ, nói chính xác hơn, là thẳng về phía cậu.
Con ngươi xám tro nở ra một tia mừng rỡ, trong lòng cũng dâng lên một loại cảm giác chua xót không thể nói rõ, cảm giác cổ họng như bị thứ gì chặn lại, không thể nói thành lời.
Cậu thật sự không nghĩ đến, Tần Nhược Thủy xưa nay lạnh lùng, vậy mà sẽ đến tham dự sinh nhật của mình.
Sao Tần Nhược Thủy lại phải đối tốt với mình như vậy? Có phải anh ấy cũng có chút ý với mình hay không? Có phải anh ấy muốn chủ động một chút?
Vô vàn suy nghĩ xoẹt ngang qua đầu Trang Yến, nhưng thực tế chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, khuôn mặt của Tần Nhược Thủy khuất sau ánh nến, dường như còn tăng thêm mấy phần mị lực so với ban ngày, con ngươi xanh thẫm phản chiếu ánh nến, bờ môi khẽ nhấp, nét mặt bình thản, không nhìn ra vui giận.
"Ước đi." Hắn nói với Trang Yến như vậy.
Trang Yến có thoáng ngẩn ngơ, lúc này mới nhớ ra bọn họ vừa tíu tít chia bánh, hoàn toàn quên mất bước thổi nến ước nguyện này, cậu cũng không còn nhỏ tuổi, không có ý thức gì với tiết mục này, chỉ là không ngờ, Tần tiên sinh sẽ mở miệng nhắc nhở mình.
Đã rất nhiều năm, không ai cho cậu cơ hội ước một điều trong dịp sinh nhật.
Cái này cũng phải trách cậu, từ nhỏ đến giờ số lần cậu có bánh ngọt vào dịp sinh nhật chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ban nãy Tần quản gia cũng quên mất công đoạn này, vội tiếp lời: "Đúng rồi phải ước, phải ước."
Tần Nhược Thủy liếc ông một cái, sao trước giờ không biết Tần quản gia có chút nhiều lời.
Những người làm khác cũng nhao nhao hưởng ứng, nâng bánh ngọt trước mặt Trang Yến, cảnh tượng này không khỏi khiến Trang Yến có cảm giác trở về tuổi thơ, cậu nhìn Tần Nhược Thủy một cái, sau đó nhắm mắt lại.
Thật ra cậu cũng không biết mình nên ước điều gì, bây giờ ông Trang cũng khỏe mạnh, vết thương hông cậu cũng đã lành lặn, có thể đứng trên võ đài một lần nữa.
Còn có nguyện vọng gì?
Cái tên Tần Nhược Thủy bất chợt xông vào tâm trí Trang Yến, mình ước có thể phát triển tình cảm với Tần tiên sinh thì sao?
Trang Yến cũng không biết nữa, chênh lệch thân phận giữa cậu và Tần tiên sinh quá lớn, nhưng nếu có dù chỉ một chút cơ hội nào, cậu vẫn muốn thử một lần.
Vậy thì cứ ước năm tới mình và Tần tiên sinh có thể thoát kiếp độc thân đi.
Còn như rốt cuộc là thoát ế với ai, thì vẫn phải xem duyên phận.
Tuy nhiên cậu cũng sẽ cố gắng, trở về cậu sẽ nghiên cứu cuốn sách <một trăm phương pháp thoát ế> tử tế một chút.
Tần Nhược Thủy cũng không biết tên mình xuất hiện trong điều ước của Trang Yến, hắn chỉ thâm trầm nét mặt nhìn Trang Yến, thầm nghĩ rốt cuộc là nhân loại ước cái gì, sao lâu vậy mà vẫn chưa ước xong.
Tần Nhược Thủy nhấc tay, tháo một chiếc cúc áo trên cổ, vừa thả tay xuống, thì thấy cuối cùng Trang Yến cũng mở mắt, cậu hít một hơi thật sâu, phồng má như con hamster ngậm đầy hạt cứng, cậu cúi đầu lấy sức thổi mấy cây nến trước mắt.
