Hai người này là trưởng bối hai nhà Kỳ Trịnh cùng tới chọn lựa lễ phục.
Trịnh gia không cần nói, là vô danh tiểu tốt ở bàng chi. Nhưng người Kỳ gia lại biểu hiện rất coi trọng, tới lại là chân chính chủ mẫu.
Nhưng chủ mẫu này cũng không phải mẹ ruột nguyên thân, mà là mẹ kế sau khi mẹ nguyên thân qua đời.
Lúc này người phụ nữ Trình gia đang lải nhải, dùng đủ loại từ ngữ tới khoa trương tán dương Trịnh Trạch, thuận tiệt dùng giọng điều cực không tốt châm biếm nói Kỳ gia trèo cao.
Mà mẹ kế mặc dù xem thường bà vô cùng thô tục nhưng cũng không có ý định ngăn cản.
Trịnh gia lãnh đạm quả thật làm cho ả rất phiền nhưng nghĩ đến lãnh đạm càng nhiều là hướng tới Kỳ Yến Ninh, nội tâm của ả tràn đầy loại cảm giác hả hê thống khoái.
Lê Hi đi ra nhìn thấy một màn như vậy.
Hắn ho khan một tiếng trực tiếp đi tới.
Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi đi từ phòng thử đồ đến trước mặt hai người, trong hội sở lại yên tĩnh lại.
Tây trang đen, áo sơ mi cùng cà vạt trắng.
Bộ âu phục ôm sát người, phác họa ra mỗi một đường cong trên người thanh niên, hai chân được bao trong quần tây càng làm người khác chú ý.
Bộ âu phục lỗi thời lại ở trên người hắn xuyên ra một loại ôn nhu mỹ cảm cấm dục. Thậm chí có thể xưng là vật liệu rẻ tiền dưới khí chất của đặc biệt của hắn làm nổi bật ra một loại khiêm tốn ung dung.
Ngay cả đỉnh cấp thế gia thế giới, cũng rất khó bồi dưỡng ra khí độ hoa lệ như vậy. Nhưng trên người Lê Hi lại như vốn có.
Chỉ là một bộ quần áo, có thể mang đến biến hóa lớn như vậy?
Mẹ kế cùng người phụ nữ Trình gia trong mắt không hẹn mà cùng thoáng qua một vẻ kinh ngạc cùng kinh diễm, sau đó lập tức thu liễm.
"Sách sách sách, không nhìn ra, tiểu nghiên cứu viên đổi đi sắc trắng lại có chút dáng dấp, thảo nào đại thiếu gia chúng ta đặt trên đầu quả tim một khắc cũng không thể bỏ." Người phụ nữ Trình gia cố ý vô tình dùng ngôn ngữ làm thấp đi Lê Hi, giống như như vậy có thể làm cho mình càng đắt giá hơn.
"Hài tử còn trẻ, thẩm mỹ luôn có chút không nhất quán, rốt cuộc là Trịnh thiếu gia ánh mắt tốt." Mẹ kế cũng phụ họa theo, chỉ là đố kị trong mắt làm thế nào cũng không thể ẩn dấu.
"Khá tốt, ngài quá khen." Lê Hi phối hợp trả lời.
Thanh tuyến mềm mại, tựa hồ như trời sinh mang tiếu ý, như gió xuân phất qua, người tâm địa sắt đá cũng phải mềm lại.
"Cũng là phúc khí của con." Người phụ nữ Trình gia giả vờ đứng bên cạnh quan sát Lê Hi từ trên xuống, cố gắng tìm chút khuyết điểm.
Mà mọi người chung quanh cũng làm bộ dáng hưng phấn, giống như người trong miệng người phụ nữ Trịnh gia được Trịch Trạch coi trọng chính là mình. Sôi nổi cảm thán Kỳ gia may mắn, đồng thời cũng chờ đợi Trịch Trạch đi ra.
Nhưng suốt nửa giờ vẫn như cũ không thấy bóng người của gã.
