Cúp điện thoại, cậu lại co người rúc trên giường. Lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng trong lòng lại thấy an tâm. Sự hồi hộp ban nãy như tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng đã được nhấc ra. Có vẻ như vấn đề duy nhất hiện tại chỉ còn có chờ Cảnh Giới quay lại là ổn rồi, cậu không cần phải làm gì hết.
Dì Hoa nhận được điện thoại của Cảnh Giới xong liền chuẩn bị đồ mang lên lầu, lịch sự gõ cửa phòng một cái. Vào phòng, thấy còn đang ban ngày mà cậu đã lên giường nằm thì không khỏi có chút lo lắng: “Có chỗ nào không thoải mái à? Có phải cảm lạnh rồi không, có cần gọi bác sĩ tới kiểm tra một chút không?” Ly thủy tinh trên tay được đặt qua một bên, sờ trán cậu kiểm tra trước.
“Ngủ không ngon nên hơi mất tinh thần thôi ạ.” Nam Tân uể oải đáp, rướn cổ lên nhìn ly thủy tinh “Phải kem không ạ?”
Dì Hoa thấy nhiệt độ cơ thể của cậu vẫn bình thường thì cũng thả lỏng, tuy nhiên vẫn trừng mắt với cậu “Cái đó không tốt cho thân thể, để dì đi lấy nước quả cho.”
“Ăn kem được không?” Cậu lười biếng hỏi.
“Đừng có suốt ngày đòi ăn kem lạnh.”
Nam Tân phản đối “Mộ Tiên đã nói là có thể ăn kem mà.”
“Hồi nào hả? Cậu lại nói để dụ dỗ dì phải không?” Dì Hoa mở tròn mắt, cau mày, lại làm bộ dữ với Nam Tân. Cậu không nói thêm nữa, thì phì phì xoay người đi.
Gần đây đúng thật là cậu thường hay nói hàm hồ như vậy. Cho dù cậu nhớ rõ ràng mình vừa gọi điện thoại cho Cảnh Giới, nhưng mà chuyện tuy vừa xảy ra, cậu cũng không cách nào xác định có thật 100% hay không được. Có phải chỉ là mình nằm mơ không? Những lúc cậu phát bệnh, dì Hoa đã thấy cả rồi. Cậu cũng sợ đó quả thật chỉ là mình tự tưởng tượng ra. Còn dì Hoa thì thấy cậu có vẻ lại phát bệnh nữa, nên thà nén giận chứ cũng không phản bác.
Dì Hoa vươn tay xoa đầu cậu hết sức dịu dàng. Cậu cũng để mặc cho dì vỗ về mình một lúc như thế, cuối cùng mới bảo “Tôi muốn ngủ thêm một chút.”
“Không uống nước trái cây à?”
“Không uống.”
“Vậy uống một ít nước. Môi cậu cũng khô hết rồi, uống nước rồi ngủ tiếp.”
Nam Tân được dì Hoa đỡ ngồi dậy, nhấp vài ngụm nước ấm xong mới nằm xuống.
“Dì ở ngay bên cạnh cậu được không? Ngủ say thì dì lại đi.” Dì Hoa dịu dàng vỗ nhè nhẹ lên tấm chăn trên người cậu, cứ như đang dỗ một đứa trẻ.
Vẻ như Nam Tân buồn ngủ thật, không muốn nói gì chỉ mơ mơ màng màng đáp ‘Ưm’ một tiếng. Sau đó thì vùi đầu vào trong chăn, trong lúc vô thức siết nắm tay càng chặt hơn.
