Tôi cố gắng rời mắt khỏi hắn, đặt hộp y tế cạnh giường.
" Bắt đầu từ việc chọn thuốc ", hắn chỉ cái nào tôi lấy cái đó. Sau đó từ từ nâng hắn dậy, đưa thuốc vào miệng hắn, những hành động này khiến tim tôi có chút nhói lên. Có phải do tôi quá đa cảm ?.
" Cởi áo ra! ". Hắn lên tiếng phá tan bầu không khí trầm lặng.
" Hở? ". Tôi tròn mắt nhìn hắn rồi lại nhìn áo của mình, hai tay giữ chặt lấy áo.
" Áo tôi! Muốn hạ sốt cần lau qua cơ thể! " Hắn nhìn tôi bằng cặp mắt ti hí.
" À! " Tôi bỏ tay khỏi áo mình ra .
" Đang nghĩ gì trong đầu đấy ? ".
Tôi ngại đến chín cả mặt xua xua tay, nói: " không, không có gì mà! "
Ớ, cơ mà...
Tôi cởi từ từ từng cúc áo trên cơ thể hắn, cứ thế vòng ngực rắn chắc của hắn hiện ra trước mắt tôi như đi thám hiểm vùng đất mới. Hầy là tại cởi áo nên mới thấy ngại như thế chứ bình thường tôi nhìn suốt còn gì!
lấy khăn ẩm lau qua lau lại hai cánh tay cho hắn rồi cuối cùng cũng chuyển sang vòng ngực rắn chắc...!
Tôi vừa lau mà mặt cứ đỏ nên hắn vẫn nhắm mắt, nói:
" Ngượng cái gì! Em đã chạm vào tôi bao nhiêu lần rồi hả?! "
Cái gì! Thì ra những lúc tôi lén chạm vào hắn... còn tưởng hắn ngủ rồi.
Mặt tôi còn đỏ hơn lúc nãy, chỉ tiếc là không có cái hố nào mà chui vào.
Hắn: "...".
" Được rồi, được rồi, thầy ngủ đi nha! Ngủ cho hết bệnh ".
Tôi vừa nói vừa lấy cái khăn ẩm đắp lên trán hắn.
Hắn gật một cái rồi nhắm nghiền mắt lại. Ngồi nhìn hắn một lúc thấy hiện tại mình chưa giúp được gì thêm nên đi ra phòng sách chuẩn bị bài học ngày mai.
Mở cửa phòng đọc sách ra, đối diện với cái bàn là khung cảnh tuyệt đẹp bên ngoài, trong lòng tôi chợt nghĩ về mấy điều xa xăm!
Nếu một ngày tôi phải rời xa hắn, nếu những chuyện này chưa từng xảy ra liệu tôi có buồn? Có khóc!.
Một cô gái đang được cái nắng chiều tà hôn lên mái tóc!
Cuối cùng thì tôi cũng làm hết bài tập, bây giờ cũng đã 17: 30 phút chiều. Tôi xuống bếp tự tay nấu cháo cho hắn! Hôm nay bác Yến ra ngoài nên ở nhà cũng hơi yên tĩnh.
Tôi mở nhẹ cửa phòng, nhẹ tiến đến giường ngồi cạnh hắn.
Hắn vẫn đang ngủ! Khuôn mặt lúc đang ngủ của hắn được ánh chiều ta chiếu vào thật sáng, hắn thật sự... quá đẹp.
Tôi đặt bát cháo bên cái kệ để đồ bên cạnh. Nhìn hắn ngủ như thế này tôi thật sự không nỡ kêu hắn dậy.
Tôi chạm tay lên trán hắn, chạm cả vào mái tóc đen của hắn, hắn đã hạ sốt nhiều rồi.
Tôi cứ ngồi đấy nhìn hắn mãi, tại vì hắn mà khi nãy tôi nhồi mãi mới được mấy chữ vào đầu!.
Càng nhìn hắn tôi càng bị thu hút. Càng nhìn càng cảm thấy ấm áp, cái cảm giác ngọt ngọt ấy lại hiện lên trong người tôi một lần nữa,...
Ánh nắng cứ thế chiếu vào, tôi cứ nhè nhẹ đặt đôi môi nhỏ bé của mình dần dần tiến đến cạnh bờ môi của Thiên Vũ. Chỉ cách 2cm nữa là môi tôi chạm môi hắn vậy mà...
" Em làm gì đấy? ".
Tôi giật nảy mình, nhìn thẳng vào mắt hắn, tim tôi... nó đang đập một cách loạn nhịp. Não ơi! Mày hoạt động đi chứ!.
Tôi vội ngồi thẳng dậy " À! Muốn xem thầy đỡ sốt chưa ấy mà! ".
" Bằng cách nào?! ".
Hắn càng hỏi tôi lại càng cảm thấy sợ, tôi nổi đoá " Chẳng bằng cách nào cả! ".
Hắn chỉ cười nhạt, nụ cười ấy khiến tôi cảm nhận được mùi vị của nắng, thật ấm áp, thật đẹp.
Có phải tôi yêu hắn rồi không? Hình như là thế?
" Cháo đây thầy ăn đi! ".
Tôi đỡ hắn ngồi dậy, lấy một cái gối để sau lưng hắn. Vừa nói tôi vừa bưng bát cháo to sụ lên!
Tôi đưa bát cháo cho hắn, nhưng hắn không nhận lấy. Hắn nhìn tôi chớp chớp đôi mắt, thật sự...
Tôi hiểu ý hắn nên cầm thìa cháo lên đút vào miệng hắn. Cái cảm giác này vừa khiến tôi cảm thấy ngọt ngào vừa khiến tôi có cái cảm giác con gái chăm sóc mẹ bị bệnh.
Khuôn mặt hắn tỏ ra hài lòng lắm, hắn thật lười mà!
Cánh cửa phòng từ từ được mở ra, một cô gái xem ra ít tuổi hơn tôi bước vào, một cô gái thần sắc hơn người.
" Vân Anh? " tôi lên tiếng vẻ nghi hoặc.