"Có phải có chỗ sai sót?" Lại đợi một hồi, người phụ nữ Trình gia có chút đứng ngồi không yên sau khi thương lượng, dứt khoát đi tới phòng thay đồ nghênh đón, trong miệng còn mạnh mẽ giải thích nói:"Yến Ninh hôm nay mặc đẹp như vậy, tự nhiên muốn cho tân lang tương lai thấy."
Mà Lê Hi sau lưng mọi người, nữa cúi đầu, vẻ mặt ửng đỏ như ngượng ngùng, nhưng đáy mắt lạnh như băng lại tràn ngập trào phúng.
Nguyên thế giới, bởi vì muốn vui vẻ cùng Cố Văn Nhưỡng, Trịnh Trạch ra lệnh cho mấy thợ trang điểm cuốn lấy nguyên thân hồi lâu, mãi đến khi gã xong mới cùng nguyên thân đi ra.
Vì vậy không ai phát hiện gã vụng trộm, ngược lại khen ngợi gã dụng tâm với nguyên thân, ngay cả chọn lễ phục cũng phí sức lớn như vậy. Mà bản thân Trịnh Trạch cũng vui vẻ tiếp nhân, cố ý làm ra bộ dáng thâm tình chân thành.
Cho nên lần này, Lê Hi không định cho gã thêm cơ hội như vậy, thậm chí còn muốn đoạt quyền chủ động trong quan hệ thông gia.
Kỳ Trịnh thông gia vốn là hỗ trợ đôi bên có lợi, nếu không phải Trình gia nhìn trúng tiềm lực Kỳ Yến Ninh, vững tin sau này hắn đạt được thành tựu khó thể ước định, thì sẽ như thế nào cam nguyên dâng lên vị trí vợ đại thiếu gia?
Chỉ tiếc Kỳ gia phần lớn bình thường, chỉ lo lợi ích trước mắt, còn cảm thấy bản thân đây là trèo lên cao, đủ cách nói hùa, cũng là toàn gia ngu xuẩn!
Đoàn người nhanh chóng tới gần phòng thay đồ Trịnh Trạch. Chưa tới cửa đã nghe được một chút mùi vị mập mờ.
Vốn Trịch Trạch muốn kích thích hơn nên mở cửa phòng không khóa lại. Lúc này xuyên qua nửa cánh cửa đang mở, tình cảnh bên trong đều có thể thấy rõ ràng.
Người đàn ông tướng mạo bình thường sắc mặc đỏ bừng nằm dưới thân người đàn ông cao hơn, mắt bị che lại không cách nào nhìn thấy, mà thân thể của gã cũng vì vậy mà càng trở nên mẫn cảm xấu hổ, ngay cả luồng không khí lướt qua cơ thể cũng đủ để gã run rẩy.
Mọi người tới cũng không khiến cho bọn họ chú ý, ước chừng qua 5 phút đồng hồ, người đàn ông phía trên mới đứng dậy chuẩn bị sửa sang quần áo, mà khoảng khắc gã quay đầu lại trong nháy mắt đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của đám người bên ngoài.
"Xem ra Trịnh thiếu gia chọn lễ phục cũng không thể nào tốt." Thoải mái tiêu sái tiến tới phía trước, đẩy cánh cửa ra hoàn toàn, Lê Hi đứng cạnh cửa hứng thú nhìn hai người bên trong.
"Của cậu ngược lại không thệ." Đôi mắt chưa hết dục vọng của Trịnh Trạch nhìn Lê Hi từ trên xuống dưới.
Trong ấn tượng của gã, tướng mạo của Kỳ Yến Ninh vốn đứng đầu, mà hôm nay Lê Hi ăn mặc theo phong cách này vừa vặn tinh diệu, so với ngày thường càng làm gã cảm thấy mê hoặc. Nhất là đôi chân dài được che đậy dưới quần tây, càng xem càng muốn nếm thử.
Gã vừa nghĩ vừa đến gần Lê Hi, động tác tự nhiên lưu loát, không chút nào xấu hổ giống như người mới vừa bị bắt gặp diễn đông cung sống không phải là mình.
