Thi Duệ vừa lái xe vừa lườm hắn một cái: “Tôi chọn nhà ngay cạnh nhà anh làm gì?”
“Đưa đón tôi đi làm cho tiện.”
Thi Duệ nghe thế thì tức điên: “Tôi là tài xế của anh đấy à? Anh còn không trả được đồng lương nào nữa chứ?” nói xong dừng một chút, “Kiểu nhà giống nhà anh hả? Đã trang hoàng xong chưa?”
“Nói nhiều thế, cứ vác đồ đến ở là được rồi. Bao giờ đến thì nhớ mang theo người làm vườn nhà cậu đến sửa bụi cây cho nhà tôi với.”
Khi đi ngang qua khu trung tâm thương mại, Thi Duệ xuống xe mua đồ, Hạ Vân Sơn cũng đi theo. Lần này Thi Duệ không những mua bánh ngọt, mà còn đi vào hàng quần áo nữa.
Hạ Vân Sơn đứng ngoài một cửa hàng bán đồ lót, nhưng Thi Duệ rất thoải mái mà đi vào.
Hạ Vân Sơn nghiêng đầu đi sang chỗ khác, Thi Duệ cầm một bộ váy ngủ trắng trong tay, cúi đầu nói chuyện với nhân viên cửa hàng. Khóe mắt Hạ Vân Sơn chợt lướt qua một bộ đồ lót nữ màu trắng và hồng, rõ ràng là màu sắc rất đáng yêu, nhưng viền của áo ngực lại làm kiểu nửa trong suốt, phía trước có một cái nơ con bướm xinh đẹp, quần lót cũng thế.
216 vừa giúp nấu cơm ở nhà xong, mới ngồi nghỉ một lát, Hạ Vân Sơn đã về, trong tay có một cái túi giấy, bên ngoài có dán hình con thỏ. 216 ra cửa đón hắn, nhận túi công văn trong tay Hạ Vân Sơn, hắn kín đáo đưa cái túi giấy kia cho em, thấp giọng nói: “Quà cho em. Tối nhớ mở ra xem.”
Đôi mắt màu trà tròn xoe của 216 sáng lên, ý cười sáng lấp lánh, có chút xấu hổ nói: “Vâng ạ.”
Kết quả là đến khi hai người đang ở trong phòng ngủ chuẩn bị đi ngủ, có nói gì 216 cũng nhất quyết không chịu đi tắm.
Em mở túi giấy ra rồi.
Trong cái túi xinh xắn kia là một bộ đồ lót màu hồng trắng, màu sắc rất đáng yêu, nhưng lại là bộ đồ có hoa văn nửa trong suốt và cách thiết kế cực kì hở hang, em nghĩ cũng không dám nghĩ tới lúc mình mặc bộ đồ này trông sẽ như thế nào.
Lúc Hạ Vân Sơn từ trong phòng tắm đi ra thì thấy 216 ôm cái gối to đùng, chôn mặt trong gối, không nhúc nhích. Nhìn gần hơn một chút thì thấy tai em đỏ như máu.
Hạ Vân Sơn đi tới bên giường, dùng ngón tay câu bộ quần áo lên: “Không thích?”
216 sợ sệt nâng mặt lên, gương mặt tuyết trắng không biết là sợ hay là xấu hổ, ấp ấp úng úng nói có thích. Hạ Vân Sơn biết em thẹn thùng, nhưng vẫn trêu em, ngón tay vân vê trên lớp vải mềm trơn trượt, thấp giọng đầu độc: “Vậy mặc một chút cho tôi xem. Nguyên Nguyên mà mặc vào thì chắc chắn là rất đẹp.”
216 tội nghiệp mà nhìn hắn: “Em… em…. Tiên sinh…” Càng nói, giọng em càng run, rưng rưng như sắp khóc.
Hạ Vân Sơn không hề dao động, trong lòng tự trách chính mình sao lại nuôi em ấy đến nỗi yếu ớt thế này, ôm em ngồi lên đùi mình, giữ chặt cánh tay cố giãy dụa của em, cúi đầu cắn lên vành tai em, răng nanh khẽ cắn xé, làm em tê dại cả người, hắn vẫn còn dỗ dành: “Nguyên Nguyên có muốn tôi mặc cho em không?”
