Chỉ là một mớ tin tức bị lấp lấp liếm liếm.
216 đi tới, rót cho hắn một chén trà, chuẩn bị quay đi thì bị Hạ Vân Sơn gọi lại: “Có muốn ra ngoài chơi không?”
216 lập tức xoay người, đôi mắt màu trà phủ một tầng sáng gần như là lộng lẫy dưới ánh đèn, hệt như tờ giấy bóng kính trên tay những đứa trẻ con, ngây ngô mà sặc sỡ.
“Được ạ?”
Em rụt rè hỏi. Khi em mới đến đây không lâu, cũng từng muốn đi ra ngoài ngắm nhìn một chút, nhưng bác quản gia đã cảnh cáo em: Bên ngoài không phải một thế giới mà một omega chưa bị đánh dấu như em có thể tự do đi lại. Em chưa từng tiếp xúc với cái thế giới chẳng khác nào rừng rậm u tối lúc nào cũng ẩn nấp vô số con mắt ác độc và nanh vuốt tàn bạo kia, em nhỏ yếu như vậy, thật giống chú dê con, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cắn cổ kéo vào một bụi rậm nào đó.
Omega không thể bị đánh dấu một cách tùy ý, bởi vì sau khi đánh dấu, omega sẽ nảy sinh sự ỷ lại cực kì mãnh liệt với alpha, bài xích sự tới gần của tất cả các alpha khác, thậm chí một khi alpha bất ngờ qua đời, omega cũng sẽ chìm đắm trong sự nhung nhớ suốt phần đời còn lại mà chết đi. Mà điều này đối với nhu cầu gia tăng tỉ lệ sinh nở càng nhanh càng tốt của đế quốc mà nói, là một tình huống không hề lý tưởng chút nào. Bọn họ không cần omega trung trinh, không muốn omega có tình yêu, bọn họ chỉ cần trong bụng omega lúc nào cũng bị rót đầy tinh dịch, có thể thai nghén đứa con của bất cứ alpha nào cũng được.
So với ái tình và tự do của omega, danh dự và sự hưng thịnh của đế quốc mới là quan trọng hơn cả.
Hạ Vân Sơn đứng lên, mở ra một chiếc khuy áo, liếc nhìn 216 đang đứng ngây ra: “Còn không nhanh đi thay quần áo?”
216 mở to hai mắt, khóe môi cong lên, mặt mày rạng rỡ: “Cảm ơn tiên sinh!” Nói xong, lập tức chạy lên lầu thay quần áo.
Chốc lát sau, khi Hạ Vân Sơn đang đổi giày ở cửa, ngẩng đầu lên nhìn thấy 216 chạy từ trên lầu xuống. Em vội vã chạy nhanh, tóc dài được cột thành đuôi ngựa buộc sau gáy, chạy đến lung la lung lay, đáng yêu mà hấp tấp, như thể muốn sà vào ngực hắn.
Nhưng em chỉ cẩn thận mà đứng lại, cười cười nhìn Hạ Vân Sơn.
Lúc này Hạ Vân Sơn mới nhận ra, 216 đang mặc chiếc áo lông trắng và quần jean màu xanh hắn sai người đi mua, bên ngoài khoác áo khoác màu xám nhạt thật dày, thân trên nhìn tròn vo, thế mà cặp chân kia vẫn đẹp đẽ dài nhỏ, khớp xương đều đặn, bởi vậy trông em đáng yêu lạ thường. Cái cằm tinh xảo khuất dưới cổ áo lông, hai gò má trắng như tuyết mà bụ bẫm như hòn ngọc, gợn sóng trong con ngươi màu trà mềm mại lưu chuyển. Nhìn em không khác nào một chú mèo Ba Tư ngây ngô chưa từng ra khỏi nhà, nay được chủ nhân mặc cho quần áo đẹp đi chơi, vừa thẹn thùng lại vừa háo hức.
“Đã đeo vòng ức chế chưa?”
216 gật đầu thật mạnh.
Hạ Vân Sơn xoay chìa khóa xe trên ngón trỏ một vòng, “Đi thôi.”
216 theo sát Hạ Vân Sơn, sợ bị hắn bỏ lại, nhưng mà Hạ Vân Sơn chân dài đi nhanh, 216 vất vả mà theo sau, cuối cùng không thể làm gì khác ngoài chạy bước nhỏ để đuổi kịp hắn. Đến khi ngồi vào trong xe, Hạ Vân Sơn phải nhắc nhở:
“Cài dây an toàn.”
216 cảm thấy mình đúng là dốt nát, đỏ mặt tìm dây an toàn, vất vả lắm mới cài được.
Hạ Vân Sơn nhìn sang, thấy dây an toàn bị cài méo mó xiêu vẹo, đành phải nghiêng người sang mở ra, lần nữa cài lại cho em.
216 dính sát vào lưng ghế, thả nhẹ hô hấp, vì gương mặt tiên sinh đang ngay sát người em, em chẳng cần ngẩng đầu cũng nhìn thấy môi của tiên sinh.