"Đúng đúng, không tệ, đúng là trời sinh một đôi!" Thấy Trịnh Trạch nói chuyện, những người từ Trịnh gia tới cũng sôi nổi đứng ra hòa giải, còn người phụ nữ Trịnh gia lần nữa phát huy uy lực lớn giọng, đủ loại từ ngữ thổi phồng. Chỉ là lần này, những lời khen ngợi lại thiếu đi nịnh nọt giống ban đầu, trở nên vô cùng khô khốc vô lực.
Trên mặt mẹ kế lộ ra vài phần giễu cợt xem thường, nhưng ả không nói gì, chỉ phối hợp diễn trò hề này.
Dù sao đối với ả, Lê Hi chẳng qua là con ghẻ do vợ trước để lại, chỉ gần gả ra ngoài không cùng con trai mình tranh đoạt vị trí gia chủ, gả cho ai, có được hay không đều không có quan hệ.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng khách lại trở về sôi nổi như ban đầu, mà Lê Hi cũng không còn ôn hòa mà trở nên cường ngạnh.
Tuy nụ cười trên mặt hắn như cũ ôn nhu nhưng trong mắt lại triệt để lạnh xuống.
Đẩy ra người Trịnh gia tính toán muốn mang hắn rời khỏi hiện trường, Lê Hi đi tới trước mặt Trịnh Trạch, đưa tay trái ra, lấy xuống chiếc nhẫn trên ngón giữa, sau đó ở trước mặt bao người ném vào thùng rác trong phòng thay đồ.
"Hủy hôn đi!" Giọng điệu bình tĩnh lại như sấm sét nổ tung đám người, mà Trịch Trạch không thể tin được bản thân đã nghe được thứ gì. Tuy Kỳ Yến Ninh có chút cao ngạo học giả nhưng xuất thân đặt tại đó, Trịnh Trạch vẫn cho rằng bản thân đã buông xuống tư thái muốn hống hắn mấy ngày, đã là ban ân, không nghĩ tới hắn lại còn dám cùng mình ra vẻ.
Cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong thùng rác, kim cương sặc sỡ nhiễm chút bẩn thỉu sau đó dơ tới không chịu nổi. Mà trong mắt Lê Hi cũng là miệt thị và trào phúng làm cho Trịnh Trạch cảm thấy vô cùng căm phẫn.
"Đừng làm rộn." Miễn cưỡng bảo trì phong độ, Trịnh Trạch đưa tay vỗ vai hắn lại bị hắn né ra.
"Bẩn." Lê Hi chán ghét nhíu mi, lại lui về sau từng bước, cùng gã kéo ra khoảng cách, lập lại lần nữa nói:"Chúng ta hủy hôn đi!"
Lê Hi vừa dứt lời, Trịnh Trạch liền gai mắt nhíu mi, khóe môi câu ra nụ cười khẩy giễu cợt.
"A, Kỳ Yến Ninh, chuyện hôm nay tôi có chút qua, cậu nháo cũng bình thường, nhưng là đừng quá giới hạn. Huống chi..." Trịnh Trạch lại sát cùng hắn đối mắt:"Chê tôi bẩn, cậu cho rằng mình rất thanh cao? Còn không phải do Kỳ gia vì tiền đưa lên cửa cho Trình gia ta? Đừng coi thường người vừa mới phục vụ tôi. Miễn phí biểu tử (đĩ) cùng gái lầu hoa giá cao đưa tới cửa có gì khác? Giả bộ giống như trong sạch như liệt phụ, sớm muộn không phải là cũng muốn bò lên giường tôi?"
"Đúng vậy, không khác." Có lẽ quá lâu chưa thấy người không biết sống chết như vậy, Lê Hi hít một hơi cố nén dục vọng muốn đánh gã, gằn từng chữ châm chọc nói:"Như kẻ ăn mặc quần áo như ngươi so với súc sinh mọc lông, không biết xấu hổ, khó coi giống nhau!"
"Ngươi!" Lê Hi trào phúng làm cho Trịnh Trạch vô cùng tức giận. Mà lời kế tiếp càng làm cho gã nổi trận lôi đình.