216 lắc đầu nguầy nguậy, biết là đêm nay Hạ Vân Sơn nhất định sẽ không tha cho mình, nên đành phải chấp nhận: “Em, em vào phòng tắm mặc rồi ra cho anh xem. Lát nữa tiên sinh tắt đèn đi được không?”
216 vào phòng tắm tắm rửa, không biết qua bao lâu, đến tận khi Hạ Vân Sơn định tự mình mở cửa đi vào, thì cửa phòng tắm mở ra.
Trong phòng ngủ mờ tối chỉ có một chiếc đèn nhỏ được bật lên, sáng lấp lánh. Hạ Vân Sơn dựa vào đầu giường xem văn bản gửi vào hòm thư của mình, nghe thấy tiếng động thì đặt điện thoại xuống, nhìn về phía người đang rón rén từ phòng tắm lại gần đây.
Sao lại vẫn mặc áo tắm xù xù thế kia?
Hạ Vân Sơn vừa định mở miệng nói chuyện, thì nghe thấy tiếng sột soạt, áo tắm từ trên người em tuột xuống chân. Không khi trong phòng lập tức trở nên kiều diễm đẹp đẽ, hô hấp cũng nhẹ tênh, trở nên triền miên lúc nào chẳng hay.
216 bò lên giường, chậm rãi bò lên như mèo nhỏ, mềm nhũn rúc vào lồng ngực Hạ Vân Sơn.
Hạ Vân Sơn cúi đầu xuống, nhìn thấy mảng da thịt như tuyết của 216, trắng ngần chẳng khác nào ánh trăng, sáng trong mà dịu nhẹ. Tay hắn đặt trên hông em, nắn bóp dần dần hướng lên trên, đặt lên đầu nhũ đáng yêu. Bây giờ nó đã lớn hơn một chút so với đầu nhũ bé tí ti hồi em vừa tới, bây giờ phải nắm lại mới thành một nắm nho nhỏ, dùng lòng bàn tay xoa nắn.
Giống kem chảy ra vậy.
Bây giờ trên thân thể gầy gò thuần khiết của thiếu niên omega đang mặc một bộ đồ lót vừa ngây thơ vừa quyến rũ, đầu v* nhỏ được bọc sau lớp vải trắng, khiến áo ngực nhô lên một độ cong đáng yêu, lớp vải nửa trong suốt chỉ che được một chút của đầu nhũ non mềm. Hạ Vân Sơn nắm lấy bộ ngực mềm mại, mạnh tay nhào nặn, bóp đến nỗi 216 duỗi chân khóc lóc, nhưng khóc thì khóc, núm vú nhỏ vẫn ngoan ngoãn mà chậm rãi vểnh cao trong lòng bàn tay hắn.
Hạ Vân Sơn cúi đầu cách lớp vải mỏng manh mà cắn cắn đầu v* em, khoang miệng ấm áp nhanh chóng thấm ướt lớp vải trước ngực, một tay lướt dọc theo đường eo của em lần xuống, mò tới một chiếc nơ bướm đang được buộc chặt, chậm rãi tháo ra, như là mở một món quà tinh xảo đẹp đẽ. Quần lót lỏng lẻo nửa mặc nửa cởi, tay hắn thuận lợi mà bóp lấy cặp mông trắng mịn, xoa nắn một cách thô bạo.
216 ngọt ngào mà thở hổn hển, theo đó là động tác thô bạo của Hạ Vân Sơn, thi thoảng một tiếng nức nở tràn ra từ cổ họng em, như là móc câu câu đến nỗi lý trí Hạ Vân Sơn rơi liểng xiểng.
Hắn đặt 216 lên giường, bật đèn sáng lên. Căn phòng sáng choang, nhìn một cái là thấy rõ mồn một.
216 nhắm mắt lại, đỏ mặt lên: “Tắt đi!”
Hạ Vân Sơn nở nụ cười, tầm mắt từ bả vai trắng như tuyết lướt xuống dây áo, phần vải ướt át nơi đầu v* hơi nhô lên và chiếc quần lót lỏng lẻo trên mông.
Vừa ngây ngô vừa dâm loạn.
