Thiếu niên dung mạo tinh xảo không biết lúc nào đã tỉnh lại, đang ngồi trên người nam nhân ôn nhu.
Là Lê Hi và Chúc Chiếu.
Lúc này, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve gò má Chúc Chiếu, miêu tả ngũ quan vô cùng tuấn mỹ của y.
Da thịt nhẵn nhụi cọ vào má, một tấc lại một tấc mang theo khiêu khích, nhưng vẻ mặt Lê Hi vẫn chỉ thuần khiết thưởng thức, không mang theo chút khinh nhờn.
"Ừm..." Chúc Chiểu hàng tỉ năm chưa có lần nào tim đập kịch liệt như thế, kịch liệt đến không cách nào kiềm chế bản thân.
Với y mà nói, Lê Hi giống như là loại rượu mạnh thượng đẳng nhất không nên dùng để uống, chỉ cần đặt ở một chỗ, loại hương vị nồng đậm này cũng đủ để cho y say mê.
Thậm chí mỗi cái liếc nhìn, mỗi nụ cười, nó giống như loại chất độc xâm nhập vào tận xương tủy, triền miên đến chỗ sâu nhất trái tim, tinh tế dày đặc, chỗ nào cũng bị chạm vào, cho đến thẩm thấu xâm nhiễm từng giọt máu trong huyết mạch.
"Đừng nhúc nhích!" Thả lỏng cơ thể, Lê Hi cảnh cáo nhéo mặt Chúc Chiếu, rúc vào trong ngực đầu tựa vào cổ y.
Hàm răng của hắn hơi dùng sức, lưỡi nhẹ nhàng liếm chỗ vết máu đã cắn, không nhẹ không nặng vuốt ve da thịt nơi đó.
Máu tươi đỏ thẳm dính một chút trên môi hắn, hắn dùng lưỡi liếm đi những vết máu trên môi, so với cây hoa hồng yêu dã còn mị hoặc chúng sinh.
"Chờ một chút..." Chúc Chiểu mở miệng.
"Hử?" Lê Hi nhướng mày, đôi mắt đen như mực ẩn sâu trong đó là nồng đậm dục vọng, quyến rũ một cách yêu dị. Hắn vẫn dựa vào Chúc Chiểu, cái trán tựa vào trán y:"Làm gì khẩn trương vậy? Sợ em ăn anh sao?"
"Không, là sắp tới." Đột nhiên, từ bên cạnh vươn ra một đôi tay ôm hắn từ trên người Chúc Chiểu đi.
Thanh âm người này không ôn nhu từ tính như Chúc Chiếu, mà càng thêm trầm thấp cường thế.
Lê Hi quay đầu đối diện với đôi mắt màu xám khói, là U Huỳnh. Chỉ liếc mắt qua, hắn cũng có thể đọc hiểu u ám kiềm chế ở chỗ sâu trong mắt, dứt khoát ngẩng đầu in một nụ hôn lên môi y.
Mà khí tức lạnh lùng trên người U Huỳnh trong nháy mắt trở nên nhu hòa hơn, sau đó, liền hung hắng cắn môi Lê Hi.
Bầu không khí trong xe trở nên vô cùng nóng bỏng, tiếng môi lưỡi giao hòa ở trong không gian phong kín này có vẻ vô cùng rõ ràng.
Thiếu niên mảnh khảnh bị nam nhân cao lớn ôm vào ngực bất ngờ phù hợp, thân thể dán chặt vào nhau, tuy chỉ cách lớp quần áo nhưng dây dưa phóng đãng cùng hơi thở nóng bỏng so với thật sự lõa thể còn muốn làm cho người mặt đỏ tía tai.
Chúc Chiếu một bên không tự chủ được nhíu mi.
Nhìn bộ dáng thân mật của bọn họ, sắc mặt y hơi có chút trắng bệch, coi ngươi màu mực cũng càng thêm sâu thẳm.
Gió nhẹ nhè xốc lên một góc của màn cửa sổ, rừng rậm Ngân Nguyệt đã gần trong gang tấc.
Mùi hương hỗn tạp đặc hữu của cây cỏ và máu tanh trong không khí đồng thời truyền tới.
- -------------------
Rừng rậm Ngân Nguyệtt.
Chiến sự tại rừng rậm Ngân Nguyệt đang lúc căng thẳng nhất, từng giây từng phút trôi qua, chiến tranh cũng ngày càng thảm thiết.
Lần này cơ hồ là lần tranh đấu lợi hại nhất giữa ma thú và loài người. Các ma thú có tổ chức, có mưu kế, đồng thời còn liều chết chiến đấu không lùi, không hao hết giọt máu cuối cùng quyết không bỏ qua.
Một canh giờ, hai canh giờ...
Tuyến phòng thủ phòng ngự quân Hoa Vân đế quốc, cùng những Thú Hồn Sư có sức chiến đấu của các thành trấn xung quanh rừng rậm Ngân Nguyệt vẫn ra sức chống cự.
Bọn họ không ngừng thôi miên bản thân.
Đợi một lát, chống đỡ thêm chút nữa, viện quân từ đế đô sẽ tới. Như những vị vương được ghi trong sử sách của bọn họ, mang theo vạn thiết kỵ, giống như thiên thần xuống thế san bằng rừng rậm Ngân Nguyệt, giải thoát bọn họ khỏi địa ngục.
Nhưng theo thời gian trôi qua, số thương vong bắt đầu càng lúc càng lớn.
Hàng vạn thi thể ma thú cấp thấp chồng chất thành núi trên bình nguyên, ma hạch lúc thường vô cùng trân quý bây giờ cũng không có ai đào lấy.