Nến tắt toàn bộ, thành công vô cùng.
Khóe miệng Tần Nhược Thủy không khỏi xoẹt qua ý cười, tuy nhiên chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Tiếp theo đến tiết mục chia bánh, có người đi bật hết đèn tầng một, người ở đây không xem là nhiều, một chiếc bánh là đủ, Trang Yến cúi đầu cắt bánh, kẹp một miếng đưa đến trước mặt Tần Nhược Thủy, cười nói: "Tiên sinh, cho anh."
Tôi không thích đồ ngọt.
Những chữ này lượn một vòng bên mép Tần Nhược Thủy, bị hắn nuốt xuống bụng, hắn ừ khẽ một tiếng, nhận đĩa bánh và chiếc nĩa nhỏ từ tay Trang Yến, dưới ánh mắt chờ mong của Trang Yến, nếm một miếng nhỏ.
Chậc, hơi ngọt.
Sau đó Tần Nhược Thủy lại cầm dĩa ăn thêm một miếng.
Trang Yến cười tít cả mắt, có mấy phần giống với Tần quản gia, cậu chia phần bánh còn lại, lúc quay đầu, đã thấy đĩa bánh trên tay Tần Nhược Thủy trống trơn, tầm mắt hướng lên trên, bên phải môi Tần Nhược Thủy dính một chút kem, còn rất đáng yêu.
Trang Yến nhìn vệt trắng kia không chớp mắt.
Mà trong mắt Tần Nhược Thủy, chính là nhân loại không biết xấu hổ, nhìn chằm chằm hắn trước mặt bao nhiêu người, hắn khẽ động môi, hỏi Trang Yến: "Nhìn tôi làm gì?"
Trang Yến ho khẽ một tiếng, chỉ chỉ khóe miệng bên trái của mình, nói với Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh, chỗ này dính kem."
"Lau đi." Tần Nhược Thủy không kịp suy nghĩ, một câu nói đã bật ra khỏi miệng.
Trang Yến: "!"
Mình vừa gặp ảo giác phải không, tiên sinh bảo lau đi... là muốn mình lau giúp anh ấy à?
Thế thì ngại chết.
Lời ước trong sinh nhật linh vậy sao? Biết thế nãy cậu đã ước mấy năm nữa đi lấy giấy kết hôn với tiên sinh luôn, thế có khi bây giờ tiên sinh đã bảo cậu lên làm ấm giường rồi.
Tần Nhược Thủy nói xong cũng hối hận, sao mình có thể nói những lời như vậy, có phải dạo này đọc nhiều thứ không nên đọc quá không, hắn quyết định lát nữa về phòng sẽ lập tức giải tán các loại tổng giám đốc ngang tàng và vợ nhỏ mềm mại.
Không chỉ mình Trang Yến, những người làm khác nghe thấy lời Tần Nhược Thủy cũng lấy làm kinh hãi, nét mặt để lộ vẻ nghi hoặc, đặc biệt là Tần quản gia, ánh mắt nhìn Tần Nhược Thủy đặc biệt nhiều tầng ý nghĩa.
Chẳng lẽ lại gài bẫy? Thế nên lần này tiên sinh mới bỏ nhiều vốn thế.
Sau khoảnh khắc vui sướng ngắn ngủi Trang Yến cũng rơi vào cùng thắc mắc với Tần quản gia.
Tần Nhược Thủy vốn định mở miệng rút lại lời nói không có đầu óc vừa rồi, kết quả là Trang Yến không có chút hành động nào, nhân loại không bằng lòng à? Không phải cậu ta thích mình à?
Chẳng hiểu sao Tần Nhược Thủy lại nổi lòng phản nghịch, nuốt câu không cần trở về, lẳng lặng nhìn xem Trang Yến định làm thế nào.