Một món quà đẹp biết bao, sao có thể bị phá hoại một cách cẩu thả cơ chứ?
Nhưng không sao, sớm muộn gì nó cũng bị hủy đi sạch sẽ mà thôi.
Quần lót 216 bị kéo thành một vòng nhỏ quanh mông, kẹt ở trong khe mông, sau đó được day tới day lui, hành hạ đến nỗi lỗ nhỏ đỏ tươi giữa hai mông sưng đến đáng thương.
Mắt 216 đỏ bừng, ướt nhẹp như sắp khóc.
Hạ Vân Sơn kéo quần lót ra, bên trên thấm đẫm d*m thủy tanh ngọt ấm áp.
“Bé lẳng lơ.” Hắn cười mắng, sau đó cởi phăng áo ngủ của mình ra, bên trong là dương v*t dữ tợn mà đỏ tía đang ngẩng đầu, chậm rãi đâm vào lỗ nhỏ của em đến tận gốc rễ, chỉ còn dư lại hai viên trứng vỗ vào khe mông.
“Muốn ôm…” 216 bị đụng đến nói không nên lời, thế mà vẫn còn nhớ là phải làm nũng, thấy Hạ Vân Sơn không chịu ôm, bèn tủi thân mà vươn tay ôm cổ hắn, nũng nịu cọ gò má non mềm vào mặt hắn, rên rỉ đến là mềm mại.
Hạ Vân Sơn vừa làm vừa chui tay vào trong cái áo lót đã bị chơi đến xộc xà xộc xệch, nắm lấy đầu v* mập mập của em, bấm một cái là 216 dùng cẳng chân cọ vào xương sống của hắn, yếu ớt cực kì.
“Em là ai?” Hạ Vân Sơn vừa ra sức làm vừa hỏi. 216 thở hổn hển, mờ mịt trả lời: “Em…”
Hạ Vân Sơn vỗ một cái thật mạnh vào cái mông đỏ hồng của em, tiếng “bốp” thanh thúy vang lên, “Em là đứa nhỏ tôi nhặt được trên đường, là omega trong nhà người khác trốn ra, tôi cứu em, em lại bò lên giường tôi.”
216 mờ mịt khóc: “Em không có…”
Hạ Vân Sơn nặng nề đâm mấy phát vào điểm mẫn cảm nằm sâu bên trong, sau đó từ từ ma sát, làm cho 216 thở dốc dữ dội. Hắn còn lạnh mặt mắng em: “Chắc chắn là thằng chồng alpha của em đã làm em đến chín rồi, em xem, tôi mới chọc vào có mấy lần mà nước em đã chảy lênh láng sắp chết chìm tôi rồi! Bé dâm đãng, thằng chống alpha trong nhà em không đút nó em đúng không?”
216 ôm Hạ Vân Sơn thút tha thút thít mà khóc, vừa oan ức vừa thoải mái đến nỗi eo mỏi chân run, mềm nhũn mà hờn dỗi: “Tiên sinh, anh đang nói cái gì? Em nghe không hiểu?”
Hạ Vân Sơn tức cười, cúi người ghé vào lỗ tai em nói: “Nguyên Nguyên, chơi trò nhân vật sắm vai một chút đi.” Sau đó, hắn dịu dàng hôn lên môi em, ngậm vào cách môi non mềm, vói đầu lưỡi vào trong liếm láp trong chốc lát.
216 bị hôn đến mơ mơ màng màng, thế là gật đầu, lại nghe thấy Hạ Vân Sơn nói: “Dâm muốn chết, mút chặt thế này, bao lâu rồi chưa ăn côn th*t hả?”
“Hôm qua em, em vừa mới ăn xong.” 216 vẫn còn nhớ hôm qua em và tiên sinh mới làm mà, làm đến nỗi cuối cùng em chẳng còn tí sức lực nào, còn bị dụ dỗ bắn vào bên trong.
Hạ Vân Sơn nhíu mặt: “Ngày hôm qua? Lúc nào em cũng đói khát vậy sao? Có muốn bị đưa đến cho một gia tộc lớn có 4,5 alpha, bị bọn họ luân phiên đùa bỡn, tinh dịch thoa khắp người không?”