Loài người gần như sắp hỏng mất, còn ma thú? Chúng nó sớm giết đến đỏ mắt.
Tuy trận chém giết này làm bọn nó hao tổn quá lớn, sinh sản trong mấy trăm năm nay đã chết ở trong đó, nhưng bọn nó cũng không thể buông tha, hoặc là nói không dám buông tha. Bởi vì phía sau lưng bọn nó chính là mấy đầu mãnh thú vạn năm đang nhìn chằm chằm, hơi có chút suy nghĩ muốn rút lui thì dù không chết trên chiến trường cũng sẽ bị chúng nó cắn nuốt trở thành đồ ăn.
Giờ rút lui thật sự rất khó khăn.
Chỉ có dùng máu tươi hai bên mới có thể gột rửa những cái bất đắc dĩ và đau khổ này.
Mặt trời ngã về tây, buổi tối bắt đầu.
Phòng ngự quân rừng rậm Ngân Nguyệt đã gần như lung lay sắp đổ, nhìn qua tùy thời cũng có thể sụp đổ. Nhưng trạng thái ác liệt như vậy, bọn họ cư nhiên lại có thể kiên trì được thêm nửa cảnh giờ.
Tựa hồ có một loại sức mạnh đặc thù nào đó duy trì bọn họ, không để cho bọn họ tiến vào tình trạng sụp đổ.
Loại sức mạnh đặc thù gọi là tín ngưỡng, là tín ngưỡng đối với hoàng thất, vì bảo vệ vinh quang đế quốc.
Nhưng mặc dù như thế, bọn họ vẫn đến cực hạn.
Giống như hiệu ứng bươm bướm, Thú Hồn Sư thứ nhất ngã xuống, các binh lính mắc liên tiếp hai ba lần sai sót, phòng tuyến phía đông nhanh chóng xuất hiện lỗ hỏng, sau đó, lỗ hỏng càng lúc càng lớn, đại quân ma thú cũng đúng lúc nhào tới nơi đó.
Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Khi những móng vuốt sắc nhọn và nước dãi đã ở ngay trước mắt, loài người cuối cùng tuyệt vọng. Bọn họ khẩn cầu, cầu nguyện, nhưng vẫn không có gì thay đổi.
Giang Lạc lúc này đang ở bên ngoài chiến trường, trong mắt đã tràn đầy hưng phấn.
Nhìn những người đó khóc lóc, gào thét, tiến tới tuyệt vọng, chết lặng, nội tâm của gã vui sướng không gì sánh được.
Bởi vì gã cũng đã từng trải qua dạng nội tâm đau đớn như vậy. Cũng không biết vì sao, bây giờ nhìn người khác sa vào như thế, gã cũng có loại cảm giác hả hê sảng khoái.
Ai có thể nghĩ tới, một màn thảm liệt trước mắt này đều là do bản thân gã làm ra?
Ai có thể nghĩ đến, cô nhi năm đó cha mẹ đều mất hôm nay cũng có thể thay đổi, lật tay là có thể làm mưa làm gió?
"Ha ha ha ha!" Giang Lạc cúi đầu, tiếng cười cũng càng lúc càng lớn, cuối cùng trở thành cuồng vọng miệt thị trời đất.
"Thần thú tính là gì? Hoàng thất tính là gì? Chỉ có ta mới có thể cứu sinh mạng của các ngươi. Cho nên... Mau quên cái gọi là thần của các ngươi mà quỳ dưới chân ta!"
Gã vừa nói vừa gọi Bạch Hổ ra. Bạch Hổ lập tức hiểu ý, phóng xuất khí tức ngụy thần thú ra.
Khí thế vương giả ngang tàng phân ra toàn bộ rừng rậm Ngân Nguyệt. Ma thú mất đi lý trí cũng vì vậy mà ngưng giết chóc, theo bản năng quỳ lạy.
Giang Lạc cưỡi trên lưng Bạch Hổ, diễn ra hình tượng chúa cứu thế xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Rống!" Tiếng gào cường đại khiến mặt đất chấn động. Còn những con ma thú đã đột phá phòng tuyến cũng chậm rãi lui về phía sau.
"Bạch Hổ! Là Bạch Hổ!" Có người kinh ngạc hô, sau đó vóc dáng tiều tụy quỳ xuống, dập đầu không ngừng, trong miệng còn lớn tiếng hô:"Thần Thú đại nhân hiển linh, Thần Thú đại nhân hiển linh, ngài đã phái sứ giả tới cứu rỗi chúng ta!"
Lời vừa nói ra, đám người đang đờ đẫn trong nháy mắt thanh tỉnh quỳ lạy.
Giang Lạc từ trên cao nhìn xuống, trong lòng tràn đầy sảng khoái vui sướng.
Giờ này khắc này, gã cảm giác mình dường như đã thật sự trở thành Thần, chịu vạn người sùng kính.
Nhưng lại không phát hiện, Bạch Hổ dưới thân lại sợ hãi không thể kiềm chế mà run rẩy, những ma thú kia cũng không phải bởi vì sợ hãi nó mà thối lui.
Còn những con mãnh thú chỉ huy thú triều càng là nằm bò xuống đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng.
Mà phía sau phòng ngự quận, thiếu niên ngồi trên xe lăn đang hứng thú nhìn bộ dáng hiên ngang của gã, khóe môi gợi lên nụ cười ý vị thâm trường.
Tựa hồ đã xem đủ, hắn quay đầu, nói với hai nam nhân ở sau lưng:"Cũng xem xong con khỉ diễn trò rồi, là thời điểm nên làm việc!"