Quả thật là làm khó Trang Yến, yêu cầu này của Tần tiên sinh rất động lòng người, nhưng mà nghĩ đến lời Tần quản gia đã dặn dò trước kia, ông bảo Tần tiên sinh có chút bệnh sạch sẽ, không thích người khác chạm vào mình, nếu muốn chạm đến người tiên sinh, nhất định phải đeo găng tay thật trắng.
Dường như Trang Yến đã nghĩ ra biện pháp giải quyết, sau đó Tần Nhược Thủy thấy cậu móc ra một đôi găng tay trắng hếu, nghiêm túc đeo vào, rồi mới đi về phía Tần Nhược Thủy.
Tần Nhược Thủy: "..."
Hắn phải đánh giá cẩn thận một chút xem nhân loại này có thích mình thật hay không.
Trang Yến hoàn toàn không bình tĩnh như những gì thể hiện ra bên ngoài, tim đập bùm bùm bùm bùm, tiếng động này lớn kinh hoàng, nhảy cho màng nhĩ cậu tê tê, cậu bước đến trước mặt Tần Nhược Thủy, cẩn thận nâng tay, cách một lớp găng trắng, lau chùi sạch sẽ vết kem bên mép Tần Nhược Thủy.
Tần Nhược Thủy thâm trầm nhìn tay Trang Yến, Trang Yến chỉ thấy bàn tay của mình sắp hóa thành tro bụi dưới ánh mắt Tần tiên sinh.
Aiya aiya, quả nhiên là Tần tiên sinh đang gài bẫy.
Tuy nhiên cảm giác này rất tuyệt, đủ cho cậu mang về nhấm nháp trong thời gian thật dài, mình đúng là sẽ treo cổ chết trên cái cây là Tần tiên sinh này mà.
Buồn bực nhất là, anh ấy còn đùa giỡn mình.
Trang Yến thu tay về, Tần quản gia đi tới bên người cậu, nhỏ tiếng: "Không sao chứ?"
Trang Yến lắc đầu: "Không sao."
Tần Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn Trang Yến, tầm mắt rơi lên chiếc găng trắng xóa cậu đang đeo, cậu ta thì có thể làm sao!
Tần Nhược Thủy hừ lạnh trong lòng, tự dưng có rất nhiều ý kiến với nhân loại này, hắn quyết định nói với cậu ta lời cuối rồi lên tầng, không quan tâm cậu ta nữa.
Hắn nói với Trang Yến: "Hôm nay sinh nhật cậu, mai tổ chức tiệc cho cậu, cậu có thể mời bạn bè đến."
Tần quản gia nghe được, mặt nở nụ cười quả nhiên, đã bảo ngày đó Tần Nhược Thủy không thể nào vô duyên vô cớ hỏi chuẩn bị quà gì sinh nhật người ta được mà.
Trang Yến chớp mắt mấy cái, một lát sau mới hoàn toàn hiểu được hàm ý trong lời Tần Nhược Thủy, chưa từng nghe ở đâu có chuyện chủ nhà tổ chức sinh nhật cho quản gia cả, cậu lắc đầu một cái: "Tiên sinh, chuyện đó không cần đâu."
Tần Nhược Thủy trực tiếp xem nhẹ lời từ chối của Trang Yến, hắn chỉ thông báo Trang Yến một tiếng mà thôi, cũng chẳng phải đến hỏi ý kiến của cậu, hắn xoay người bước lên tầng.
Trang Yến yên lặng nhìn theo bóng lưng Tần Nhược Thủy, có chút đau lòng, nhất định là mấy bước đi này của tiên sinh rất gian nan.
Mọi người dưới tầng ồn ào một trận, rồi ai trở về phòng người nấy, chỉ có điều trước lúc rời đi đám vệ sĩ vỗ vai Trang Yến một cái.
Vệ sĩ Giáp: "Thâm tàng bất lộ nha."
Vệ sĩ Ất: "Hậu sinh khả úy nha."
Vệ sĩ Bính: "Ờ... Sớm sinh quý tử nha."
Trang Yến: "..."
Sớm sinh quý tử là cái quỷ gì?
