Lý Tinh Dương cũng bị dọa sợ. Gã và Tần Liệt cùng đỡ Nam Tân, nghe cậu lẩm bẩm nói, “Tôi không tin…”
“Đúng đúng, cậu đừng tin, ngàn vạn lần đừng có tin!” Giọng Tần Liệt cũng đã khàn đi, lúc này còn vừa vội vừa hoảng, khiến lời anh nói nghe càng không rõ, “Tôi lừa cậu đó, Cảnh Giới vẫn còn sống. Vẫn còn sống khỏe lắm, tôi dọa vậy thôi— “
Lời còn chưa nói hết, đã thấy người mình như bị hất văng ra, lúc hoàn hồn đã thấy mình ngồi bệt trên bậc thang, may mà không dập đầu.
“Con mẹ nó cậu dọa em ấy làm gì ——!!!”
Vốn dĩ Cảnh Giới đang ngồi bên trong, nghe tiếng Tần Liệt hô hoán liền thấy trong lòng bất an. Vừa ra nhìn đã thấy Nam Tân khuỵu cả xuống. Không biết là tốc độ bạo phát ở đâu ra mà hắn đã lao như bay tới, cho Tần Liệt một đạp văng ra rồi ôm lấy Nam Tân. Hắn không chần chừ giây nào ôm cậu lao thẳng xuống phía dưới.
“Em đừng sợ, đừng sợ…” Cảnh Giới vô thức dỗ dành Nam Tân. Thật ra thì bản thân hắn căn bản chẳng hiểu mình đang nói gì, cũng không biết mình lúc này trông còn đáng sợ hơn cả Nam Tân trong lòng.
Tới khi ôm cậu chạy được tới trước xe cứu thương mới phát hiện ra người trong lòng đã khóc giàn giụa, nước mặt ướt đẫm.
Thật ra Nam Tân không phải người thích khóc. Mà chẳng riêng khóc, cậu vốn không có quá nhiều biểu cảm. Cười cũng rất ít. Cậu lúc nào cũng thờ ơ, nhàn nhạt, dù là với Cảnh Giới. Nếu không phải hắn từng thấy Nam Tân ngồi bệt trên sàn bệnh viện, khóc đến tê tâm liệt phế vào ngày Nam Kiều mất, có lẽ hắn cũng sẽ thực sự nghĩ cậu không có cảm xúc.
Cũng may nhân viên cứu hộ đều trực sẵn. Chẳng mấy chốc Nam Tân đã được đưa lên xe cứu thương. Cảnh Giới ngồi ở bên cạnh với cậu. Lúc này hắn như người mất hồn, sũng nước mưa, mặt mũi tái nhợt, máy móc lau nước mắt cho Nam Tân.
Bác sĩ và y tá bên cạnh nhìn hai người họ trông cứ như là giờ phút sinh ly tử biệt, không chịu nổi phải bảo, “Không tới mức đó đâu, cậu ấy vẫn còn trẻ tuổi, anh đừng lo lắng.” Nói rồi đưa cho Cảnh Giới một túi khăn giấy, “Cậu cũng lau đi.”
Lúc này hắn mới sửng sốt nhận ra mình đang khóc.
Từ nhỏ hắn đã không quá quyến luyến ai. Vừa mới sinh chưa lâu cha mẹ đã ly dị, không ai chăm sóc, chẳng còn cách nào khác ngoài đi theo ông nội. Ở đó, các anh chị em khác đều ghẻ lạnh né tránh hắn. Là ghen ghét cũng được, là sợ hắn cũng được, hắn chẳng quan tâm. Hắn dựa vào gia thế nhà họ Cảnh, ỷ vào việc mình được ông nội cưng chiều, ai ai cũng phải dùng một gương mặt tươi cười tiếp đón hắn. Hắn muốn đông vui, không thiếu người mua vui. Hắn muốn ở một mình, chẳng ai dám làm phiền. Trong trí nhớ của hắn, đừng nói là ba chữ “cầu không được”, chỉ riêng một chữ ‘cầu’ thôi hắn cũng chưa từng phải mở lời.
Cho tới khi ông nội qua đời, hắn mới chợt nhận ra thế giới này có dáng vẻ thật khác. Dáng vẻ hắn chưa từng thấy bao giờ.