Giờ cậu đã quen có dì Hoa bầu bạn. Cảnh Giới công việc bộn bề. Những lúc như thế, đều là dì Hoa ở bên cạnh chăm sóc cậu, giống như là đôi mắt và tiếng nói của Cảnh Giới, thay hắn trông nom Nam Tân. Thậm chí việc cậu ở nhà đọc sách gì, đọc trong bao nhiêu lâu, Cảnh Giới đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Nam Tân luôn cảm thấy có lẽ tuổi của mình so với hắn nhỏ quá, cho nên hắn luôn đối xử với cậu như một đứa bé. Cứ phải có người trông nom thì mới yên tâm được. Trông cậu ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn đi ngủ, nghiêm khắc quản chế việc ăn vặt, không được uống rượu, không được đi chơi về muộn, ra khỏi cửa nhất định phải báo một tiếng. Gia đình cho con học ở nhà có khi còn không quản nghiêm bằng. Nam Tân là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã không có cha dạy, cũng chẳng có mẹ trông nom. Có một người yêu lớn hơn tuổi cũng như có một trưởng bối trong nhà vậy.
Thế nhưng bản thân Cảnh Giới lại cho rằng anh vẫn còn thiếu sót trong việc quan tâm Nam Tân. Đã lâu rồi anh chẳng biết khi mình không ở nhà thì cậu làm gì. Điều này khiến anh vô cùng lo âu, thậm chí không dám tự lái xe mà chỉ trầm mặc ngồi ở băng ghế phía sau. Thi thoảng lại nhắc tài xế đi nhanh chút. Tài xế đã phục vụ cho Cảnh Giới lâu rồi, bị nhắc đến hẳn hai lần thì nào dám trì hoãn thêm nữa.
Lúc Cảnh Giới vừa đẩy cửa vào phòng thì Nam Tân tỉnh. Cậu có thể cảm nhận được tiếng bước chân của hắn, bởi vì đã quá đỗi quen thuộc. Nhưng cậu cũng chẳng rõ có phải mình đang nằm mơ hay không, cho nên không mở mắt ra nhìn. Mãi tới khi hắn đến gần, cúi đầu hôn lên trán cậu, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người hắn, Nam Tân mới mở mắt. Vừa vặn ngắm nhìn đôi mắt của Cảnh Giới.
Có vô số điều muốn nói đều kẹt lại trong cổ họng. Hắn những mong được giải tỏa hết những buồn lo trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ im lặng, dịu dàng hôn lên môi Nam Tân.
“Anh về rồi đây.” Hắn nhẹ giọng thông báo.
Có một khắc, Nam Tân có ảo giác như thể mình sắp chết, Cảnh Giới lúc này đang chạy về gặp mình lần cuối. Tự nhiên cậu lại muốn khóc, nhưng hốc mắt thì khô khốc. Cậu cứ nhìn hắn, chớp chớp mắt hồi lâu.
Hắn hỏi “Sao thế?”, giọng trầm thấp gần như đang nỉ non, ôm Nam Tân vào lòng.
Nam Tân đáp “Đừng buồn mà.” Nói xong, hình như cậu không nhịn được nên thở gấp mấy cái, lát sau mới bình ổn lại được. Cậu bám lấy cánh tay của Cảnh Giới, khó khăn lên tiếng “…Em gặp ác mộng. Xin lỗi anh, có phải lại quấy rầy anh rồi không?”
“Không sao, đều là giả thôi. Anh ngủ cùng em nhé, vừa mơ thấy gì đó? Chúng ta cùng tới một giấc mộng đẹp hơn nha.”
“Em gặp ác mộng…” Nam Tân nhắm mắt lại, lẩm bẩm, dáng vẻ mệt mỏi rã rời “Tỉnh lại liền thấy anh rồi, tốt lắm.” Nói xong, cậu còn hé ra một nụ cười.
Cảnh Giới ôm cả người cậu vào trong lòng mình, khẽ hỏi “Gần đây em mệt quá. Có phải vì đọc sách nhiều không? Hay là chúng ta ra ngoài đi dạo, thế nào?”