Môi tiên sinh rất mỏng, sắc môi nhạt nhẽo, đường nét sắc bén. Em từng nghe người ta nói, những người môi mỏng thường bạc tình.
Hạ Vân Sơn cài xong dây an toàn thì ngồi thẳng lại, khởi động ô tô, lái ra khỏi nhà.
216 xoay eo nằm nhoài bên cửa kính. Một tháng trước, em đã được nhìn đoạn đường đá này qua khe hở của xe ngựa, kéo dài đến cuối hàng tùng bách là căn biệt thự ba tầng kiến trúc châu Âu có ánh đèn vàng ấm hiện lên trước mắt.
Thế giới bên ngoài bị ngăn cách bởi tấm kính cửa sổ, thật giống một cuộn phim nhanh chóng lướt qua mắt em.
Đôi mắt 216 sáng lên, con ngươi trong suốt phản chiếu hình ảnh của thế giới này.
Em được nhìn thấy thế giới mà xưa nay em chỉ được ngắm qua trang giấy của sách tài liệu và sách giáo khoa – người qua đường đi lại vội vã, những chiếc ô tô to lớn như loài côn trùng cánh cứng khổng lồ, những tòa nhà cao tầng chọc trời, ánh đèn nê ông đỏ sáng choang nhuộm trời đêm của thành thị trở nên sáng như ban ngày, và cả tấm lưới phòng hộ khổng lồ đang vắt ngang bầu trời nữa.
“Đi xem phim?”
Hạ Vân Sơn hỏi.
216 trả lời: “ Em thế nào cũng được ạ!”
Hạ Vân Sơn liền dẫn em đi xem phim. 216 theo sát Hạ Vân Sơn đi trên đường, tò mò nhìn mọi người xung quanh, mà mọi người cũng xem xét omega quá mức xinh đẹp lại chưa bị đánh dấu này.
Hạ Vân Sơn chẳng chút lo ngại, chỉ kéo tay 216. Tin tức tố mạnh mẽ đầy uy lực của alpha tản ra, lập tức khẳng định chủ quyền lãnh thổ của mình, cũng bao bọc omega thuộc sở hữu của hắn.
Gần ngày tết Âm lịch, rất ít phim được chiếu ngoài rạp, Hạ Vân Sơn chọn bừa một bộ, mua cho 216 một phần bắp rang, dẫn em vào phòng chiếu.
Hạ Vân Sơn không thích xem phim, xem được 3 phút đã nhanh chóng nhận ra đây là một bộ phim tình cảm, liền nhắm mắt ngủ, trước khi ngủ còn dặn 216 không được chạy lung tung, lại còn cực kì đúng tình hợp lý mà nắm chặt cổ tay 216.
216 vừa xem đến say sưa ngon lành, vừa ăn bắp rang.
Bỗng nhiên, 216 kinh ngạc nhìn màn hình – omega xinh đẹp và alpha đẹp trai hẹn hò với nhau trên ban công, ánh đèn tắt đi, ngoài trời có vẻ như đang rơi một trận tuyết. Hai cái đầu áp sát vào nhau, mũi chạm mũi, đôi môi quấn quýt đến khó rời.
216 nhìn hai khuôn miệng kia đang cuốn lấy nhau, đầu lưỡi thi thoảng duỗi ra liếm môi người đối diện, hai nhân vật chính động tình mà thở dốc, hôn nhau đúng 3 phút đồng hồ.
Dưới hàng ghế ngồi ngày càng nhiều các cặp đôi hôn nhau, chỗ nào cũng thấy những mái đầu kề sát, như là đôi chim đan cổ vào nhau.
216 theo bản năng quay sang nhìn Hạ Vân Sơn. Hạ Vân Sơn vẫn nhắm mắt ngủ, ngũ quan sắc nét tuấn lãng, ánh sáng rơi vào trên môi hắn, gợi người ta liên tưởng đến một chuyện khác.
216 nuốt nước miếng, em nghĩ, hình như môi tiên sinh hơi khô thì phải.
Nhưng mà em chẳng dám nói gì, cũng chẳng dám làm gì, chỉ cảm thấy cổ tay bị siết chặt của mình trở nên nóng cháy, nhịp tim trở nên hỗn loạn, cũng giống như mấy hôm trước, em thấy mình như bị ốm mất rồi.
Đến khi bộ phim kết thúc, Hạ Vân Sơn mới tỉnh lại, nhẹ tằng hắng một tiếng, vắt áo khoác trên khuỷu tay đứng lên, 216 liền đi theo.
Hạ Vân Sơn hơi nghiêng mặt sang một bên, từ hai tấm kính trong suốt của rạp chiếu phim nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của 216, đỏ từ tai xuống cổ, như là đang bốc hơi xì xì, ánh mắt em né tránh hắn, nhìn ngang liếc dọc khắp nơi, nhưng trong mắt lại gợn lên làn sóng xuân sắc.
Hạ Vân Sơn không hiểu sao, cho dù ở trên giường bị làm đến tàn nhẫn 216 cũng không ngượng ngùng đến thế này.
“Sao thế?”
216 chỉ lắc đầu nguầy nguậy.