216 lập tức bị dọa khóc, rút tay về che trên mặt mình, khóc đến cuồng loạn: “Không được! Không được! Đừng đưa em đi!”
Hạ Vân Sơn lập tức nhận ra tình huống này không bình thường, đồ ngốc này nhập diễn quá sâu rồi, nhanh chóng ôm 216 vào trong ngực an ủi: “Không chơi nữa không chơi nữa. Nguyên Nguyên không khóc.”
216 khóc đến choáng váng đầu óc, đẩy ngực Hạ Vân Sơn ra, dưới đùi giãy dụa dương v*t rời ra khỏi miệng huyệt ướt át. Em khóc lóc muốn trốn đi, nhưng muốn bò cũng chẳng biết bò đi đâu mới được. Cuối cùng lại bị nắm mắt cá chân kéo về, dương v*t thô to phụt một tiếng, lại được cắm lại.
216 nằm trong lồng ngực hắn khóc nức nở, vừa dữ dội vừa gấp gáp, làm Hạ Vân Sơn cũng bị dọa.
“Nguyên Nguyên, tôi nói đùa, em đừng tin. Em có muốn đi cũng không đi được, chỉ cần em dám có suy nghĩ rời đi tôi, tôi sẽ lấy dây xích xích em khóa trên giường, làm đến khi nào em mang thai mới thôi. Chẳng phải Nguyên Nguyên vẫn muốn có em bé sao?”
Vừa nhắc đến em bé, 216 càng khóc tợn.
Hạ Vân Sơn đỡ trán, đến cùng thì hắn không biết lựa lời mà nói linh tinh cái gì thế này?
Hắn lại cúi đầu, lấy tay lau nước mắt trên mặt em, hôn lên đôi mắt đã khóc đến đỏ bừng của em, dịu dàng nói: “Nguyên Nguyên, lời nói chúng ta đùa giỡn ở trên giường sao có thể coi là thật chứ? Em phải để dành lỗ tai để nghe lời nói thật lòng của tôi chứ.”
Nói xong, hắn cúi đầu hôn hôn lên môi em: “Nếu không giận nữa, thì phải để tôi hôn em.”
216 sờ sờ môi không cho hắn hôn, lại bị Hạ Vân Sơn mạnh mẽ mà nâng khuôn mặt lên, hôn càng sâu hơn, đến khi đầu lưỡi hắn vói vào, tất cả đều đã bị hắn khống chế.
Hôn xong, 216 môi đỏ mắt ướt, mặt hồng hết cả lên, chậm rì rì nói: “Vậy, vậy thì tiên sinh nói yêu em đi.”
Hạ Vân Sơn nheo mắt lại, vẫn chiều ý 216, vừa hôn vành tai em, vừa chuyển động thân dưới một lần nữa chậm rãi xuyên xỏ, tiếng nhóp nhép vang lên rõ mồn một, hắn nói: “Yêu em, Nguyên Nguyên. Tôi yêu em, rất yêu em, quá yêu em.”
Ngôn ngữ là thứ có ma lực.
Câu thần chú cổ xưa mạnh mẽ nhất cũng bắt nguồn từ ngôn ngữ.
Mà Hạ Vân Sơn một lần nữa bị tiếng yêu làm cho đầu hàng, dần dần trở nên lạc lối, trong nháy mắt đó, hắn cúi đầu, nhìn người yêu xinh đẹp, yếu ớt lại thích khóc của mình, chợt cảm thấy một loại khát khao muốn được trao đổi nhịp tim với nhau.
Như thể, như thể, tại điểm cuối trong cái vận mệnh hoang đường mà sặc sỡ sắc màu kia, chỉ còn duy nhất omega nhu nhược yếu đuối trước mắt hắn.
Mãi một lúc lâu sau 216 mới ngừng khóc, nghe được lời yêu của hắn thì mặt đỏ tới mang tai, ngửa đầu hôn lên hầu kết đang lăn lộn của tiên sinh, nhỏ giọng làm nũng: “Vậy tiên sinh làm mạnh lên một chút, nhẹ quá đi.”
Hạ Vân Sơn sửng sốt, vỗ bốp một cái lên cặp mông trắng mềm đang run rẩy của em, chửi nhỏ: “Quỳ xuống, tôi vào từ phía sau.”