Hắn sẽ nhớ mãi khi ông nội qua đời, một phòng con cháu hiếu kính ai ai cũng khóc rung trời. Chỉ có mình hắn, người đáng ra phải đau lòng nhất, lại thờ ơ ngơ ngác, không biết phải làm sao mà khóc như những người kia. Như thể trời sinh hắn là một kẻ không thể khóc.
Hắn lại nhớ tới Nam Tân, bình thường vẫn luôn nhàn nhạt gọi hắn là Cảnh tiên sinh. Cậu tựa như một cái bóng, im lặng uyển chuyển. Thế nhưng khi người thân qua đời, hắn chứng kiến thiếu niên tuấn tú khóc như muốn ngất đi.
Chớp mắt một cái, thiếu niên ấy đã ở bên cạnh bầu bạn cùng hắn nhiều năm như vậy.
Hắn không cách nào tưởng tượng được sau khi Nam Tân rời khỏi mình, cuộc sống của hắn sẽ trở nên thế nào. Nhưng khi Nam Tân quyết định chiến đấu vì cuộc đời cậu, hắn vẫn để cậu đi.
Dù thế, hắn vẫn không thể chịu nổi nếu cậu gặp phải nguy hiểm gì, dù là rủi ro nhỏ nhất.
Cũng may là sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì báo rằng chỉ bị loét dạ dày, không nhẹ nhưng cũng không quá nghiêm trọng, chỉ cần chữa trị nghiêm chỉnh, nghỉ ngơi một thời gian là được. Trái tim treo lơ lửng của Cảnh Giới cuối cùng mới có thể tạm thời hạ xuống, ở bên cạnh an tâm chăm sóc Nam Tân.
Lý Tinh Dương chạy tới thăm Nam Tân, bảo, “Tần Liệt không dám tới, đang ngồi chờ ở đại sảnh đó. Còn cậu thì… hay là gọi dì Hoa đến?”
Cảnh Giới không đáp. Vào lúc này, hắn không muốn giao Nam Tân cho bất cứ ai hết.
Lý Tinh Dương ngồi nói chuyện với Cảnh Giới một lát, thấy hắn có vẻ cũng không muốn bị ai quấy rầy, bèn đứng lên bảo rằng để mình đi tìm dì Hoa cầm quần áo sạch tới. Nói rồi thì xuống lầu tìm Tần Liệt.
Cả dọc đường tới đây, Tần Liệt đều không ngừng chửi mắng Cảnh Giới. Từ đầu đến cuối, người lái xe đi tìm là anh, dựa vào quan hệ để hỏi han nhờ vả người ta cũng là anh, cổ họng cũng sắp rách toác ra đến nơi rồi, chỉ sợ tên kia chết trong núi thật. Cuối cùng hắn chưa chết thì thôi đi, còn đạp cho anh một cái muốn bay màu.
Lúc nghĩ rằng Cảnh Giới có thể thật sự bị đá đè chết trên núi, nửa bầu trời của anh như muốn sụp xuống, nhưng lại chẳng dám nghĩ nhiều. Cảnh Giới mà chết thì công ty biết phải làm sao. Anh phải ăn nói thế nào với cổ đông, với cánh truyền thông, với người nhà họ Cảnh, còn cả Nam Tân nữa.
Cũng may người chết không phải hắn, mà là một sư tiểu làm việc bên cạnh đại sư – tuy rằng suy nghĩ này thật là thất đức, nhưng khi đó anh chẳng nghĩ được nhiều hơn thế.
Lúc này, anh ngồi trên ghế chờ ở sảnh bệnh viện, đầu cúi thấp, từ lâu đã chẳng còn tinh thần mắng người hừng hực nữa rồi. Lý Tinh Dương quả thật chưa thấy anh hiền lành thế nào bao giờ, từ xa đã cười tươi.
Thấy gã mỉm cười, Tần Liệt cũng thở phào nhẹ nhõm hẳn. Anh thả người dựa phịch vào lưng ghế phía sau, hình tượng đều chẳng thèm đoái hoài gì nữa.
“Mệt thấy mẹ.” Gã thở dài nói.
Tần Liệt im lặng hồi lâu, chợt lên tiếng bảo, “Thật tình tôi chưa từng thấy ai đau lòng đến mức hộc máu như vậy, phải đau lòng đến mức nào chứ.”