Hạ Vân Sơn đi ra ngoài, không vội lái xe về nhà, mà mua một chiếc bánh Crepes cho 216, đưa em cầm trong tay ăn, còn hắn thì đứng thở ra khói dưới ánh đèn đường.
Tháng Một, nhiệt độ ở đế đô thấp đến đáng sợ, lạnh đến mức cả thành phố như đang hấp hối. Mặt trăng cũng cóng đến trắng bệch, lẻ loi mà rơi giữa nền trời.
Hạ Vân Sơn thở ra một hơi, lập tức bị ngưng tụ thành một làn sương trắng.
Hắn tháo khăn quàng cổ xuống, cẩu thả mà choàng lên cổ 216, lúc này mới lấy bao thuốc lá trong ví ra, rút ra một điếu, kẹp ở ngón trỏ và ngón giữa, ánh đỏ lập lòe, làn khói trắng lượn lờ trên không trung.
Mùi hương cay nồng từ điếu thuốc lá lập tức trào ra.
Hạ Vân Sơn lười biếng hút thuốc, gương mặt sắc bén như ẩn như hiện sau làn khói mờ, lông mi dài rủ xuống thành cái bóng trên mặt, biểu cảm lạnh nhạt, bóng dáng nhạt nhòa.
Ánh đèn phủ lên mái tóc và bả vai hắn, như thể rơi xuống một trận tuyết lớn. Giống y như đúc cảnh phim lúc nãy.
Lúc 216 nhận ra, em đã đần độn mà lại gần hắn.
“Làm gì vậy? Em cũng muốn hút sao?” Hạ Vân Sơn cúi đầu cười mắng, bên môi tràn ra một vệt khói trắng.
216 lăng lăng nhìn vào mắt, ngay lúc Hạ Vân Sơn định nói gì đó, 216 đã nhón chân lên, ngại ngùng mà chủ động hôn lên môi hắn.
Hạ Vân Sơn sững sờ, lông mày theo phản xạ nhíu chặt lại, hắn duỗi cánh tay không cầm thuốc lá, đáng lẽ phải đẩy 216 đang ngốc nghếch liếm môi hắn ra, nhưng ánh mắt vừa nhìn xuống lại thấy gò má đỏ ửng của em, hai mắt sợ hãi nhắm chặt và hàng mi dài hơi rung rinh, hệt như thiếu nữ ngây thơ, thẹn thùng mà dũng cảm trong câu chuyện hắn đã từng đọc thời thiếu niên ở trên chiến trường.
Thế là bàn tay kia đè lại gáy 216, ấn nụ hôn này sâu hơn.
216 đỏ mặt không thở nổi, đẩy ngực tiên sinh, môi răng tách ra, cuối cùng cũng hít được vào chút không khí trong lành, như là vớt về được một cái mạng.
Giọng Hạ Vân Sơn khàn khàn: “Em không biết hôn sao?”
216 cảm thấy mình bị ghét bỏ, như là mấy alpha trẻ tuổi bị tiên sinh ghét bỏ lúc trước, em cũng là một tên ngốc.
Nhưng em vẫn cố cãi lại: “Dù sao viện giáo dưỡng cũng không dạy cái này, không dạy thì làm sao mà em biết được?”
Ngay sau đó em bị tiên sinh một tay kéo vào lồng ngực nóng bỏng của hắn, chỉ nghe thấy thứ âm thanh ngột ngạt: “Vậy để tiên sinh dạy em.”
Một nụ hôn lại rơi xuống.
Đôi môi Hạ Vân Sơn mỏng và lạnh, nhưng khi liên tiếp được hôn lên thì trở nên nóng cháy, đầu lưỡi luồn vào trong miệng 216, mút mát quấn quýt, nhanh chóng mà mạnh mẽ, nóng đến mức hai mắt 216 phát hồng, nóng đến mức ngực em sắp trào sôi.
Đây là lần đầu tiên hắn dịu dàng như vậy, kiên trì đến thế, cứ như thật lòng muốn dạy 216 cách hôn môi.
Hạ Vân Sơn hôn đến thỏa mãn, buông 216 ra, giữa môi lưỡi có một vệt nước mờ ám, như là sợi bạc dài thượt. Hắn chỉ thấy trong mắt 216 ầng ậng nước, giống một mặt hồ gợn sóng.
Gió thổi qua một cái là nước mắt trào ra.
Giữa cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông, 216 ngơ ngẩn mà rơi nước mắt, ngay cả chính em cũng không hiểu tại sao. Em chỉ cảm thấy mình đã bị một đồ vật nào đó không thể diễn tả bằng lời rơi trúng, thế giới dần dần trở nên trống trải, những cảm xúc hỗn loạn em chưa từng có tràn vào cái lọ chứa nho nhỏ này, để rồi thế giới của em co nhỏ lại thành một hình hộp chữ nhật cao 1m92, bên trong chỉ chứa duy nhất Hạ Vân Sơn đang đứng dưới ánh đèn.
Hạ Vân Sơn biết.
Đồ ngốc 216 này thích mình mất rồi.
Hết chương 15.