Hồi trẻ, Nam Tân trải qua một cơn bệnh thập tử nhất sinh xong thì thân thể lẫn nguyên khí đều tổn thương nặng nề, đến giờ vẫn chưa hồi phục. Cảnh Giới không cho cậu đi làm gì hết, cậu liền ở nhà điên cuồng học. Học hết thạc sĩ rồi tới tiến sĩ. Sau khi thi tiến sĩ xong thì ghét, học vị nhận xong cũng vứt xó, vậy là chỉ ở nhà đọc sách, đọc đủ các thể loại.
Khi bé, người chăm sóc ở cô nhi viện nói với cậu rằng phải học hành thật chăm chỉ thì mới có được cuộc sống mình muốn.
Nhưng mà tại sao, rõ ràng cậu học nhiều như thế, đọc nhiều sách như thế, lại vẫn sống không ra hồn?
Nam Tân vùi trong ngực Cảnh giới, chẳng biết sao mà hai mắt mệt rũ đến chẳng muốn mở ra, gần như không nghe thấy tiếng gọi hắn “Mộ Tiên…”
Cả người Cảnh Giới nghe thấy thế liền cứng đờ. Ấy vậy mà Nam Tân hình như lại ngủ mất rồi, cũng chẳng nói gì thêm nữa. Hắn mới thở phào.
Hắn chỉ sợ Nam Tân lại muốn nói chia tay mình.
Phản ứng theo bản năng đó khiến Cảnh Giới phiền nào vô cùng. So với chuyện Nam Tân nói chia tay, chuyện này còn khiến hắn khó chấp nhận hơn.
Bởi vì Nam Tân thích nên cửa sổ trong phòng được làm bằng kính, sát đất. Rèm chắn sáng dày cộm, nặng nề được kéo vào, tạo cảm giác an toàn như được bao bọc. Ánh sáng trong phòng lúc này vẫn mờ mờ tối tối như mọi khi, khó phân biệt được là ngày hay đêm. Nam Tân thì im lặng ngủ trong lòng hắn. Đã rất nhiều năm rồi Cảnh Giới không hút thuốc nữa, lúc này đột nhiên lại muốn làm một điếu.
Tần Liệt cũng từng vì chuyện này mà cười nhạo hắn. Cảm khái sự vĩ đại của tình yêu dữ dội, đến kẻ nghiện thuốc cũng có thể bỏ thuốc được. Khi ấy Cảnh Giới còn chưa tới 30 tuổi, nhưng đúng là đã hút thuốc hơn mười năm. Thời mà hắn nghiện nặng nhất, một ngày có thể hút tới hai bao thuốc. Thế nhưng chỉ vì Nam Tân không thích mà hắn quả thật nói bỏ liền bỏ ngay. Cũng chính lúc hắn bỏ thuốc đó, Tần Liệt mới bảo Nam Tân là khắc tinh trời sinh của hắn, có muốn không tin cũng không được.
Nguồn cơn sự việc, cũng chỉ vì Nam Tân tò mò muốn thử hút thuốc giống Cảnh Giới xem thế nào. Kết quả là mới hút thử một hơi liền bị hắn giật lại, bảo cái này thì có gì hay mà thử, không cho cậu đụng vào nữa. Nam Tân nghe thấy hắn nói thế, từ đó một lòng muốn kéo hắn ra khỏi con đường nghiện thuốc. Thế là sau đó, mỗi lần Cảnh Giới muốn hút thuốc cậu liền xông tới cướp, rồi hôn hắn, để mặc cho hắn cởi bỏ hết quần áo của mình, đem hết sự chú ý dồn lên người mình. Cậu tự biến mình thành điếu thuốc của Cảnh Giới, để hắn chỉ ‘nghiện’ một mình cậu.
Cảnh Giới cẩn thận giữ nguyên tư thế của Nam Tân, nhẹ cúi xuống hôn một cái lên trán cậu. Vừa để bình lại cơn nghiện vừa dấy lên trong lòng, vừa như đang nhẹ giọng dỗ dành “Đừng sợ, đừng sợ… An tâm ngủ một giấc đi, anh ở bên em rồi, không đi đâu nữa đâu.”