"Đường đường Trịnh gia hào môn thế gia lại giống như nhà giàu mới nổi dung tục vậy!" Chỉ chỉ người phụ nữ Trịnh và người tiếp khách bên cạnh Trịnh Trạch, gằn từng chữ nói:"Anh luôn miệng nói Kỳ gia tôi là bởi vì tiền mới thông gia, nhưng các lão nhân trong lòng đều rõ, năm đó việc hôn sự này rõ ràng là lão thái gia Trịnh gia ham muốn kỹ thuật y dược Kỳ gia tôi, nói hết lời mới xin tới, hôm nay ngược lại học được trở mặt, thật đúng là ti tiện đến cực điểm. Huống chi, anh cho là mình có bao nhiêu cao quý? Trước mặt mọi người, cầm cái bàn là có thể giao hợp, so với chó đực động dục còn không bằng. Trịnh Trạch, anh cảm thấy Kỳ Yến Ninh tôi là chỗ thu nhận, vật dơ bẩn gì cũng có thể nhận, còn cho là nửa người dưới mình đính kim cương, là thánh vật thần khí khó lường, là ai cũng phải tôn thờ?"
"..." Ngực Trịnh Trạch kịch liệt phập phồng, ngôn ngữ sắc bén từ Lê Hi làm gã hoàn toàn không nói ra lời, đầu óc hỗn loạn vô pháp nói ra lời phản bác.
Lúc này, điện thoại trong túi ong ong vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của gã, Trịnh Trạch mở ra, là Trịnh lão thái gia gọi gã về.
"Tốt, tốt. Kỳ Yến Ninh ngươi không nên hối hận!" Nói đến mức này, tiếp tục nữa cũng chỉ làm cho người khác chê cười, hơn nữa còn có lão thái gia tìm chính là việc lớn, Trịnh Trạch hung hăng trừng Lê Hi, bỏ lại một câu uy hiếp, xoay người rời đi.
Mà Lê Hi lại như đùa giỡn phản bác:"Tôi tự nhiên sẽ không hối hận. Chỉ là Trịnh đại nghìn vạn lần chú ý, có người nói dù nhãn hiệu bao cao su này tuy tăng lên khoái cảm, có thể kéo dài độ bền, nhưng đồng thời cũng sẽ ảnh hưởng tới chất lượng t*ng trùng, kiến nghị sau này nên ít dùng lại, vạn nhất tuyệt tự chính là việc lớn! Mặt khác, cửa trước anh còn chưa kéo lên."
"Phốc." Không biết ai bật cười vì lời nói không cố kỵ của Lê Hi, lời nói của Lê Hi trắng ra nhưng hết lần này tới lần khác mang theo cảm giác học thuật luận văn chuyên nghiệp, càng để cho người tin phục.
Mặt Trịnh Trạch đỏ lên, giống như bị ai đó hung hắng tát một cái đau không thể tả.Gã hận không thể lập tức xông lên xé Lê Hi thành mảnh vụn, nhưng mệnh lệnh từ lão thái gia gã không thể quá đáng.
Đầu ngón tay Trịnh Trạch chỉ Lê Hi mang theo tức giận run rẩy, nhưng cuối cùng chỉ có thể nuốt xuống giống như chó nhà có tang cụp đuôi rời khỏi. Mà người Trịnh gia cùng đi tới cũng cùng nhau rời khỏi. . Truyện Linh Dị
Còn mẹ kế, ả đi tới trước mặt Lê Hi nhìn hắn không tán thành sau đó rời khỏi hội sở.
Ả cũng không muốn thay Lê Hi thu dọn cục diện rối rắm, thậm chí còn chờ mong Lê Hi vì vậy bị Trịnh gia hủy hôn.
Dù sao đối với ả, tình cảnh Lê Hi càng xấu, ả càng hưng phấn.
Hội sở vốn mang theo không khí vui mừng cùng náo nhiệt dần trở nên an tĩnh, mà trong phòng thay đồ cũng trống rỗng.