“Là bị loét dạ dày.” Lý Tinh Dương đáp.
“Kể cả thế, cũng là bị kích thích lớn lắm chứ. Thật không thể hiểu nổi hai người bọn họ, quấn quít nhau đến thế còn làm ầm ĩ đòi chia tay cái nỗi gì không biết. Mà chia thì chia cmn đi, đù má, chia chác éo gì vẫn dính nhau như keo chó.” Nghĩ tới một đạp của Cảnh Giới lúc trước, giọng nhỏ hẳn lại, “May mà không bị làm sao. Bằng không Cảnh Giới nhất định phanh thây tôi đó, anh tin không?”
“Giọng cậu nghe khiếp lắm rồi đó, nói ít thôi. Mà nhé, cậu chỉ bị ăn một đạp, tôi còn bị dọa suýt chết trong tay Nam Tân đó. Tôi đã cằn nhằn gì chưa?” Gã ngồi bên cạnh Tần Liệt, tư thế hai người y hệt nhau, rụt vai gù lưng, hai đầu gối mở banh. Ngồi xuống rồi mới thấy cơ thể mệt mỏi cỡ nào, hình tượng gì cũng không cần nữa.
Trước giờ cơm tối, Lý Tinh Dương đưa dì Hoa tới, để đồ đạc lại rồi rời đi ngay. Dì Hoa vốn không chịu, nhưng gã kiên quyết kéo bà về. Lúc này ai dám làm kì đà cản mũi hai người đó chứ.
Cảnh Giới giúp Nam Tân thay đồ sạch mà dì Hoa mang tới, ngồi bên giường thay tất cho cậu. Nam Tân bảo, “Anh cũng đi tắm đi, thay đồ.” Cảnh Giới không nhúc nhích, như là không nghe thấy. Nam Tân giơ chân đạp nhẹ hắn một cái, “Đi đi.”
Hắn cũng hết cách, đành phải đi. Chưa tới năm phút đã thấy xong xuôi đi ra, sau đó liền canh chừng kè kè bên cạnh giường Nam Tân, một bước cũng không chịu rời. Buổi tối, Nam Tân bảo hắn đi ngủ, hắn chỉ nói không buồn ngủ. Vậy là cậu không nhắc gì nữa, dẫu gì thì hai người họ cũng hiểu nhau rõ quá rồi.
Ban đêm, bệnh nhân phòng bên cạnh xảy ra chuyện gì đó. Bệnh viện giờ này cực kì yên tĩnh, cho nên âm thanh gì cũng có thể nghe rõ ràng. Loáng cái, ngoài hành lang đã vang lên những tiếng bước chân vội vã, cả tiếng y tá bác sĩ bảo nhau. Cảnh Giới vẫn ngồi trông chừng bên giường Nam Tân, nghe ai đó nói gì mà “Không ngừng hộc máu”, khiến trái tim hắn run lên. Chạm vào tay Nam Tân phát hiện ra tay cậu lạnh toát, hắn bèn vội đứng lên đi lấy nước. Lúc đi ngang cửa phòng bệnh bên cạnh, thấy trên mặt đất có một vũng máu.
Hắn kiếm một túi chườm nước nóng nhét vào tay Nam Tân, để cậu ngủ cho ngon.
Ngày hôm sau lúc tái kiểm tra, hắn hỏi, “Bệnh nhân hôm qua sao thế?”
Y tá hơi sửng sốt một chút rồi mới phản ứng lại, “Bị ung thư dạ dày, không cứu được.”
Hắn lặng im.
Chờ y tá đi rồi, Nam Tân mới nắm tay hắn, nhẹ giọng bảo, “Anh đừng sợ.”
Trên mặt hắn là sự vui vẻ giả tạo và trống rỗng, giúp Nam Tân ém lại chăn, giọng còn nhẹ bỗng hơn cả giọng cậu, “Anh sợ gì đâu chứ.”
“Em sẽ không chết đâu,” Nam Tân nhìn hắn. “Anh cũng không được chết.”
Nói cũng buồn cười. Ngày hôm qua là lần đầu tiên Nam Tân ý thức được rằng Cảnh Giới cũng có thể chết, hơn nữa, còn có thể chết ngay trước mắt mình.
Cho tới giờ, cậu chưa từng mong muốn điều đó xảy ra.