Sau khi kết thúc mọi chuyện, Tần quản gia mang danh sách khách mời đã vạch trước lên tầng ba, xin chỉ thị từ Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh, có cần mời nhà họ Văn không?"
Tần Nhược Thủy không chút nghĩ ngợi, gật đầu: "Mời."
Dĩ nhiên phải mời, sao có thể bỏ quên nhà này được.
Tần Nhược Thủy thử điều tra quan hệ giữa Trang Yến và nhà họ Văn, chỉ tra ra được trước kia Trang Yến bị nhận lầm thành con trai nhỏ nhà họ Văn, sau đấy bị kẻ thù của nhà họ Văn truy sát, suýt thì mất mạng.
Bằng sự hiểu biết của hắn đối với ông Văn, Tần Nhược Thủy không thể không nghi ngờ nhà họ cố tình để Trang Yến chết thay con trai bọn họ.
Bây giờ Trang Yến không chết, đã vậy còn làm việc cho nhà họ Tần, rất được coi trọng.
Nếu không để nhà họ Văn sang đây nhìn một cái, vậy chẳng khác nào áo gấm đi đêm.
Mà những người nhận được thư mời tối đó thì lấy làm kinh sợ, sau khi Tần tiên sinh đến thành phố Bình Hải, hình như chưa từng tổ chức tiệc rượu đúng nghĩa nào, hiện giờ có sự kiện trọng đại gì có thể khiến vị này cử hành yến hội?
Bọn họ ôm một bọc hiếu kỳ mở thư mời, kết quả lại thấy được gì trên đấy? Buổi tiệc này là tổ chức vì sinh nhật Trang Yến?
Trang Yến là ai?
Chính là quản gia trẻ tuổi bên người Tần Nhược Thủy, bọn họ sống lâu đến vậy, tới giờ này còn chưa từng nghe đến việc tổ chức sinh nhật cho quản gia đâu, nếu không phải tuổi tác không ổn, bọn họ đã cho rằng Trang Yến là con riêng của Tần Nhược Thủy hết rồi.
Dù không phải con riêng, quan hệ giữa hai người họ cũng rất mờ ám, Tần quản gia theo Tần Nhược Thủy nhiều năm, bọn họ cũng chưa thấy Tần Nhược Thủy tổ chức sinh nhật gì cho Tần quản gia hết.
Chà chà, Tần tiên sinh phân biệt đối xử hơi bị rõ rồi đấy nhé, chẳng lẽ Trang Yến có điểm nào hơn người mà bọn họ không biết?
Rốt cuộc cậu ta có gì đặc biệt, có thể chiếm được cảm tình của Tần tiên sinh, bọn họ nhất định phải quan sát thật kỹ, chưa biết chừng còn học hỏi được chút kinh nghiệm, tương lai hợp tác với Tần tiên sinh cũng có thể lôi ra dùng.
Ông Văn nhìn thư mời trên tay, vừa mừng rỡ vì lúc này Tần Nhược Thủy vẫn mời ông ta, vừa phẫn nộ và không cam lòng vì Trang Yến nhận được sự ưu ái của Tần Nhược Thủy.
Sớm muộn cũng sẽ có một ngày nhà họ Văn bọn họ ngã lộn cổ vì chuyện của Trang Yến, ông Văn vô cùng hối hận, lúc ấy không nên giao dịch với Lý Hiểu Đan, tìm Trang Yến, sau đấy càng không nên giấu thuốc của Trang Yến vì Văn Vũ Thuấn.
Văn Vũ Thuấn đúng là một món nợ, ban đầu khi biết nó không phải con ruột lẽ ra nên tống cổ nó ra khỏi nhà.
Ông Văn hoàn toàn quên mất ban đầu muốn giữ Văn Vũ Thuấn lại, chính là để cậu ta làm bia đỡ đạn thu hút kẻ thù nhà họ Văn thay cho Văn La Thần, chỉ có điều sau đó bà Văn không đành lòng, nên mới lại đi tìm thêm một Trang Yến.