Không gian phong bế làm cho mùi vị dâm loạn càng trở nên rõ ràng, Lê Hi nhìn thoáng qua Cố Văn Nhưỡng ở lại, một mình đi vào mở rèm cửa sổ, để gió thổi vào.
Hắn vừa mới mắng chửi tra công, lại không muốn buông tha cái này tiện thụ.
Đúng, ngươi khổ, ngươi nhỏ yếu, vận mạng ngươi nhấp nhô, kia liền có thể không để ý đi làm tiểu tam, hủy đi nhân sinh người khác, thậm chí hại chết người?
Mà nguyên thân Kỳ Yến Ninh bởi vì xuất thân thế gia, được giáo dục tốt, lại sống cuộc đợi suông sẻ, cho nên liền bị rơi vào cảnh cửa nát nhà tan?
Đây là cái gì logic!
Lê Hi cười lạnh nhìn Cố Văn Nhưỡng trong lòng đã có biện pháp.
Thu liễm khí tức trên người, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Cố Văn Nhưỡng.
Hiện tại, Cố Văn Nhưỡng đã khôi phục thần trí co ro thân thể trốn trong góc, cảm thấy vô cùng nhục nhã và hơi lạnh làm cho toàn thân run rẩy.
Tranh chấp lúc nãy gã nghe nhất thanh nhị sở, giọng điệu lãnh khốc lúc nãy của Trịnh Trạch làm nội tâm gã đau đớn như kim châm đồng thời lại thêm chút thống khoái khó nói.
Dù sao trong mắt đại thiếu gia, gã và đối tượng chính quy không có gì khác. Con em thế gia ở trước mắt Trịnh đại cũng chỉ là đồ chơi, vậy gã hèn mọn có thể lưu lại cũng là chuyện may mắn.
Ngẩng đầu lấy dũng khí nhìn Lê Hi, há miệng muốn nói gì đó, nhưng tiếng nói bị kẹt trong cổ họng lại không phát ra được.
Lê Hi cúi đầu nhìn gã, không lên tiếng, chỉ cởi xuống áo khoác khoác lên thân thể xích lỏa của gã, sau đó xoay người rời đi.
Thanh niên ôn nhu dung mạo tuấn mỹ giống như thiên sứ tới cứu rỗi vạn vật, áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp cũng làm cho người ta cảm thấy quyến luyến. Đụng chạm mang theo ôn nhu khó có được làm cho Cố Văn Nhưỡng ngốc lăng hồi lâu, không cách nào phục hồi lại tinh thần. Sau đó một chút chua xót xông lên đầu làm cho mắt gã đỏ lên.
"Thật thật là ôn nhu..." Cố Văn Nhưỡng cúi đầu nỉ non, đột nhiên nhớ lại hình như lần trước, sau khi Trịnh Trăng lăng nhục hành hạ gã nói muốn tặng gã cho người khác, Kỳ Yến Ninh cũng giống như thế này giúp gã giải vây, để cho gã thoát được khốn cảnh lần nữa bị bán đi, đây đã là lần thứ hai, nhưng gã lại năm lần bảy lượt cùng Trịnh Trạch dây dưa không rõ, hiện tại lại phá hư hôn nhân của hắn, thật sự là quá...
"ô.." Cố Văn Nhưỡng khóc lên, không nhịn được nỉ non:"Nhưng tôi không có cách nào, tôi quá yêu đại thiếu gia. Không... thực ra Kỳ tiên sinh cũng không có tổn thất gì, chỉ là mất đi một cái hôn lễ, nhưng nếu tôi không cố gắng quấn lên, tôi mất đi chính là tâm của tôi... Tôi không có cách nào, tôi cái gì cũng không có...."
Ngoài cửa, Lê Hi cầm điện thoại di động quay lại một màn này, nhẹ nhàng nhấn gửi đi.
Sau đó lấy ra khăn tay xoa xoa tay, rồi ném vào thùng rác.
Mà diễn đàn bát quái nổi tiếng trên internet cũng thêm một bài viết mới, tiêu đề vô cùng khiến người chú ý.
"Nhẫn kim cương ngàn vạn thành rác rưởi, thế giới thổ hào ta không hiểu."